Bùi Linh Quân và Bùi Linh Hoa là hai chị em song sinh, sau khi trưởng thành Linh Quân vào cung làm hoàng hậu, Linh Hoa trở thành vợ của đại tướng quân. Một năm sau hai chị em cùng đồng thời sinh hạ hai bé trai. Linh Hoa đưa con trai của mình là Đổng Phóng vào cùng làm bạn học với thái tử. Kì lạ là dáng vẻ hai người lúc nhỏ vốn không quá giống nhau, theo sự trưởng thành của tuổi tác dung mạo lại càng lúc càng giống hệt. Sau này ngay cả cha mẹ ruột của họ cũng còn không phân biệt được rõ ai là ai. Hoàng hậu dự cảm được đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, liền bắt muội muội phải dẫn con trai xuất cung, sau này cũng không được đặt chân vào cung một bước nào nữa.
Ngày Đổng Phóng rời cung, Long Ứng vạn lần không nỡ nói với hắn, chung quy rồi sẽ có ngày Long Ứng đón hắn về cung bầu bạn cùng mình, mười mấy năm sớm chiều bầu bạn, hai người đã trở thành anh em ruột thịt không cách nào chia lìa.
Không lâu sau, hoàng đế cứu tế, bệnh cũ tái phát nên băng hà, Long Ứng mười tám tuổi đăng cơ làm thiên tử. Đúng như ý nguyện, hắn triệu Đổng Phóng về cung, bố trí bên cạnh mình, phong cho chức ngự tiền hành tẩu[1]. Quân vương ngây thơ chỉ lo niệm tình thủ túc năm đó, mà lơ là dã tâm của Đổng Phóng.
[1] Ngự tiền hành tẩu: một dạng chức thị vệ, có đãi ngộ đặc biệt
Thừa dịp về nhà thăm người thân, hắn phóng hỏa thiêu chết toàn bộ hơn trăm người già trẻ lớn bé trong nhà, bao gồm cả cha mẹ mình, đương nhiên Đổng Phóng cũng đã bị chết cháy trong trận lửa đó. Thế nhưng, thứ bị chết cháy chỉ là cái tên Đổng Phóng mà thôi, Đổng Phóng thật sự vẫn đang còn sống.
Long Ứng đến Đổng gia bái tế, đã cho hắn cơ hội tốt nhất. Rời đi cùng với Long Ứng, hắn lén lút lẻn theo bộ liên[2] của hoàng đế, cùng tiến vào cung. Cuối cùng trong tẩm cung của hoàng đế giết chết Long Ứng, còn Đổng Phóng thì liền trở thành đương kim hoàng thượng Long Ứng!
Không ai biết thiên tử đã không còn là thiên tử nữa, đến cả Thái hậu cũng không phát hiện ra con trai mình đã bị hoán đổi thành người khác. Mãi đến một ngày, bà phát hiện ra chiếc bạch ngọc long văn ban chỉ[3] mà hoàng nhi yêu thích nhất không thấy đâu nữa, bà mới bắt đầu sinh nghi. Vì chiếc nhẫn đó luôn đeo trên ngón tay hoàng nhi cả ngày, hơn nữa còn là một trong những ngự tỉ của hoàng đế. Nhưng gần cả tháng trời, chiếc nhẫn đó thủy chung vẫn không xuất hiện. Hỏi mấy lần, đều thoái thác là đã đánh rơi, tìm không ra. Kì thực vốn là do Long Ứng lúc bị giết đã lặng lẽ nuốt chiếc nhẫn đó vào bụng, mới lưu lại điểm khả nghi thế này. Đổng Phóng tìm mãi không thấy chiếc nhẫn bạch ngọc, hóa ra lại đang được giấu dưới giường mình, mãi đến khi thi thể hoàn toàn thối rửa, mới lộ ra.
Thái hậu sớm đã có lòng nghi ngờ, khổ công tìm kiếm chứng cứ. Sau này thái hậu mua chuộc được thái giám bên cạnh hoàng đế, sai thái giám nhân lúc Long Ứng tắm rửa quan sát trên mông trái của hắn xem có một cái bớt hình tròn hay không. Lúc này mới biết người này không phải là hoàng nhi của mình. Bà, mỗi ngày mỗi đêm sống trong thù hận, hận không thể đem tên giả mạo đã chiếm đoạt hoàng vị của con trai bà ra băm vằm thành trăm mảnh, nhưng bà dù sao cũng chỉ là một nữ tử trong chốn thâm cung, không quyền không thế, làm sao lật đổ được hắn ta? Lại không dám nói rõ với Long Tiêu, sợ đứa con trai duy nhất này của mình sau khi biết được sự tình nhất thời kích động mà làm hại bản thân.
Tính toán mỗi ngày, chờ đợi thời cơ, cuối cùng cũng đợi được cơ hội. Sau khi Mục Sa Tu Hạ rớt xuống núi, bà phái người lén đi cứu hắn về. May mà hắn còn lại một hởi thở, thái hậu dùng nhân sâm ngàn năm giúp hắn kéo dài sinh mệnh, lại dùng Tuyết liên quả là thần dược được tiến công để giúp hắn giải độc. Tuy Tuyết liên quả có công dụng giải độc, nhưng cũng không thể hoàn toàn trừ đi độc tố, may mà Mục Sa Tu Hạ nội lực thâm hậu, cuối cùng trong vòng hai tháng đã có thể từ từ bức hết chất độc còn lại ra khỏi cơ thể.
Thái hậu muốn trừ khử Long Ứng, lại không thể dùng người của mình, càng không dám để bại lộ chuyện cơ mật, dù sao đây cũng là một nỗi nhục nhã to lớn gây tổn hại đến thể diện của vương thất. Bà chỉ có thể yêu cầu một ngoại nhân như Mục Sa Tu Hạ giúp đỡ, và hứa rằng, nếu quả thực giết được Long Ứng tìm thấy hài cốt của hoàng nhi nhất định sẽ đem Kì lân chỉ (ngón chân kỳ lân) tặng cho hắn, bà biết rằng đó là một trong tứ đại bảo vật mà Mục Sa Tu Hạ khổ sở tìm kiếm bấy lâu. Đưa ra điều kiện như thế, không sợ hắn không đồng ý.
"Là như vậy sao?" Liên Kiều xiêu vẹo ngồi trong xe, liếc nhìn hắn.
Mục Sa Tu Hạ lộ vẻ vô tội: "Còn có thể thế nào nữa? Lúc ta lẻn vào Sùng Chính điện vừa vặn thấy Đổng Phóng giơ dao găm đứng sau lưng nàng, nàng có biết lúc đó ta cảm thấy sợ hãi nhường nào không?"
"Ngươi còn dám nói!" Liên Kiều tức giận, "Ngươi rõ ràng là vẫn còn sống tại sao lại không nói với ta? Nhìn ta đau khổ đến phát điên, đau lòng muốn chết mà còn phải giả vờ nhận lời tên khốn nạn đó, ngươi khoái chí lắm phải không?"
"Liên Nhi ---" Mục Sa Tu Hạ định ôm nàng vào lòng, vỗ về an ủi.
"Dừng lại! Đừng có tới gần ta!" Kể từ lúc nhìn thấy hắn, Liên Kiều trong lòng tức nghẹn mà không thể phát tiết ra ngoài! Thấy hắn còn sống dĩ nhiên là rất vui, nhưng sự lừa gạt của hắn cũng khiến nàng căm hận thấu xương! Cái tên này, khiến nàng tức chết! Không cho hắn nếm mùi hắn lại thật tưởng rằng nàng dễ bị khi dễ!
Thở dài một hơi, Mục Sa Tu Hạ không biết làm sao đành nói: "Kì thực lúc đó độc tố trong người ta còn chưa được loại bỏ hoàn toàn, mỗi ngày đều phải vận công trị thương, tống chất độc ra ngoài, nàng có biết hung hiểm đến nhường nào không, hơi lơ là một chút, độc tố phản phệ lại thì sẽ mất mạng. Ta không phải sợ chết mà là sợ không còn được gặp lại nàng nữa!"
Xí, cái tên ngoan cố này đã học được lời ngon tiếng ngọt từ lúc nào vậy? Có điều những lời này Liên Kiều nghe vẫn cảm thấy rất êm tai.
Không khỏi cảm thấy lo lắng: "Thế giờ độc tố trong cơ thể ngươi đã được thanh trừ hết chưa?"
Thừa cơ kéo nàng vào lòng, hơi thở nóng rực của hắn phả lên khuôn mặt nàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Chưa, còn một loại độc chưa được thanh trừ!"
"Độc gì?" Liên Kiều hoang mang nắm lấy cổ tay mạnh mẽ của hắn, "Để ta bắt mạch, ưm..."
Mặc sức hôn cô gái nhỏ trong lòng, lòng đầy thỏa mãn ôm nàng cười khẽ: "Loại độc này, gọi là "Liên Kiều"!"
Liên Kiều bị hắn hôn đến mức đỏ mặt tía tai, để che dấu vẻ lúng túng, không cam chịu la lên oai oái: ""Liên Kiều" rõ ràng là một vị thuốc trung y thanh nhiệt, giải độc, tán kết, tiêu thũng, sao có thể là độc dược, chàng không hiểu thì đừng giả vờ..."
"Suỵt!" Kéo nàng qua, bịt miệng lại, làm động tác ra hiệu chớ có lên tiếng, "Có truy binh!"
Liên Kiều hoang mang nhìn Mục Sa Tu Hạ, có truy binh? Thế là ý gì? Bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng.
Bò đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, trên con đường nhỏ hẹp quanh co ngoại trừ chiếc xe ngựa đang phi như tên bắn của họ ra, ở đằng xa xa và cả rừng rậm hai bên đều chẳng có lấy một bóng người nào? Song, nàng tuyệt đối tin vào tai của Mục Sa Tu Hạ.
Hoảng sợ nhìn nam nhân ung dung tự đắc đằng sau, Liên Kiều run run hỏi: "Là thái hậu sao?"
Nhếch miệng cười nhạt, kiểu coi thường đó, nụ cười chẳng thèm quan tâm đó, nàng đã quá quen thuộc.
"Liên Nhi, có những lúc để bản thân mình ngu ngốc một chút sẽ sống vui vẻ hơn đấy!"
Nửa canh giờ sau, truy binh cuối cùng cũng đuổi kịp.
Mục Sa Tu Hạ ôm Liên Kiều ung dung bình thản ngồi trong xe ngựa. Bên ngoài xe là giọng nói của Long Tiêu.
"Mục Sa Tu Hạ, giao Kì lân chỉ ra đây!"
Hừ! Bọn họ quả nhiên vì cái này mà đến.
"Nếu ta không đưa thì sao?" Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của hắn truyền ra ngoài một cách rõ ràng.
"Ngươi cho rằng lần này còn có thể chạy thoát sao?"
Tay Liên Kiều nắm chặt ống tay áo Mục Sa Tu Hạ, cảnh tượng hai tháng trước lại hiện ra trong đầu nàng, nỗi đau như tê tâm phế liệt này, nàng không muốn lại chịu một lần nữa.
Mục Sa Tu Hạ biết nàng sợ hãi điều gì, khẽ ôm nàng tựa như an ủi, chợt nhảy ra khỏi xe ngựa.
Tiếng huýt sáo nhỏ vang vọng tràn ngập khắp khu rừng, Mục Sa Tu Hạ tựa như vô tình liếc nhìn Long Tiêu, môi đỏ nhếch lên, bàn tay phất nhẹ, trong rừng sâu bỗng nhiên xuất hiện hàng ngàn cung thủ.
"Ngươi..." Long Tiêu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, uy lực của cung nỏ hắn đã sớm nghe nói, Mục Sa Tu Hạ có thể vừa nhấc tay đã đánh bại Phiên quốc một cách nhanh như thế, cung nỏ do Liên Kiều thiết kế cho hắn có ảnh hưởng mang tính quyết định. Cung tiễn trên tay hắn dù có nhanh đi chăng nữa cũng không nhanh bằng cung nỏ, nếu hắn ra tay, giây tiếp theo chắc chắn là chết ngay tại chỗ. Chỉ có điều hắn không hiểu, Mục Sa Tu Hạ ở hoàng cung trị thương làm cách nào liên lạc được với thế giới bên ngoài, trong hai tháng nay hắn gần như mỗi giờ mỗi khắc đều chịu sự giám sát chặt chẽ.
Mục Sa Tu Hạ chỉ cười không nói gì, những người này có phần quá xem thường hắn rồi. Trong thời gian ở hoàng cung trị thương, hắn đã sớm âm thầm liên lạc với thám tử ẩn núp ở Đại Lương, Cách Tát đại quân điều binh đến Vân Châu cũng là do hắn tung hỏa mù. Ý đồ làm nhiễu loạn tai mắt của Lương đế, tập kết binh lực ở Vân Châu, tiện để quân Cách Tát ám độ trần thương[4], lẻn vào địa phận của Lương quốc. Nếu không Cách Tát quân nhiều như vậy làm sao có thể thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào đây?
[4] Ám độ trần thương: một trong 36 kế của Tôn Tử, tức là chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới
Không ai biết được tay Long Tiêu đang run rẩy đến mức nào, chăm chú nhìn Mục Sa Tu Hạ phía xa, hắn không cam lòng cứ thế này mà bỏ qua cho nam nhân kia. Chuyện điều tiếng của hoàng thất Đại Lương không thể bại lộ, tên này nhất định phải chết. Còn một nguyên nhân khác khiến hắn nhất định phải chết nữa là do nữ nhân trong chiếc xe ngựa kia. Tuy Đổng Phóng chết trong tay nàng, nhưng hắn đáng chết, nên chết từ sớm rồi, có thể chết trong tay Liên Kiều là còn hời cho hắn. Đổng Phóng chết rồi, đế vị theo lẽ thường sẽ do Long Tiêu hắn kế thừa, hắn mới là kẻ thống trị đích thực của Lương quốc, Liên Kiều chỉ có thể thuộc về hắn, chỉ có hắn mới có đủ tư cách có được nữ nhân thông tuệ khả ái nhất lúc này, Mục Sa Tu Hạ và Đổng Phóng đều không xứng!
"Vương gia tốt hơn là nên quay về đi, Lương quốc còn cần ngài trở về chủ trì đại cục đấy!" Mục Sa Tu Hạ thản nhiên thức tỉnh hắn, tuy rằng hắn rất muốn diệt cỏ tận gốc, giết luôn tên Long Tiêu này, nhưng hiện giờ giết hắn lại không phải là hành động sáng suốt. Nội loạn Phiên quốc vừa mới bắt đầu, hắn không muốn lại tiếp thêm một cục diện rối rắm nữa.
Nhìn cánh rừng bị chi chít cung thủ bao vây, Long Tiêu cuối cùng cũng chán nản buông tay. Hắn biết hôm nay hắn giữ không nổi bọn họ, nhưng hắn tự nói với bản thân, sau này nhất định phải cướp được Liên Kiều cùng Kì lân chỉ trở về, hôm nay chỉ đành để nàng tạm thời ở chỗ của Mục Sa Tu Hạ mà thôi.
Nhìn chằm chằm về phía xe ngựa, hắn dứt khoát quay đầu ngựa lại, dẫn đầu đoàn người rời đi, mấy trăm viên cấm quân thị vệ theo sát phía sau, chậm rãi rút lui ra khỏi khu rừng...
Ba mươi ngày, dù cho có ra sức quất roi thúc ngựa cũng phải mất ba mươi ngày mới có thể rời khỏi địa phận Đại Lương, hắn vẫn có thời gian và cơ hội để đoạt về thứ mà hắn muốn. Long Tiêu suy nghĩ chắc chắn, nhưng hắn lại liệu trù sai một điểm, Mục Sa Tu Hạ không phải là người thường, hắn tự có phương thức mai danh ẩn tích để thoát khỏi truy binh, một khi đã mất dấu thì đừng mơ tìm thấy tung tích của hắn nữa. Vậy nên, Long Tiêu lần này thật sự đã tính sai rồi!.
[2] Bộ liên: là một loại công cụ để di chuyển thời cổ đại thay cho đi bộ, dùng sức người nâng, tương tự như kiệu.
[3] Bạch ngọc long văn ban chỉ: Một dạng nhẫn làm bằng bạch ngọc có khắc họa tiết hình rồng.