Y Lộ Phong Hoa

Chương 30

"Sao lại thế này a? Cái gì mà náo nhiệt như vậy?" Liên Kiều vừa ăn một bên hỏi. Lúc này, tiểu nhị bưng nước trà đến hướng ra phía ngoài vừa thấy, liền cười nói:

"Đây là đại tướng quân uy vũ thắng lợi dạo phố ở hướng đó!"

"Đại tướng quân uy vũ?" Tiết Vô Ưu nghe được cái tên này cảm giác rất quen, nàng đã từng nghe qua ở nơi nào?

"Chính là Thẩm nhị gia ở hầu phủ Yên Ổn đại tướng quân Thẩm Quân, trấn thủ biên quan hơn ba năm, lần này quân đội nước Yên ở biên cảnh khiêu khích tìm sự, đoạt đi của dân chúng rất nhiều ngưu dương cùng tài vật, còn nữ hài tử trẻ tuổi thì bọn họ đều bắt về làm nàng dâu nhỏ, đại tướng quân uy vũ quyết đoán ra trận chẳng những đoạt lại người cùng tài vật bị cướp đi, mà còn đem mấy vạn đại quân của đối phương tiêu diệt toàn bộ. Hoàng thượng ban chỉ thưởng Thẩm đại tướng quân hoa hồng dạo phố còn lấy chỉ ra mà ca ngợi đâu!" Tiểu nhị cực kỳ thiện ý, nghiêng nước trà về một phía vừa nói.

Hầu phủ Yên Ổn? Ách, nàng nghĩ tới, vị Thẩm đại tướng quân này chính là Đại tướng quân uy vũ trong miệng Ngọc quận chúa đi? Chẳng lẽ Thẩm Quân này chính là người trong lòng Ngọc quận chúa? Mang theo vài phần tò mò, Tiết Vô Ưu ngẩng đầu nhìn về hướng ngoài cửa sổ, giờ phút này đội ngũ dạo phố đã đi đến tửu lâu Thiên Nhiên cư, chỉ thấy cầm đầu đội ngũ dạo phố một thân màu xanh lục ngồi vững vàng trên con ngựa cao to đương đương bên cạnh là một nam tử thân phi áo giáp bạc, đầu đội mũ đồng giáp sắc, trước ngực gắn hoa đỏ thẵm oai hùng. Mày kiếm mắt sáng, mi mày gian lộ ra một chút anh khí bức người, môi dày tản ra sự kiên nghị vô cùng. Vào đông ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên khôi giáp của hắn, làm phản xạ ra vô số đạo quang mang sáng quắc, làm cho người ta có chút không mở mắt ra được. Nhìn đến người này, Tiết Vô Ưu nhất thời thất thần, khó trách Ngọc quận chúa mười chín tuổi còn chưa lấy chồng, nguyên lai chính là nàng đang đợi hắn, không thể không nói ánh mắt nàng thật không sai!

"Không nghĩ tới đại tướng quân uy vũ này lại trẻ tuổi như thế!" Chu thị nhìn thoáng qua bên ngoài nói.

"Đúng vậy, nhiều nhất cũng chính là bộ dáng hai mươi tư hai mươi năm tuổi, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên* thôi!" Tống mụ ở một bên cười nói.

[*Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên: Từ xưa người tuổi trẻ làm nên anh hùng]

"Muốn nói cũng là thân thế tốt, xuất thân trong An hầu phủ, nghe nói quý phủ này còn có một vị phu nhân làm nương nương trong cung, vị đại tướng quân uy vũ này cũng là Quốc Cữu gia đâu!" Một bên Bình Nhi cười nói.

"Ngươi làm sao mà biết được?" Chu thị hỏi.

"Thời điểm Hưng Nhi bồi đại gia đi ra ngoài cũng sẽ nghe nói đến một vài sự tình, hắn trở về cũng sẽ nói ta biết một hai câu !" Bình Nhi trả lời.

Ngồi một lát, đội ngũ dạo phố cũng đã đi xa , sau khi ăn cơm xong, lại ở Tây thành đi dạo mua một vài thứ, đoàn người Chu thị mới lên xe ngựa lên đường hồi phủ. Tới gần lúc chạng vạng, xe ngựa tứ luân mới ngừng lại ngoài cửa lớn Tiết gia.

Xuống xe ngựa, Tiết Vô Ưu đỡ Chu thị đi trước, Tống mụ cùng Bình Nhi ở phía sau theo trên xe ngựa xuống thời điểm vận chuyển mua những thứ trong hôm nay, thế nào lại nhìn thấy hơn hai cái thực hộp, không khỏi hỏi: "Liên Kiều, hai cái thực hộp này không phải là của chúng ta sao?" Bởi vì hai cái thực hộp này được thợ khắc thật sự rất tinh tế, đều là hoa văn đồ sơnmạ vàng tốt nhất ở chợ vốn là mua không được!

Ôm mấy thất tơ lụa Liên Kiều quay đầu vừa nhìn, cười nói: "Là chúng ta, mang đến đây đi!" Mang theo bụng đầy hồ nghi, Tống mụ cùng Bình Nhi đem những thứ này nọ lấy xuống, sau khi thanh toán tiền xe, xe ngựa liền rời đi.

"Nương, đi một ngày rồi có mệt hay không?" Tiết Vô Ưu đỡ mẫu thân đi đến hậu viện các nàng ở.

"Hoàn hảo!" Chu thị đáp. Tuy rằng thân mình có chút mệt, nhưng là một mảnh tâm hiếu của nữ nhi làm cho nàng thật sự rất vui vẻ, lại nói hôm nay tâm tình cũng tốt lắm, đại khái là thời gian dài không có đi ra ngoài đi?

Tiết Vô Ưu đỡ Chu thị nói giỡn liền đi tới sân các nàng ở, rất xa dưới ánh nắng chiều tà hạ nhìn thấy Hưng Nhi đang đứng trước phòng tiền Chu thị. Nhìn thấy Hưng Nhi, Chu thị cùng Tiết Vô Ưu sửng sốt, giờ phút này không phái là hắn nên hầu hạ đại gia sao?

Hưng Nhi vừa thấy Chu thị trở lại, vội tiến lên vài bước, xoay người thỉnh an nói:

"Thỉnh an phu nhân!"

"Ngươi thế nào giờ phút này đi tới đây? Đại gia không cần ngươi hầu hạ à?" Chu thị dừng bước hỏi.

"Hồi phu nhân, đại gia ở trong phòng chờ ngài đã lâu!" Hưng Nhi tránh thân mình rồi cúi đầu trả lời.

Nghe nói như thế, chẳng những Chu thị khác biệt, Tiết Vô Ưu cũng sửng sốt. Nghĩ rằng: Sẽ không nhanh như vậy liền có tin tức rồi? Tần Hiển kia hành động đủ nhanh. Sau đó trong mắt lặng yên lướt qua một chút vui sướng.

Đại gia dù sao đã lâu lắm không có chủ động tới phòng ở của nàng, chờ lâu ngày, trong lúc nhất thời Chu thị không có phản ứng kịp! Một khắc sau, Tiết Vô Ưu cười nói: "Nương, nữ nhi dìu ngài vào đi thôi?"

"Hảo! Hảo!" Đại khái là rất kích động thôi? Chu thị liên tục nói hai từ hảo, trong mắt toát ra một chút quang mang khó nén. Thời điểm bước vào phòng, Tiết Vô Ưu ở bên tai Chu thị thì thầm vài câu. Nghe được lời nói của nữ nhi, Chu thị càng không hiểu, nhìn chằm chằm nữ nhi đến hảo một khắc mới phản ứng kịp, Tiết Vô Ưu hướng về phía Chu thị mỉm cười, Chu thị hiểu ý gật gật đầu hướng phía Tiết Vô Ưu.

Ngay sau đó, Tiết Vô Ưu đỡ Chu thị đi vào cửa phòng, chỉ thấy một Tiết Kim Văn thân mặc quan phục lục sắc đang ngồi ở một bên la hán giường hai chân bắt chéo ngồi thưởng trà, trên mặt tựa hồ là bộ dáng rất cao hứng!

Nhìn thấy Chu thị tiến vào, Chu thị còn chưa mở miệng nói chuyện, Tiết Kim Văn liền buông bát trà trong tay, đứng dậy bước nhanh đi đến trước mặt Chu thị, cười nói: "Lạnh hay không? Ta đã nhờ Hưng Nhi thêm chừng thán, vội ngồi xuống uống ly trà nóng đi?"

"Tạ phu quân!" Chu thị nhìn đến phu quân ôn nhu như thế, tâm sớm đã hòa tan.

Tiết Kim Văn đỡ Chu thị ngồi xuống, Vô Ưu mới phúc phúc thân mình, nói: "Nữ nhi cấp phụ thân thỉnh an!"

"Không cần đa lễ , ta cùng ngươi nương có chuyện muốn nói, ngươi đi nghỉ tạm trước đi!" Tiết Kim Văn hôm nay đối Vô Ưu cũng là một mặt tươi cười.

"Là." Vô Ưu gật gật đầu, liền lui ra ngoài.

Tiết Vô Ưu đi rồi, Tiết Kim Văn càng đành phải vậy, ngồi ở bên cạnh người Chu thị, cầm lấy tay nàng nói: "Trời gió lớn như vậy, thân mình người lại yếu như vậy, ngươi còn nơi nơi vì ta bôn ba, thật sự là vất vả!"

Đôi mắt Chu thị nhìn Tiết Kim Văn, nghĩ đến lời nói của Vô Ưu, thử hỏi thăm dò một câu."Cũng không biết có được hay không?"

"Thế nào lại vô dụng? Sau giữa trưa hôm nay Ngụy đại nhân liền gọi ta đi, nói là muốn đề cử ta, sau giữa trưa liền đem tên của ta viết đến sổ con báo lên, thăng nhiệm ta thành chủ sự lục phẩm đã là chuyện như đinh đóng cột !" Tiết Kim Văn trên mặt tràn ngập vui sướng.

"Chúc mừng phu quân !" Chu thị cười nói.

"Hôm nay ta vừa trở về phải đi bẩm báo lão thái thái, lão nhân gia nàng thật sự là cao hứng đến hỏng rồi! Ngươi có biết sự tình chúng ta trông lên chức đã mong nhiều năm như vậy không, lão nhân gia nàng cao hứng nói là ngày mai sẽ đến xem ngươi đâu. Đúng rồi, sự tình ngươi cùng Tần thừa tướng phủ là thân thích thế nào còn chưa từng nói vớita nói đâu?" hôm nay Tiết Kim Văn nói đặc biệt nhiều.

"Ách, là họ hàng xa của nhà mẹ đẻ ta, nhiều năm rồi đều không lui tới, ta cũng định ôm thử ý tưởng một lần đến, không nghĩ tới Tần lão phu nhân đối ta rất thân thiện, cũng sảng khoái đáp ứng chuyện đề cử phu quân lên chức!" Chu thị cân nhắc nói hai câu liền không nói nữa, Tiết Vô Ưu thật sự chỉ dặn như vậy hai câu như vậy, nàng sợ nói hơn sẽ bị lộ, không biết đến cùng là chuyện gì xảy ra? Ngày mai nhất định nàng phải tìm Vô Ưu để hỏi chuyện rõ ràng. Bất quá xem phu quân hôm nay nhiệt tình giống như ngày tân hôn đó, lòng nàng giống như ăn một khối mật đường ngọt như vậy!

"Ta đã phân phó Hưng Nhi sai đầu bếp làm mấy đồ ăn ngươi thích ăn, đêm nay ngươi theo ta uống hơn hai chén?" Tiết Kim Văn nói xong liền đứng dậy bắt đầu thoát quan bào lụy nhân kia.

Thấy vậy, Chu thị chạy nhanh lên hỗ trợ, Tiết Kim Văn cũng nói thân thể nàng không tốt, bản thân tự làm là được. Chu thị ngồi ở la hán trên giường tâm tình vô cùng tốt. Nghĩ rằng: Quần áo hắn tắm rửa đều ở bên kia, hôm nay mặc quan phục chờ nàng, khẳng định đều chưa kịp qua bên kia đâu, nghĩ đến đây, nội tâm không khỏi một trận hưởng thụ!

Bình Luận (0)
Comment