Y Nữ Phương Hoa

Chương 10

Mặt trời chiều như kim loại bị nung chảy kết hợp với từng cụm mây lúc hoàng hôn, từ từ khuất dần sau từng thân cây to lớn nơi chân trời.

Trên hành lang có vài người đang đi lại, còn mang theo chút ánh vàng rực rỡ chói mắt. Nhìn từ xa, vị phu nhân đang đi ở giữa hệt như tiên nhân hạ phàm, xiêm y hoa mỹ, lụa là mềm mại, trâm ngọc loé sáng, lúc đến gần còn có từng làn gió thơm phả vào mũi.

"Thế nào rồi? Có tin tức gì không?" Vị phu nhân này lườm ma ma trước mặt mình, đè thấp giọng rồi hỏi.

"Không có." Ma ma lắc đầu, trên mặt có chút vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ: "Giờ nhị phu nhân đã thương tâm muốn chết rồi, nghe nói đã khóc tới mấy lần, chẳng qua lại bị lão thái quân mắng, nói rằng nếu còn khóc nữa thì ra khỏi phủ, không được mang điều xúi quẩy vào phủ chúng ta."

"Ai, cũng chẳng trách nàng ta được, đang yên đang đẹp như thế tự nhiên nhi tử lại biến mất, nghĩ đến đây thì ai mà chẳng lo?" Vị phu nhân này thở dài một tiếng: "Đi thôi, đi thăm nhị phu nhân một chút."

"Vâng." Ma ma kia thu hồi vẻ mặt của mình, nói với vị phu nhân kia: "Lòng dạ phu nhân thật nhân từ, mấy tức phụ hoà thuận với nhau như vậy, đúng là hiếm thấy trong kinh thành này."

Khoé môi vị phu nhân kia nhếch lên, không nói gì, chỉ yên lặng đi về phía trước, vạt áo thật dài kéo theo ở phía sau hệt như một dòng nước mùa xuân, xiêm y xanh nhạt cộng thêm một lớp ngoại bào màu vàng bên ngoài khiến người xem hoa cả mắt, rực rỡ sáng ngời.

Đại môn quang đãng của Tinh Phương Uyển chỉ mở một nửa, hai tiểu nha đầu đang ngồi chọi cỏ, cúi đầu nhìn vài cọng cỏ trong tay đối phương, cẩn thận so sánh với cỏ của mình: "Này, hình như hai cọng cỏ trong tay ngươi không phải là một loại."

Tiểu nha đầu bị phát hiện đỏ mặt: "Ta thấy phiến lá hơi giống mà."

"Rõ ràng là do ngươi đã túm chặt nó."

Hai người vừa cười vừa nói, khi nghe được tiếng bước chân bên ngoài thì ngẩng đầu lên, khi bóng người màu vàng đã xuất hiện ngoài cửa thì rối rít ném cỏ trong tay xuống đất, cúi đầu hành lễ: "Thỉnh an tam phu nhân."

"Phu nhân nhà các ngươi đầu rồi? Ở trong viện à?" Giọng nói của Chử tam phu nhân vô cùng dịu dàng, hai hàng chân mày hơi nhíu lại, dường như cũng có chút lo lắng: "Ta nghe nói hiện tại tinh thần tẩu ấy không tốt nên mới muốn đi an ủi một chút."

"Tam phu nhân, phu nhân nhà bọn nô tì đang thương tâm lắm, người tới thật đúng lúc, mời vào đi." Hai tiểu nha đầu nhanh chóng mở cửa ra để Chử tam phu nhân tiến vào: "Ai, tam phu nhân biết quan tâm cho người khác quá, chẳng trách lão thái quân lại thích người hơn, mọi chuyện đều xử lý một cách chu đáo cẩn thận, làm người khiêm tốn, mọi người trong nhà không thể bới móc được chút gì cả."

"Đúng vậy, nếu phu nhân nhà chúng ta cũng khéo bằng một nửa tam phu nhân thì chắc giờ cũng tốt rồi." Một tiểu nha đầu ảo não dựa vào cửa, sau đó lại dời suy nghĩ đến một đồng bạc nhỏ trong tay: "Ai, nhìn bọn nha hoàn bên tam phòng được khen thưởng mà lác cả mắt, chúng ta lại không có phúc khí kia."

Chử tam phu nhân đi vào trong nội viện, nha hoàn đứng trông ngoài rèm cửa vừa thấy đám người tới gần đã vén rèm lên rồi nói vào trong: "Phu nhân, tam phu nhân đến."

Chử nhị phu nhân vươn tay chống trán, có chút phờ phạc ngồi ở kia, nghe thấy tiếng báo này thì nhanh chóng ngồi thẳng dậy, lấy khăn ra lau mắt, cố gắng nâng khoé môi lên một chút, nhưng cảm xúc đau buồn kia vẫn chỉ cần liếc mắt một chút là có thể nhìn ra,

"Nhị tẩu." Chử tam phu nhân cất bước đến, vội vàng chạy tới trước mặt Chử nhị phu nhân, lấy tay bắt lấy tay phải của bà: "A Việt... Có tin gì không?"

Vốn dĩ Chử nhị phu nhân đã cố gắng ổn định lại tâm tình của mình, nhưng khi nghe câu này thì vành mắt lại bắt đầu đỏ lên: "Đệ muội à... Còn chưa có tin gì cả."

"Ai!" Chử tam phu nhân thở dài một hơi, lại rối rít bày ra vẻ cảm thông an ủi: "Nhị tẩu, tẩu đừng vội, chẳng phải đã nói chưa có tin gì thì chính là tin tốt sao? Không chừng gặp được vài vị bằng hữu trên đường nên đã cùng đi du sơn ngoạn thuỷ rồi. Hắn cũng là một thiếu niên trẻ tuổi mà thôi, lẽ nào lại không thích du ngoạn làm bạn với tuổi xuân để khỏi nuối tiếc sao?"

Chử nhị phu nhân nhìn Chử tam phu nhân một chút, nén lệ trong mắt: "Đệ muội, ta cũng muốn nghĩ như thế, nhưng không gặp được A Việt, lòng ta vẫn rất nôn nóng, cả ngày không yên được, chỉ trông nó có thể về  phủ là tốt, cũng giúp ta và phụ thân nó có thể thở phào nhẹ nhõm." 

"Nhị tẩu à, không sao đâu, năm nay A Việt đã mười chín, cũng qua khỏi độ tuổi còn nắm váy của tẩu rồi, ta thấy thường ngày hắn làm việc thoả đáng, không có việc gì đâu." Chử tam phu nhân ngồi xuống bên cạnh Chử nhị phu nhân, siết chặt tay của bà rồi từ từ dùng từ ngữ uyển chuyển mà an ủi: "Trước kia A Việt cũng từng ra ngoài một mình, thường thì chỉ mấy ngày sẽ tự trở lại, lần này cũng chỉ ra ngoài lâu hơn một chút thôi, tẩu cần gì phải lo lắng quá như thế, tiểu hài tử đã trưởng thành, cuối cùng cũng phải rời khỏi chúng ta mà làm chuyện của bọn hắn, chúng ta cứ ngồi trong phủ suy nghĩ lung tung như vậy thì cũng không thể biết được bọn hắn đang đi chơi vui vẻ ở nơi nào."

Đại nha hoàn Lê Hoa bên người Chử nhị phu nhân bưng trà đến, nghe thấy lời Chử tam phu nhân nói thì đặt tách đến bên cạnh: "Ài, lời này của tam phu nhân rất đúng, nói không chừng đại công tử đã gặp được vài vị hảo hữu nào đó mà không kịp phái người về truyền tin nên mới đi dạo một chút thôi, phu nhân, người yên tâm đi, đừng buồn phiền nữa."

Nàng đưa trà cho Chử tam phu nhân, sau đó lại khoanh tay lui ra sau Chử nhị phu nhân, nhìn vành mắt đỏ hồng của chủ tử nhà mình mà lo lắng không nguôi.

Đã năm ngày rồi Chử Chiêu Việt vẫn chưa hồi phủ, lúc đầu Chử nhị phu nhân còn chưa để ý, thường ngày hắn cũng từng xuất phủ một hai ngày không về, chẳng qua đều có phái tuỳ tùng về báo tin, bà nghĩ chắc đã phát sinh chuyện gì đó khiến hắn không kịp phái người về nói rõ ràng, vì thế cũng không để tâm mấy.

Nhưng tới tận ngày thứ ba vẫn chưa thấy được bóng dáng Chử Chiêu Việt, Chử nhị phu nhân dần sốt ruột, có chút đứng ngồi không yên, bắt đầu sai người đi tìm nhưng tất cả đều bặt vô âm tín. Hôm nay khi bà đi thỉnh an lão thái quân lại gặp hạ nhân mà Chính Phùng phái ra ngoài tìm người trở về, chỉ nói tìm khắp nơi mà không thấy đại công tử đâu. Nhị phu nhân nghe xong lại càng nóng lòng, lúc này mới bắt đầu khóc.

Không ngờ lão phu nhân lại khó chịu, nghiêm mặt răn dạy nhị phu nhân một trận: "Ta còn đang khoẻ như vậy mà ngươi lại khóc lóc trước mặt ta à? Chẳng lẽ nhìn ta không vừa mắt nên muốn ta ra đi cho sớm sao?"

Chử nhị phu nhân bị lão thái quân mắng, lập tức không dám khóc nữa, chỉ có thể mở to mắt mà nén hết nước mắt về. Chử lão thái quân thấy tức phụ nghe lời thì lúc này sắc mặt mới tốt hơn một chút, tuỳ ý trấn an vài câu: "Gấp cái gì chứ? A Việt cũng không phải một đứa trẻ, nó làm việc thì ắt phải có chừng mực, con chỉ cần yên tâm mà chờ nó trở về là được."

Vị tổ mẫu này có thể yên tâm, nhưng người làm mẫu thân có thể yên tâm được sao? Chử nhị phu nhân ứa nước mắt trở về Tình Phương Uyển, vừa vào cửa thì lệ đã tuôn như mưa, nhóm ma ma bên ngoài nhìn thấy đều có chút xót xa, mọi người lần lượt tiến lên an ủi để bà có thể bình tâm hơn đôi chút, nhưng Chử nhị phu nhân không thể nghe vào, càng khóc càng lớn, lúc mọi người đang hết cách thì Chử tam phu nhân lại đến, thế này mới khống chế được tình hình.

"Ai..." Chử nhị phu nhân phờ phạc nâng tách trà lên, ánh mắt khẽ lướt qua làn khói bốc lên từ trong tách, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Đệ muội à, chỉ hy vọng như thế thì tốt rồi."

"Nhị tẩu, không bằng tẩu đi xem bói đi, xin vài chữ, xem hướng của A Việt, còn không thì bói toán một chút, xem thử là cát hay hung được không?" Chử tam phu nhân nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu lên, trên mặt có chút ý cười nhạt: "Nghe nói trên đường cái phía Nam có một người xem bói tên là Gia Cát tiên sinh, xem rất chuẩn."

Chử nhị phu nhân gật đầu: "Đệ muội nói phải, lòng ta rối rắm như thế, suýt nữa đã quên mất chuyện này. Lê Hoa, ngươi nhanh phái vài người đến chỗ Gia Cát tiên sinh để hỏi phương hướng, đừng để bọn họ tìm lung tung nữa, cứ dựa theo hướng Gia Cát tiên sinh chỉ mà tìm thôi."

"Vâng." Lê Hoa đáp lời rồi vội vàng đi ra ngoài, đến sân lại gặp hai vị tiểu thư, một người cao gầy, mặt tròn tròn, vô cùng thân thiện, trên người là một bộ xiêm y màu xanh nhạt, trên tóc còn có một cây trâm Bát Bảo, bên tai là đôi bông trân châu xanh nhạt, thanh nhã động lòng người. Bên cạnh nàng là một nữ tử mặc hồng y, hệt như một đống lửa vậy, vóc người có chút không vừa vặn, hai vai như được chém gọt, dáng đi đường cũng hùng hùng hổ hổ, hoàn toàn không xứng với vị mỹ nhân yểu điệu tinh tế kia.

"Nhị tiểu thư, tam tiểu thư." Lê Hoa hành lễ: "Phu nhân đã ở bên trong, tam phu nhân cũng ở trong đó."

"Hừ, bà ta đến làm gì?" Chử Chiêu Oánh trừng mắt: "Trên mặt lúc nào cũng cười mà không biết đầu lại nghĩ thứ quái quỷ gì."

"Tam muội." Chử Chiêu Hàm kéo nàng: "Tiểu thư khuê các, đừng cứ nhe răng nhe lợi như thế, không tốt đâu."

"Nhị tỷ, tỷ đừng giống mẫu thân, lúc nào cũng yếu đuối như thế, mặc cho người khác bắt nạt tới cửa cũng không dám lên tiếng." Chử Chiêu Oánh có chút tức giận mà nói: "Đừng thấy cả đại viện này yên ổn như vậy, ai chả biết đường bên trong lại ngoắc nghéo ngoằn nghoèo chứ? Không phải gió tây át gió đông thì chắc chắn phải là gió đông át gió tây. Tỷ cho rằng vị tam thẩm kia của chúng ta là người tốt à? Mấy người mặt cười càng tươi thì chẳng biết trong đầu đang tính kế ai đâu đấy."

Chử Chiêu Hàm quá sợ hãi, nắm chặt tay Chử Chiêu Oánh: "Tam muội, đừng có nói bậy thế, dù gì chúng ta cũng là người một nhà phủ Quốc Công, sao lại nói nhau như vậy? Mấy chuyện huynh đệ tỷ muội trong nhà cãi nhau cũng chỉ có ở mấy phủ đệ khác, là do thiếu học hỏi lễ nghĩa nên mới xảy ra thôi, sao trong phủ chúng ta lại có thể như vậy? Tam thẩm là người ôn hoà, muội nói người như thế thì sao người chịu được? Muội đừng có hở tí là lại xuyên tạc bậy chuyện người ta, kiềm chế lòng mình lại đi."

"Nhị tỷ..." Chử Chiêu Oánh vừa muốn nói tiếp đã thấy Chử tam phu nhân đi ra khỏi phòng, vì thế ngậm miệng ngay lập tức, dời mắt về phía cây phong lan cách đó không xa, dằn cơn tức trong lòng lại, lúc này mới quay đầu, cười chào Chử tam phu nhân: "Tam thẩm đúng là người nhiệt tình, tỷ muội chúng ta vô cùng cảm tạ sự lo lắng của tam thẩm."

Chử tam phu nhân cười như gió xuân: "Chiêu Oánh à, con khách sáo như vậy làm gì, chúng ta là người một nhà cả mà, con nói vậy là đã xem ta như người ngoài rồi!"
Bình Luận (0)
Comment