Y Lộ Phong Hoa

Chương 92

Vô Ưu lặng lẽ nhấc mắt, thấy Liên Kiều, Ngọc Trúc, Xuân Lan và Thu Lan bên cạnh đều thấy Thẩm Quân cầm tay của nàng, mặt của nàng vậy mà lại thoáng đỏ lên không rõ! Sau đó Vô Ưu cúi thấp đầu xuống, lại cảm thấy nơi ngực nhảy thình thịch, loại cảm giác này dường như đã từ rất lâu rồi, chắc là ở thời thiếu nữ hiện đại từng trải qua.

Mà trên mặt Thẩm Quân đối diện lại không có bất kỳ khác thường nào, sau một lát, tay hắn buông tay của nàng ra, lòng Vô Ưu trong lúc vô thức trùng xuống, mới chậm rãi rụt tay trở về. Lúc này, Thẩm Quân phân phó nói: "Xuân Lan, truyền lời của ta, sau này để bọn họ hầu hạ nhị nãi nãi cho tốt, lời nhị nãi nãi chính là lời ta nói, nếu có người dám làm trái lời nhị nãi nãi, ta nhất định sẽ không tha cho hắn!"

Nghe nói như thế, Xuân Lan nhanh chóng lên tiếng trả lời rồi đi, sau đó chỉ nghe ngoài cửa truyền tới tiếng Xuân Lan cao giọng, nói những lời Thẩm Quân vừa nói một chữ cũng không sai, chỉ nghe thấy những nô tài này đều vâng vâng dạ dạ xưng phải. Khóe miệng Vô Ưu nhấp một cái, sau đó quay đầu phân phó Liên Kiều đã sớm chuẩn bị xong ngân lượng khen thưởng nói: "Liên Kiều, mang tiền thưởng cho bọn họ, ít nhiều cũng là một phần tâm ý của ta!"

"Vâng." Sau đó, Liên Kiều cùng với Ngọc Trúc cầm một túi bạc vụn lớn trong tay đi ra.

Liên Kiều đứng dưới mái hiên, nhìn một đám người đông nghịt đang quỳ trong sân, nói: "Nhị nãi nãi nói, nếu đã xác định là chủ tớ, sau này các ngươi đều là người của nhị nãi nãi, sau này nhị nãi nãi sẽ đối đãi với các ngươi như đối đãi người của mình, chỉ cần các ngươi trung thành với chủ tử, đương nhiên chủ tử sẽ không bạc đãi các ngươi! Ở đây có một túi bạc, là nhị nãi nãi thưởng cho các ngươi, mỗi người hai lượng!" Nói xong, Liên Kiều cầm ngân lượng trong tay giao cho Ngọc Trúc bên cạnh, Ngọc Trúc đi xuống bậc thang, mở ra một túi bạc, phân phát từng viên cho những người đó.

Mọi người thấy lại có được hai lượng bạc, đều mặt mày hớn hở đứng lên. Phải biết rằng đại nha đầu bên trong Thẩm phủ này mỗi tháng cũng chỉ có một lượng bạc tiền tiêu vặt, các tiểu nha đầu là 500 văn tiền, còn các bà tử nhiều lắm cũng chỉ là một lượng bạc, thường theo Nhị gia ra ngoài làm việc sẽ nhiều hơn một chút, nhưng dù sao đây cũng là tiền hàng tháng của một hai tháng. Diêu thị quản gia rất kĩ tính, cho dù là ngày lễ ngày tết có tiền thưởng, cũng chỉ là mấy trăm văn tiền mà thôi, vì vậy tất cả mọi người âm thầm khen: Nhị nãi nãi này tuy rằng xuất thân không cao, nhưng ngược lại ra tay thật hào phóng, hơn nữa Nhị gia coi trọng nhị nãi nãi này như vậy, vì vậy dưới đáy lòng tất cả mọi người đều thật lòng khâm phục vị nhị nãi nãi này!

Sau khi chia tiền thưởng xong, Ngọc Trúc cầm túi bạc cùng Liên Kiều quay vào nhà, Ngọc Trúc cúi đầu bẩm báo nói: "Nhị tiểu thư, túi bạc vụn năm mươi lượng bạc này vẫn còn dư lại bảy tám lượng!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu cười nói: "Vậy thưởng cho bọn hắn cùng nhau uống rượu đi!"

"Vâng." Ngọc Trúc nghe xong xoay người đi ra ngoài.

Thẩm Quân bên cạnh thấy vợ mới cưới này của hắn tuy rằng xuất thân không cao, nhưng ngược lại làm việc rất khéo léo thỏa đáng, hơn nữa hành động cũng không làm bộ làm tịch như các tiểu thư nhà khác, lâu như vậy vẫn cư xử rất thong dong bình tĩnh, xem ra người có thể để Tần Hiển ngưỡng mộ trong lòng đương nhiên là không bình thường, ít nhất Thẩm Quân không ghét Vô Ưu, hơn nữa có đôi khi còn một chút tán thưởng!

Sau đó, ăn cơm tối xong, các nha đầu dọn thức ăn còn dư lại xuống, Thu Lan pha một bình trà để lên bàn, đồng thời rót cho Vô Ưu và Thẩm Quân một chén, cũng khoanh tay hầu hạ bên cạnh nói: "Nhị gia, đây là trà Phổ Nhĩ ngài thích nhất. Không biết nhị nãi nãi thích lá trà gì? Lần sau nô tỳ chuẩn bị cho ngài!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu cười nói: "Ta cũng không nghiên cứu gì về lá trà, Phổ Nhĩ này cũng không tệ, uống cái này là được rồi!"

"Vâng." Thu Lan gật đầu.

Lúc này, các nô tài trong sân cũng đã lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Liên Kiều, Ngọc Trúc, Xuân Lan và Thu Lan hầu hạ. Thẩm Quân và Vô Ưu ngồi mặt đối mặt uống nước trà, hai người câu có câu không nói mấy câu, chợt nghe phía ngoài nói: "Xuân Lan tỷ tỷ có ở đây không?"

Xuân Lan vừa nghe, nhanh chóng cúi đầu lui ra ngoài nhìn xem chuyện gì xảy ra? Chỉ chốc lát sau, thấy trong tay Xuân Lan cầm một hộp gấm lớn màu đỏ đến, cúi đầu dâng cho Vô Ưu nói: "Bẩm nhị nãi nãi, đây là Đại gia vừa sai người đưa tới, nói là quà mừng ngày thành thân ngài ấy và đại nãi nãi đưa cho ngài và Nhị gia!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu tự tay nhận lấy hộp gấm màu đỏ thẫm Xuân Lan đưa tới, mở ra cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy là một đôi ngọc bội dương chi bạch ngọc Hòa Điền, bên trên còn khắc một đôi thiên nga sát cánh cùng nhau, trông rất sống động, vừa nhìn cũng biết là danh gia điêu khắc, hơn nữa chất ngọc cũng tương đối tốt, dưới ánh nến tỏa ra ánh ngọc trơn bóng trong suốt sáng chói, vừa nhìn đã thấy vật này có giá trị không nhỏ! Nhưng thấy đồ vật này, Vô Ưu cười nói: "Là ngọc ngọc bội dương chi bạch ngọc Hòa Điền, vừa nhìn đã thấy là thứ tốt!" Nói xong, liền đưa hộp gấm trong tay cho Thẩm Quân ngồi đối diện nhìn.

Thẩm Quân đưa tay nhận lấy hộp gấm, cúi đầu vừa nhìn, ánh mắt cũng không khỏi dịu dàng một chút, nói: "Ta nhớ không nhầm đây là vật hoàng thượng ban thưởng lúc đại ca lập chiến công mười mấy năm trước. Lần đó huynh ấy chiến đấu ở Lang Bình, ta mới có mười hai mười ba tuổi mà thôi, lần đó đại ca cũng trọng thương. Có thể nói ngọc bội này dính đầy máu tươi của đại ca, đại ca lại đưa cái này cho chúng ta, nàng phải bảo quản thật tốt!" Nói xong, Thẩm Quân đưa hộp gấm đó trả cho Vô Ưu.

Vô Ưu nhận lấy hộp gấm kia, nhìn lướt qua trong hộp gấm trong tay, ngay tức khắc cảm thấy vật trong tay rất nặng, giống như tràn ngập tình nghĩa của hai huynh đệ Thẩm Quân. Nhưng nghĩ lại, không khỏi cau mày nói: "Sáng nay không phải đại ca và đại tẩu cho thiếp bao lì xì sao? Sao tối nay còn đưa đồ đến?"

Nghe nói như thế, khóe miệng Thẩm Quân không khỏi không khỏi giơ lên một cái, nói: "Đại tẩu là người vô cùng khôn khéo nhiệt tình, cũng rất có khả năng quản lí việc trong nhà, vì vậy nhận được cái này của đại ca đừng nhắc tới trước mặt đại tẩu!"

Nghe xong lời nói của Thẩm Quân, Vô Ưu càng nhíu mày. Nghĩ thầm lời này của Thẩm Quân là có ý gì? Chẳng lẽ là Thẩm Trấn tự mình tặng bọn họ ngọc bội? Diêu thị cũng không biết? Nghĩ lại vừa rồi hắn nói người đại tẩu này rất có khả năng quản lí việc trong nhà? Là nói nàng ấy hẹp hòi? Nghĩ lại cũng phải sáng sớm hôm nay hai bao lì xì đỏ đó thật sự có một trăm lạng bạc, quả thực là hơi tức giận, sao một trăm lượng cũng có thể mang ra được. Xem ra nhất định là Thẩm Trấn cảm thấy vợ mình ra tay keo kiệt, nên mới âm thầm đưa món đồ này tới, như vậy đã tròn tình huynh đệ, lại không để vợ của mình không nỡ, cũng coi như là vẹn toàn đôi bên đó. Chẳng qua Thẩm Trấn ra tay cũng rất rộng rãi, vì món đồ này không phải chỉ là đồ vua ban, mà còn là vật mà trước đây hắn phục vụ quên mình đổi lấy, có thể thấy được hắn rất thương yêu người huynh đệ này. Mà Thẩm Quân thì càng không cần phải nói, trước đây nàng chữa bệnh cho Thẩm Trấn, Thẩm Quân đều tự móc tiền túi, hơn nữa mỗi lần đều là năm trăm một ngàn lượng ngay cả nháy mắt một cái cũng không, có thể thấy được hai anh em bọn họ thực sự rất hoà thuận!

Sau đó, Vô Ưu cầm hộp gấm trong tay, đưa qua cho Liên Kiều bên cạnh, nói: "Cất giữ cái này cẩn thận đi!"

"Được rồi, nhớ kỹ sau này mỗi sáng sớm mỗi buổi tối đều phải đi thỉnh an lão phu nhân, bên đại ca đại tẩu nàng cũng thường đi sang một chút!" Thẩm Quân không quên dặn dò.

"Chàng yên tâm, thiếp nhớ kỹ rồi!" Bên ngoài Vô Ưu giống như vợ của hắn lời nói nào của chồng cũng đều gật đầu nói phải.

Sau đó, Thẩm Quân cho các nha đầu lui ra ngoài. Vài chiếc đèn sa thắp lên làm cả gian phòng sáng trưng, Thẩm Quân ngồi trước bàn sách xử lý một ít công vụ quan trọng, mà Vô Ưu thì ngồi ở trước bàn bát tiên trong nhà nhìn sách thuốc trước mặt, lại tiếp tục nghiên cứu dược hoàn và thảo dược của nàng. Hai người ai cũng không làm phiền ai, trong phòng yên tĩnh, hồi lâu cũng không nghe thấy một câu nói!

Nhìn sách thuốc đã lâu, Vô Ưu khát nước, bưng nước trà bên cạnh qua, uống một ngụm, vừa ngẩng đầu, đúng dịp thấy Thẩm Quân ngồi trước bàn sách ở phía tây gian phòng đọc sách, ánh mắt của hắn rất chuyên chú, hoàn toàn cũng không chú ý mình, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào trên quyển sách trong tay kia, chỉ là khoảng cách khá xa, nàng không thấy rõ quyển sách trên tay của hắn là sách gì. Phải nói rằng hắn quả thật là một soái ca lạnh lẽo cứng rắn, nhất là cằm và môi làm người khác cảm thấy rất kiên nghị. Cái này cũng khó trách, hầu như hàng năm đều chinh chiến ở chiến trường, với lại lập công lao cho triều đình, hẳn phải là một người thẳng thắn cương nghị đi? Hơn nữa chẳng những hắn không nói cười tuỳ tiện, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm, làm người ta rất khó đoán được suy nghĩ của hắn, vì vậy ở trước mặt hắn Vô Ưu cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên, loại cảm giác này từ trước đến nay nàng chưa cảm thấy được từ bất kỳ ai!

Thấy hắn nhìn chăm chú, Vô Ưu nhìn lướt qua ấm trà trước mặt, muốn rót một ly trà đưa qua cho hắn, nhưng nếu làm như vậy có phải là có chút giống như muốn quyến rũ hắn hay không? Làm hắn có ảo giác rằng mình đang lấy lòng hắn? Chỉ có điều nghĩ lại, mặc dù Thẩm Quân không chấp nhận mình trở thành vợ của hắn, nhưng phải nói thật rằng hắn đối xử với mình tương đối tốt đó, coi như là vợ chân chính cũng thấy được hắn giữ mặt mũi cho mình, nhất là trước mặt hạ nhân hoàn toàn khẳng định thân phận nhị nãi nãi của nàng! Ai, ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng chẳng qua chỉ là bày tỏ một chút tấm lòng của mình mà thôi, có Thẩm Quân che chở, ở trong nhà này nàng mới có thể có được cuộc sống yên tĩnh, coi hắn như một người bạn là được rồi, sau này ngày nào cũng phải gặp mặt hắn, vẫn là để quan hệ khá một chút mới tốt!

Quyết định ý này, Vô Ưu liền cầm bình trà rót một chén trà nóng, sau đó bưng chén trà nóng đứng dậy đi tới trước bàn sách. Chắc là nghe được tiếng bước chân của nàng đi? Ngẩng đầu một cái, đôi mắt sâu thẳm kia của Thẩm Quân đối diện với đôi mắt Vô Ưu, ngược lại Vô Ưu rất bình tĩnh cười, sau đó cầm chén trà trong tay đặt lên trên bàn sách, cặp kia: "Có khát nước không? Uống chén trà nóng nghỉ ngơi một chút đi rồi xem tiếp."

"Cảm ơn!" Thẩm Quân liếc mắt nhìn Vô Ưu, chỉ nói hai chữ, sau đó cúi đầu xuống, ánh mắt đều rơi vào quyển sách trên tay, cũng không nói thêm lời nào.

Người này chính là như vậy, chẳng những trên mặt không có biểu cảm gì, lại còn tiếc chữ như vàng, biết tính cách của hắn, Vô Ưu sẽ không để ý, xoay người trở lại, ngồi xuống lần nữa, cũng giơ quyển sách trong tay lên tiếp tục đọc! Không biết qua bao lâu, Vô Ưu vô ý ngẩng đầu một cái, đúng lúc thấy Thẩm Quân vừa đọc sách vừa cầm chén trà uống, nàng không nhịn được cười! Cảm thấy thật ra thì Thẩm Quân này có đôi khi cũng rất thú vị.

Thùng thùng... Thùng thùng...

Thấm thoát, tiếng trống canh hai đã vang lên! Vô Ưu để quyển sách trên tay xuống, lắc lắc cổ, cảm thấy có chút mệt mỏi.

"Nếu ngươi mệt thì đi nghỉ trước đi, không cần chờ ta!" Lúc này, đột nhiên gian phòng bên kia truyền đến giọng nói của Thẩm Quân.

Nghe nói như thế, Vô Ưu ngẩng đầu một cái, thấy Thẩm Quân ngồi trước bàn sách nhìn một quyển sách như cũ, ánh mắt chưa từng liếc nhìn về phía nàng, hơn nữa dường như hai lông mày cũng khẽ nhíu lại, hình như có vấn đề nan giải! Song lời của hắn cũng khiến Vô Ưu cảm thấy có chút khó hiểu, giống như họ thực sự là vợ chồng vậy, nàng chờ hắn làm gì? Hai người cũng không ngủ cùng nhau, lẽ nào hắn cho rằng mình xem sách ở đây lâu như vậy là vì đợi hắn cùng nhau đi ngủ sao? Ha ha... Hình như là có chút mờ ám nha, vì vậy, sau một lát, nàng nhanh chóng nói một tiếng: "Đã biết!"

Sau đó, nàng thổi tắt đèn sa trong phòng, sau đó xoay người đi đến trước giường, nhẹ nhàng buông rèm che đã đổi thành màu xanh nhạt, ở phía trong rèm che cởi bỏ quần áo phía ngoài, rút trâm cài trong tóc ra, một đầu tóc đen như mực rơi lả tả xuống, trên người chỉ còn quần áo lót, chui vào trong chăn ấm áp, ánh mắt nhìn đỉnh màn, ánh đèn dầu từ phía tây gian phòng xuyên qua rèm che chiếu đến, ánh sáng rất yếu ớt, loại ánh sáng này rất tốt với người ngủ, giống như đèn ngủ ở hiện đại vậy, mặc dù đã qua canh hai, nhưng Vô Ưu lại hoàn toàn không buồn ngủ, lặng lẽ đưa tay vén một góc rèm che lên, vừa nhìn ra bên ngoài, lại bị bức bình phong gỗ khắc hoa hồng che tầm mắt, nàng hoàn toàn không nhìn thấy người ở gian bên kia ở nơi ba gian phòng này, chỉ có thể thấy ngọn đèn dầu kia tỏa ra ánh sáng!

Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của nàng. Không biết qua bao lâu, nàng chậm rãi nhắm lại không biết hai mí mắt đã nặng từ lúc nào. Căn cứ vào những hiểu biết về Thẩm Quân, nàng không cần phải lo lắng hắn có ý đồ gì với nàng, cho nên nàng có thể yên tâm ngủ. Hừ hừ, có phải cũng có chút chịu đả kích hay không? Một cô nương trẻ tuổi nằm trên giường, hơn nữa trên danh nghĩa vẫn là vợ của hắn, nhưng hắn lại không có bất kỳ ý nghĩ mờ ám nào còn đang đọc sách, không biết có phải là nàng không có một chút sức hấp dẫn nào hay không, hay hắn chính là một chính nhân quân tử? Không biết từ lúc nào, Vô Ưu mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp...

Nàng không biết khi nào hắn đến ngủ trên giường hẹp, cũng không biết khi nào hắn rời giường đi, nói chung, lúc nàng mở mắt, Liên Kiều và Ngọc Trúc đã bưng nước rửa mặt bước vào!

Chắc là nghe được âm thanh bên trong rèm cửa đi? Ngọc Trúc nhanh chóng qua đây, vén rèm che lên, thấy Vô Ưu đã tỉnh, cười nói: "Nhị tiểu thư, sao hôm nay ngài tỉnh muộn như vậy? Có phải đêm qua ngủ quá muộn hay không?"

"Đúng là hơi muộn!" Vô Ưu cười cười, sau đó ngồi dậy.

Lúc này, Liên Kiều mang quần áo để thay đến, nín cười nói với Ngọc Trúc: "Một tiểu nha đầu như ngươi thì biết cái gì? Tiểu thư chúng ta mới tân hôn, sao có thể ngủ sớm được?"

Vô Ưu đương nhiên nghe ra là Liên Kiều đang trêu ghẹo nàng, cho nên cố ý trầm mặt xuống, mắng một câu: "Nha đầu chết tiệt kia, dám đến giễu cợt ta?"

"Nô tỳ làm sao dám?" Liên Kiều cười cười, nhanh chóng hầu hạ Vô Ưu mặc quần áo, Ngọc Trúc bên cạnh thì sắp xếp lại giường chiếu.

"Hừ, em sao lại không dám?" Vô Ưu nói một câu, đảo mắt nhìn thoáng qua Ngọc Trúc mặt đỏ rần, lại nhìn Liên Kiều một chút, lại là bình thường như thế nào thì sẽ như thế đó, Vô Ưu liền nói: "Em nhìn Ngọc Trúc người ta một chút đi? Em điên điên khùng khùng có chỗ nào giống một cô gái chưa lập gia đình? Sau này còn có ai dám cưới em?"

"Cùng lắm thì không lấy chồng thôi!" Liên Kiều ngoẹo đầu nói một câu.

"Vậy còn không phải là bị người ta chê cười chết nha?" Vô Ưu cười cười.

Đang lúc nói chuyện, Liên Kiều đã mặc quần áo cho Vô Ưu xong, sau đó ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu chải đầu cho nàng. Ngồi trước gương đồng, Vô Ưu nhìn thoáng qua giường, chỉ thấy bên trên rất gọn, hoàn toàn không nhìn ra có người ngủ ở đâu? Từ đầu đến cuối không nghe được lúc nào hắn đến lúc nào hắn đi? Sau đó hỏi một câu: "Các em có thấy...cô gia đi lúc nào không?" Vô Ưu chột dạ một cái, cảm giác hai chữ cô gia này nói lên sao lại không tự nhiên như vậy?

Thấy Vô Ưu có chút ngượng ngùng, Liên Kiều cợt nhả trả lời: "Hình như đã đi từ rất sớm rồi, lúc nô tỳ và Ngọc Trúc thức dậy cũng không tính là muộn, nhưng lại không thấy cô gia đâu cả!"

"À." Vô Ưu gật đầu một cái. Sau đó nghĩ thầm: Hôm qua ngủ muộn như vậy, hôm nay lại dậy sớm như thế? Tinh thần và sức lực của hắn thật đúng là đủ đến dư thừa!

"Xem ra cô gia rất quan tâm nha, ngài ấy thức dậy cũng không đánh thức ngài đó!" Liên Kiều tiếp tục nói bên tai Vô Ưu.

"Là do ta ngủ quá sâu!" Vô Ưu nói một câu, sau đó vội vàng nói: "Nhanh một chút đi, ta còn phải nhanh chóng đi thỉnh an lão phu nhân đó!"

"Vâng." Nghe nói như thế, Liên Kiều không dám nói cười nữa, vội vàng bận rộn chải đầu cho Vô Ưu, dù sao thì thỉnh an Thẩm lão phu nhân là chuyện lớn, phải biết rằng chủ nhân nàng vừa mới gả tới, tuyệt đối không thể để lão phu nhân nhìn thấy tật xấu gì, nếu làm cho mẹ chồng không vui, cuộc sống sau này của con dâu cũng không dễ chịu!

Sau khi sửa soạn thỏa đáng, Vô Ưu liền dẫn Liên Kiều một mạch đi thỉnh an lão phu nhân, mặc dù không thể nói rõ lão phu nhân vui vẻ đến thế nào, nhưng rốt cuộc vẻ mặt cũng coi như ôn hòa, lúc trở về đã là giờ Mão, vào cửa, Ngọc Trúc đã bày điểm tâm xong, sau khi Vô Ưu ăn điểm tâm xong, Xuân Lan và Thu Lan đi đến.

"Chúng nô tỳ thỉnh an nhị nãi nãi!" Xuân Lan và Thu Lan hai người rất cung kính phúc thân nói.

"Miễn đi!" Vô Ưu gật đầu.

Lúc này, Liên Kiều và Ngọc Trúc bảo hai tiểu nha đầu thu dọn điểm tâm đã ăn rồi. Xuân Lan bên này trả lời: "Nhị nãi nãi, Nhị gia đã phân phó bên ngoài chuẩn bị lễ lại mặt, trước khi đi Nhị gia để nô tỳ gọi người đem lễ lại mặt mang qua đây cho nhị nãi nãi xem qua, nếu nhị nãi nãi thấy thiếu cái gì lập tức kêu người đi thêm!"

Nghe nói như thế, trong lòng Vô Ưu có một hồi ấm áp không rõ, thậm chí ngay cả cái này hắn đều đã nghĩ đến, nói thật, ngày mai chính là ngày lại mặt, là thời gian về thăm cha mẹ, nàng vẫn chưa suy nghĩ đến đó! Sau đó, Vô Ưu cười nói: "Để các nàng mang tới ta xem một chút!" Thực ra, không nhìn cũng biết, nhất định là Thẩm Quân đã sai người làm thỏa đáng, chỉ là nếu hắn phân phó như vậy, nàng làm theo là được rồi!

Xuân Lan lĩnh mệnh rời khỏi, không bao lâu sau, liền dẫn vài bà tử và tiểu nha đầu mang lễ lại mặt đến để Vô Ưu xem qua. Vô Ưu nhìn lướt qua mấy hộp quà trong phòng, đứng dậy đi đến trước một hộp quà, chỉ thấy bên trong đặt bánh ngọt tinh xảo, còn có hai quả đào thọ và hai cuộn gấm Tô Châu thượng đặng màu sắc tương đối trầm. Hơn nữa mấy thứ này đều dùng lụa màu đỏ thẫm để bọc, vừa mang không khí vui vẻ hưng thịnh vừa sang trọng, xem ra là chuẩn bị rất cẩn thận!

Xuân Lan bên cạnh vội vàng nói: "Bánh ngọt, đào thọ còn có gấm Tô Châu này là chuẩn bị cho Tiết lão thái thái! Nhị nãi nãi ngài thấy có được không?"

"Rất tốt!" Vô Ưu gật đầu.

Sau đó, Xuân Lan chỉ vào hộp quà thứ hai nói: "Trong này là rượu cống nạp cực phẩm lần trước hoàng thượng ban thưởng cho nhị gia, tuyết lê này cũng là cống phẩm, còn có tấm da hồ ly này là nhị gia mang từ biên quan về, đặc biệt chuẩn bị cho đại nãi nãi Tiết gia!"

Ánh mắt Vô Ưu nhìn qua tấm da hồ ly trắng tinh, nghĩ thầm Chu thị sợ lạnh nhất, mùa đông bọn họ dùng tấm da hồ ly này làm một cái áo lông đương nhiên là không thể tốt hơn nữa. Vô Ưu không khỏi hài lòng gật đầu!

Thấy nhị nãi nãi rất hài lòng, Xuân Lan chỉ vào cái cuối cùng nói: "Những thứ này là văn phòng tứ bảo, còn có son phấn, cung hoa đều do nghệ nhân trong nhân chế tạo ra, trên thị trường bên ngoài không mua được. Là chuẩn bị cho nhị nãi nãi Tiết gia cùng với thiếu gia Tiết gia và một vị tiểu thư khác!"

Thấy Thẩm Quân chuẩn bị thỏa đáng như thế, hơn nữa mấy thứ này cũng làm nàng rạng rỡ không ít, Vô Ưu rất vui vẻ gật đầu: "Tốt, cứ  chuẩn bị theo nhị gia là được rồi!"

"Vâng." Sau khi lĩnh mệnh, Xuân Lan liền dẫn mấy bà tử nha hoàn khiêng lễ vật đi.

Xuân Lan đi rồi, Liên Kiều cười nói: "Nhị tiểu thư, cô gia sắp xếp rất ổn thỏa, xem ra là cô gia thật tâm thích ngài, như vậy đại nãi nãi cũng yên tâm!"

Ngọc Trúc bên cạnh cũng vội vàng gật đầu nói: "Đúng đó, mệnh của nhị tiểu thư thật tốt!"

Nghe thấy lời của các nàng, Vô Ưu chỉ lặng lẽ không nói, cúi đầu uống nước trà. Nghĩ thầm: Xem ra nàng và hắn đóng kịch này thật đúng là thành công, ngay cả người hầu hạ bên cạnh bọn họ cũng chưa từng thấy kẽ hở nào. Chỉ có điều nghĩ lại nếu như sau này thật có thể tìm được một người giống đối đãi với mình tốt như Thẩm Quân vậy cũng thực sự là một chuyện may mắn đó! Chỉ là đáng tiếc, hắn đối xử tốt với mình chỉ là hết lòng tuân thủ hứa hẹn của bản thân mà thôi, cũng là bởi vì hắn không muốn chấp nhận mình là vợ của hắn, chắc là trong lòng có một chút hổ thẹn, nên ở phương diện khác mới thỏa mãn mình đi? Không biết tại sao, nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên có một tia bị đè nén! Sau đó, Vô Ưu một lần nữa cầm quyển sách thuốc chưa đọc xong kia lên, lật tới trang hôm qua xem, những ý tưởng rối tung đều bị quăng ra ngoài chín tầng mây! Nàng chính là như vậy, chỉ có lúc đang đọc sách mới có thể hết sức chăm chú, lúc nghiên cứu chế tạo dược vật có thể vứt bỏ tất cả phiền não và tâm sự trong lòng.

Đêm hôm đó, lúc ăn cơm chiều Thẩm Quân vẫn chưa trở về, mà lúc quay trở lại cũng đã rất khuya, Vô Ưu đã ngủ, trong mông lung hình như nghe được có tiếng mở cửa đóng cửa và tiếng nói...

Sáng sớm hôm sau, sau khi Thẩm Quân và Vô Ưu đều đã rửa mặt chải đầu, liền cùng nhau đi thỉnh an Thẩm lão phu nhân, đương nhiên Thẩm lão phu nhân biết hôm nay là ngày về nhà thăm cha mẹ, vì vậy cũng dặn dò vài câu khách sáo. Sau khi trở về dùng điểm tâm, Thẩm Quân liền cùng Vô Ưu về nhà thăm cha mẹ!

Vừa ra khỏi cửa, đã thấy bốn chiếc xe ngựa xếp thành một đoàn bên ngoài cửa phủ, trước mặt là mấy con ngựa rất cao lớn, các nha đầu và bà tử mang lễ vật lên xe ngựa, thấy Vô Ưu và Thẩm Quân đi ra, Thẩm Ngôn lập tức chạy tới bẩm báo nói: "Nhị gia, đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát!"

"Ừ." Thẩm Quân chỉ gật đầu. Hôm nay trên người hắn vẫn là áo choàng màu đen như trước, viền cổ áo và viền ống tay màu vàng, thoạt nhìn chẳng những tôn quý mà còn uy phong lẫm lẫm, lại đúng là hiệu quả Vô Ưu mong muốn!

Lúc này, phu xe đã mang một chiếc xe ngựa đến vén rèm màu đỏ lên, một nha hoàn cũng nhanh chóng mang một cái đạp chân qua, Vô Ưu được Liên Kiều đỡ, vừa mới đạp lên cái đạp chân, bên người đột nhiên nhô ra một bàn tay lớn, nàng nhíu mày lại, ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy Thẩm Quân đó đã sớm đi tới bên người nàng, đồng thời đang dùng một đôi mắt thâm thúy nhìn nàng. Giờ khắc này, nàng không khỏi giật mình! Hắn thực sự rất cẩn thận, hơn nữa một bàn tay của hắn thực sự rất lớn, rất dày. Sau một lát, nàng không tự chủ được đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của hắn, giọng nói của hắn không cao không thấp nói một câu: "Cẩn thận một chút!"

"Ừ." Vô Ưu theo bản năng mỉm cười với hắn một cái, sau đó dưới sự nâng đỡ của hắn bước lên xe ngựa.

(Edit tới đoạn này bỗng nhiên thấy ngọt quá aaaaaa)

Sau đó, Liên Kiều cũng đi theo. Ngọc Trúc lên một chiếc xe ngựa đằng sau. Sau đó, rèm xe được buông xuống, qua cửa sổ, Vô Ưu thấy các bà tử và nha đầu cũng lên xe, Thẩm Quân và Thẩm Ngôn thì đi đến trước mặt đội ngũ đi lên ngựa! Phải nói rằng, tư thế hắn ở trên ngựa thật đúng là đẹp, uy phong lẫm lẫm. Lúc này, tay Vô Ưu vẫn còn có thể cảm nhận được bàn tay lớn và dày ấm áp kia của hắn, cảm giác bị tay hắn cầm khiến người ta thoải mái như vậy, vậy mà lại là lần đầu tiên Vô Ưu cảm thấy nhẹ nhàng!

Sau đó, xe ngựa chậm rãi chuyển động, mấy con ngựa phía trước dẫn dắt cả đoàn xe một đường đến thẳng Tiết gia.

Lúc này, Liên Kiều ngồi ở bên cạnh cười nói: "Nhị tiểu thư, cô gia quả thật là sủng ái ngài, vừa rồi ngài không biết đâu những nha đầu bà tử này thấy cô gia tự mình chạy tới đỡ ngài lên xe ngựa không biết bao nhiêu con mắt thi nhau rơi xuống!"

Nghe nói như thế, khóe miệng Vô Ưu vểnh lên một cái mỉm cười. Không biết tại sao nàng vẫn luôn không thích nịnh hót, nhưng ngược lại hôm nay nghe thấy lời nói của Liên Kiều cảm giác trong lòng rất hưởng thụ!

Thấy chủ tử hơi cười, Liên Kiều lại nói: "Nô tỳ vừa mới nghe thấy những người kia bàn tán, nói là nhị gia chưa từng đối xử với người thứ hai tốt như vậy bao giờ! Được rồi, lão phu nhân là ngoại lệ."

Nghe nói như thế, nụ cười ở trên mặt Vô Ưu dần dần phai đi, đột nhiên nghĩ đến hắn hoàn toàn không phải là xuất phát từ nội tâm mà đối tốt với mình, hắn chỉ là đang diễn trò mà thôi! Chỉ là diễn tình yêu đẹp đẽ cùng nàng trước mặt rất nhiều nô tài và bọn nô tỳ mà thôi. Nghĩ đến đây, tâm tình mới vừa tốt lập tức bị quét sạch một cái, bỗng nhiên trong lòng có chút bị đè nén. Trong lòng nàng tự nói với chính mình: Tiết Vô Ưu, ngươi làm sao vậy? Sao lại để một người nam nhân như vậy ảnh hưởng tới tâm trạng của ngươi? Ngươi không thể như vậy, tuyệt đối không thể như vậy, không thể phát sinh tình cảm không nên có với người đàn ông này, nếu không sau này ngươi sẽ đắm chìm trong đau khổ vô tận! Diễn kịch sao, vậy ngươi diễn cùng hắn là được rồi. Chỉ là đừng để chính mình diễn quá đi là tốt rồi!

Cung hoa: Hoa giả dùng để cài lên đầu.

Edit by LeeMon.
Bình Luận (0)
Comment