Edit & Dịch: Emily Ton.Sau khi huấn luyện thêm mấy ngày, Mộ Dung Khuynh Nhan liền rời khỏi núi.
Trải qua mấy ngày huấn luyện cơ thể, thể lực của nàng tuy rằng còn chưa khôi phục được như bộ dáng trước kia, nhưng so lúc trước đã tốt hơn nhiều, độ linh hoạt của thân thủ đã được cải thiện lên rất nhiều.
Vốn dĩ là nàng muốn huấn luyện đến trình độ trước kia, chỉ vì đại hội gia tộc sẽ sớm bắt đầu, nếu như nàng còn chưa quay về, sợ rằng sẽ mất đi tư cách dự thi. Hơn nữa, nàng cũng biết, chuyện huấn luyện thể lực, cũng không phải làm một lần là có thể xong.
Một lần nữa trở lại tiểu viện cũ nát tiểu của mình, Mộ Dung Khuynh Nhan cảm thấy hơi lạ. Nửa tháng trước, nàng đều sống trong sơn động, hiện tại hoàn cảnh bỗng nhiên đổi mới.
Trở lại phòng mình, nhìn trên bàn gỗ phủ đầy tro bụi, khóe miệng Mộ Dung Khuynh Nhan gợi lên một nụ cười châm chọc.
Có vẻ như, sự tồn tại của nàng ở trong cái nhà này quả thật đúng là không quan trọng a! Nàng cơ hồ đã biến mất một tháng, nhưng ở trong gia tộc Mộ Dung to như vậy, lại không có một người phát hiện. Bởi vậy có thể thấy được, thân phận nàng ở trong nhà này thật sự rất thấp a!
Bất quá, những việc này, thật ra nàng không để bụng một chút nào. Dù sao sau đại hội gia tộc, nàng sẽ lập tức rời đi. Sau này gia tộc Mộ Dung sẽ không có một chút quan hệ gì cùng nàng.
Mộ Dung Khuynh Nhan mở cửa sổ ra, để gió lùa vào trong phòng chút khí, lấy chăn ra từ trong ngăn tủ, trải lại giường, có ý định nghỉ ngơi một chút.
Ở sau núi trong khoảng thời gian này, ngoại trừ tu luyện, nàng đều ngủ ở trên mặt đá bên trong sơn động. Hiện tại trở về, tự nhiên là phải ngủ một giấc thật ngon. Tuy rằng, nhà nàng ở thật đúng là cũ nát, nhưng giường này còn tốt và thoải mái hơn so với giường đá kia. Sau hai ngày nữa chính là đại hội gia tộc, nàng không tính sẽ tiếp tục tu luyện, mà là chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt một chút.
Từ luyện của nàng hiện tại đã tới Bình Cảnh Kỳ (瓶颈期), nếu tiếp tục luyện, cũng sẽ không có tiến triển gì, không bằng hãy nghỉ ngơi dưỡng sức.
.....
Edit & Dịch: Emily Ton......
"Mộ Dung Khuynh Nhan——"
Ngay thời điểm khi Mộ Dung Khuynh Nhan vừa mới nằm xuống, đột nhiên truyền đến một đạo thân ảnh. Cùng với giọng nói vang lên, cửa phòng nàng cũng bị đẩy ra ngay sau đó.
Rất nhanh, một thân ảnh màu xanh lá cây ngay lập tức đi thẳng vào phòng Mộ Dung Khuynh Nhan.
Nhìn thiếu nữ đi vào phòng mình, đáy mắt Mộ Dung Khuynh Nhan hiện lên một tia lạnh lùng, nàng lập tức đứng dậy, nhìn về phía nữ tử đứng cách nàng không xa, lạnh giọng mở miệng nói, "Ai cho ngươi lá gan này, trực tiếp đi vào ta phòng. Phụ thân ngươi đã dạy dỗ quy củ cho ngươi như vậy sao?"
Chỉ một cái liếc mắt, nàng liền nhận ra thiếu nữ đột ngột đi vào phòng nàng. Thiếu nữ này không phải người khác, đúng là cháu gái của Lâm Quang Hùng làm quản gia của gia tộc Mộ Dung—— Lâm Vi Vi.
Lâm Vi Vi này là cháu gái duy nhất của Lâm Quang Hùng, rất được Lâm Quang Hùng yêu thích. Hơn nữa Lâm Quang Hùng là người được Mộ Dung Hùng tin tưởng nhất, cho nên điều này cũng bồi dưỡng nên ngạo khí của Lâm Vi Vi.
Tuy rằng không mang họ Mộ Dung, nhưng Lâm Vi Vi vẫn có địa vị trong gia tộc Mộ Dung.
Mộ Dung Khuynh Nhan nhớ rất rõ ràng, Lâm Vi Vi này thích nhất là đi theo phía sau Mộ Dung Khuynh Tuyết giống như một con chó Nhật. Vì để lấy lòng Mộ Dung Khuynh Tuyết, Lâm Vi Vi vẫn luôn khi dễ nguyên chủ.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Mộ Dung Khuynh Nhan càng lạnh hơn. Nàng cũng không phải là nguyên chủ, không phải ai cũng có thể khi dễ. Nếu hôm nay Lâm Vi Vi dám đến, vậy đừng trách nàng không khách khí.