Mạch Dao cảm thấy thế giới này rất kỳ diệu. Giờ phút này nàng lại cùng thần tượng khi còn bé của mình sóng vai ngồi, tán gẫu cực kỳ sung sướng.
Biết được mình ở trường học cũ thanh danh hiển hách, Sở Hạo nhiều hứng thú đặt câu hỏi: “Phải không? Bọn họ nói những gì về anh?”
“Vâng… Nói cái gì đều có. Nhiều nhất là nói anh thành tích tốt, thành tích cao hơn hết thảy. Đúng rồi…” Mạch Dao suy nghĩ một chút nói.
“Còn có nói anh chữ rất đẹp .”
“Hả? Vậy em cảm thấy thế nào?”
“A… ? Em chưa từng thấy qua, đều là nghe người khác nói .”
Sở Hạo nhếch một cái khóe môi từ trong túi lấy ra một cây bút tại một tờ giấy nhỏ viết gì đó, sau đó đưa tờ giấy kia cho Mạch Dao.
“Thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của em đi. Em xem, kỳ thật cũng không có đẹp như trong tưởng tượng phải không?”
Mạch Dao ánh mắt rơi tới tờ giấy màu trắng trong tay, màu mực màu xanh tiêu sái mà không lực độ.
“Thật sự rất đẹp!” Mạch Dao tự đáy lòng tán thưởng.
“Chữ của em cũng rất đẹp mắt.” Sở Hạo cười khẽ.
Trông thấy trang giấy là một hàng con số, Mạch Dao do dự đặt câu hỏi: “Đây là…”
“Phương thức liên lạc với anh. Về sau có việc cthì hãy gọi cho anh.” Nhìặp mắt sâu và đen kia Mạch Dao có trong nháy mắt hoảng hốt.
Mạch Dao yên lặng cất tờ giấy kia: “Đúng rồi khi em học sơ trung Phùng Hạc lão sư thường thường nhắc tới anh, thầy ấy trước kia là chủ nhiệm lớp anh phải không?”
“Ừ” Nhớ lại vị lão sư thú vị đó Sở Hạo trên mặt mang theo sung sướng vui vẻ.
“Khi đó bọn anh đặt cho thầy 1 cái tước hiệu là ‘vương tử ếch’. Cái kính kia sau một năm càng dày hơn, nên bọn anh nói giỡn là thầy mắt kính dầy hơn một chút nữa sẽ ngay cả con mắt đều không nhìn thấy .”
“Ha ha, bọn em trước kia gọi thầy là ‘ chuột chũi’!”
“Bởi vì Đại Môn Nha độc hành sao?”
“Đúng vậy. Trình độ ngữ văn của thầy thì…có thể khỏi bàn, em nhớ được có một lần thầy đem ‘ thân kiêm đếm chức ’ nói thành ‘ gương cho binh sĩ ’.”
Sở Hạo giống như bất đắc dĩ khua tay: “Đây là cũng có đạo lý . ‘ thân kiêm đếm chức ’ thời gian dài, khả năng sẽ phải ‘ gương cho binh sĩ ’ .”
“Ha ha!” Mạch Dao ôm bụng cười đến không thở nổi.
“Em còn nhớ đứa con trai của thầy Phùng không?”
“A! Nhớ rõ nhớ rõ… Tiểu quỷ đó bộ dạng cùng lão Phùng quả thực giống nhau như đúc!” Nhớ lại năm đó thằng bé ngày ngày đi theo sau lưng lão Phùng, Mạch Dao không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Em nhớ có một lần học số học nói đến ‘ tương tự ’, lão sư đại số nêu ví dụ đã nói: ‘ E hèm, cũng ví như nói chủ nhiệm lớp em Phùng lão sư cùng con trai, ngoại trừ lớn nhỏ bên ngoài không có khác khác nên gọi là tương tự ’.”
Sở Hạo cười nói tiếp: “Bọn anh khi đó học môn sinh vật nói ‘ clone ’, nói đến trình độ tương tự lão sư cũng lấy cái ví dụ ấy…”
…
Tạ Trăn thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn bên trái góc 1 cái, lấy cùi chỏ đụng bên cạnh Kha Mộng Lăng: “Nhìn xem, chị có hay không ngửi được hương vị JQ?”
Kha Mộng Lăng không đếm xỉa tới theo ánh mắt của nàng nhìn thoáng qua, sau đó một bộ dáng tình ngay lý thẳng trả lời một câu:
“Trì độn.
“Hả? Chẳng lẽ…”
“Ngốc, hai người này hơn 1 tháng nay đều như hình với bóng có thể không lửa gần rơm sao? Em xem trước kia lúc nào thì gặp lão Đại ngày ngày online ?” Kha Mộng Lăng một bộ giọng điệu người lớn nói với trẻ nhỏ.
“Có gì Hot? !” Ở giữa đột nhiên xuất hiện một cái đầu làm Tạ Trăn và Kha Mộng Lăng giật nảy mình.
Tạ Trăn đưa tay hướng đầu người kia đập:
“Muốn chết người à! Ban ngày hù dọa ai!”
Âu Yết ủy khuất xoa xoa đầu: “Ngô, em đây lại không phải cố ý… Rốt cuộc bát quái gì?” Trên đầu đau đớn hoàn toàn không có thấy người này nhiệt tình hóng chuyện.
“Kia.” Kha Mộng Lăng hướng hai người kia bĩu bĩu môi.
Vì vậy, Sở Hạo cùng Mạch Dao hoàn toàn không biết khi bọn họ đang nói thì hai người đã trở thành tiêu điểm của ba người khác chú ý…
“Nói đến Phùng lão sư, hình như đã 1 thời gian thật dài chưa gặp lại thầy.” Mạch Dao cười đến đau bụng.
” Mói như vậy anh cũng thật lâu không có liên lạc với thầy. Không bằng hôm nào cùng đi gặp thầy đi.”
“Ok.” Mạch Dao bày tỏ rất đồng ý.
“Em không qua kia chơi sao?” Sở Hạo nhìn về phía mọi người tụ cùng một chỗ 1 đám chơi trò chơi giết người.
“Em sẽ không.” Mạch Dao có chút ngượng ngùng, nàng đối với trò chơi giết người từ trước đến nay không ưa.
“Lão Đại, Mạch Dao….2 người ai hát đi, em một người hát đã lâu.” Lý Du đứng dậy nhượng vị trí ca sĩ. Sau đó không biết là ai hô một câu:
“Mạch Dao cùng lão đại song ca đi!”
Vì vậy mọi người rối rít ồn ào: “Mong chờ song ca, mong chờ song ca!”
Vừa gặp phải chuyện như vậy,bạn Kha Mộng Lăng lại đặc biệt tích cực: “Hát đi, tôi muốn nghe …. ‘truyền thuyết’ đi!”
Một mảnh tiếng huyên náo giữa, Sở Hạo nghiêng người đến gần Mạch Dao tại bên tai nàng thấp giọng hỏi thăm: ” ‘truyền thuyết’ em hát
Mạch Dao theo thói quen cắn cắn xuống môi, nhẹ nhàng gõ đầu.
Sở Hạo đáy mắt xẹt qua vui vẻ: cô bé này thoạt nhìn tự nhiên hào phóng, kỳ thật rất dễ dàng thẹn thùng, khi khẩn trương luôn không tự chủ cắn đôi môi. So với trong tưởng tượng của hắn, còn đáng yêu hơn rất nhiều…
“Mic Ok ~” Kha Mộng Lăng hiển nhiên là phái hành động không đợi hai người gật đầu liền trực tiếp chọn nhạc không chút nào cho người ta cơ hội từ chối. Tạ Trăn đã chạy tới đưa cho hai người mỗi người một cái Microphone, còn cố ý giảo hoạt len lén hướng Sở Hạo nháy mắt mấy cái.
Sở Hạo cười yếu ớt, trong mắt mang theo thâm ý. Thì ra là tâm tư của hắn đã rõ như vậy sao? Nhưng cô gái bên tựa hồ không có chút nào phát giác đây… Đây gọi là người trong cuộc u mê sao?
Âm nhạc êm dịu vang lên, vốn là mọi người đang cười đùa tất cả mong đợi an tĩnh lại.
Vốn chỉ là hát mà thôi không biết sao lại cùng đại thần hợp ca lại bị vây xem như vậy, Mạch Dao chưa phát giác ra nên có chút khẩn trương mang theo một tia không xác định mở miệng hát : ” Khi vũ trụ này còn trong thưở mông muội. Thì ai là người đầu tiếng thốt ra tiếng yêu . Thử hình dung lúc họ thổ lộ tình cảm. Liệu đối phương có hiểu hay chăng ~ “
Mạch Dao vui mừng cảm giác là vô cùng tốt, mặc dù lúc này có chút khẩn trương, thanh âm vẫn rất êm tai, mọi người rối rít vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Mạch Dao mím môi cười một tiếng, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
” Sau khi khai thiên lập địa. Không biết kết quả cuộc tình của cặp tình nhân đầu tiên ra sao. Khi trên núi, lúc dưới hồ. từ khi mặt trời ló rạng đến lúc mặt trăng tàn bóng. Họ đã yêu nhau trong bao lâu ~” Sở Hạo giọng hát thanh tuyến ôn nhuận mà có từ tính, phối hợp tiết tấu chậm rãi làm cho người ta cảm thấy đây là một vị nam tử thâm tình đang thổ lộ. Mà ngay cả người danh hiệu ” vương tử tình ca” Âu Yết cũng không khỏi phải tán thưởng.
Vương Nhất không khỏi bật thốt ra: “Chậc, cậu thấy buồn đi!” Mọi người khinh bỉ nhìn hắn.
” Nếu gặp nhau vào những ngày ban đầy ấy liệu chúng ta có thể yêu nhau ~ “
“Có lẽ chia lìa sẽ không là khoảng cách, nó hành hạ tình yêu…” Có đại thần ở bên cạnh, Mạch Dao dần dần trầm tĩnh lại thanh âm cũng so với trước tự nhiên lưu loát hơn nhiều
” Nếu được quay lại 1000 lần thì sẽ không thể bỏ lỡ ~ “
” Nếu cách xa vạn dặm mà vẫn vô tình lướt qua nhau thì sẽ không bao giờ buông tay.”
” Chỉ cần mỗi lần gặp nhau mở mắt thật to sẽ nhận ra nhau
“
” Quay lại 1000 lần liệu có đủ không “
” Phiêu bạt vạn dặm thì có nề hà gì!”
“Bởi tình yêu luôn bị trôi đi trong biển người rộng lớn này nên những chuyện tình cần được ghi lại thành tiểu thuyết ~ “
Mạch Dao dần dần bị âm nhạc làm lây cảm xúc, thanh âm càng thanh linh lên. Trong lúc vô tình quay đầu, hai tầm mắt của 2 người chạm nhau, Mạch Dao tựa hồ trông thấy trong đôi mắt kia lưu động một loại cảm xúc “thâm tình”, tim đập không khỏi nhanh nửa nhịp. Mạch Dao có điểm hoảng loạn tầm mắt dời đi chỗ khác, nghĩ thầm: đại thần ca hát hay đến làm mình nhập hồn.