Thị vệ cảm thấy một luồng áp lực cực lớn kéo tới, tay bưng rượu run một cái.
Hoa Nguyệt Nhu cùng Quân Vô Khanh có chút giật mình nhìn Hoa Khinh Ngôn thản nhiên đứng dậy, chợt thoáng nghe giọng nói khàn khàn truyền đến:
"Thái tử điện hạ, ngài ban thưởng rượu nhầm người."
Giọng nói không lớn, lại làm cho đám dân chúng vây xem lập tức yên lặng, kinh ngạc nhìn Hoa Khinh Ngôn, cho rằng cô phải chăng là sợ choáng váng, bắt đầu ăn nói bậy bạ rồi.
"Hoa Khinh Ngôn, ngươi còn muốn nghĩ cái yêu cầu gì nữa, còn ngại bộ mặt An quốc công phủ bị ngươi làm mất mặt chưa đủ sao, nếu là ngươi còn có một chút lương tâm vì người thân ngươi mà suy nghĩ, thì nhanh chóng đem rượu uống."
Giọng nói mang theo tức giận cùng uy nghiêm, Hoa trấn Hạ biểu cảm không ngờ nhìn Hoa Khinh Ngôn, trong mắt chứa đựng cảnh cáo.
Hoa Khinh Ngôn trong lòng cười nhạt, đây là Hoa Trấn Hạ đang uy hiếp nàng nếu không lập tức uống rượu, cũng không để cho mẫu thân cùng ca ca sống dễ chịu trong nhà?
Hoa Trấn Hạ là Nhị thúc của chủ cũ, nhưng cũng là tên tiểu nhân hèn hạ cướp đi tước vị của ca ca chủ cũ
Lúc đầu tước vị An quốc công vốn là phụ thân giữ sau khi người qua đời phải rơi vào trên đầu ca ca của chủ cũ, Hoa Trấn Hạ lại sử dụng mưu kế cướp đi, hay bởi vì nữ nhi của Hoa Trấn Hạ là Hoa Nguyệt Nhu thích Quân Vô Khanh, không muốn làm trắc phi, ngại vì hôn sự chủ cũ cùng Quân Vô Khanh, dứt khoát thiết kế làm cho chủ cũ mang trên lưng tội danh mất trinh, cố ý ở trước mặt mẫu thân bệnh nặng và ca ca tàn tật, đối với chủ cũ thực hiện hình phạt đòn roi, lại uy hiếp chủ cũ nếu không muốn mẫu thân và ca ca nàng gặp chuyện không may, hãy ngoan ngoãn không nên phản kháng.
Chủ cũ không thể làm gì khác hơn là im lặng, lại không ngờ thân thể mình quá yếu ớt, chịu đòn roi không lâu sau thì chết.
Hoa Nguyệt Nhu lại “tốt bụng” đi xuống thay chủ cũ lau mặt, thật ra chính là đến xò xét chủ cũ có chết thật hay không, nhìn thấy chủ cũ không chết thì lấy lời nói kích thích chủ cũ, thề phải làm cho chủ cũ không sống được.
Mà nguyên nhân một nhà chi thứ hai cùng Quân Vô Khanh muốn chủ cũ chết là...
"Nhị thúc, thúc có thể nào nhất bên trọng nhất bên khinh vậy, hài tử trong bụng Nguyệt Nhu tỷ tỷ cũng hai tháng, tỷ phu có thể là ai ta cũng còn không biết, không biết Nhị thúc biết không?"
Hoa Khinh Ngôn vẻ mặt vô tội mở miệng, giống như không biết lời mình nói ra làm người ta chấn động cỡ nào như vậy.
Vừa rồi lúc Hoa Khinh Ngôn nắm tay Hoa Nguyệt Nhu, không ngờ nhận thấy được mạch tương của Hoa Nguyệt Nhu là hỉ mạch, mà đã hai tháng, Hoa Nguyệt Nhu còn chưa có kết hôn, vẫn là dược sư hiếm thấy, thân thể cũng đã mang thai.
Lập tức nàng liền hiểu nguyên nhân chủ cũ vì sao đột nhiên bị hãm hại.
Bởi vì hài tử trong bụng Hoa Nguyệt Nhu không chờ nổi.
Hoa Khinh Ngôn ung dung thản nhiên liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoa Nguyệt Nhu cùng Quân Vô Khanh, nhếch miệng lên lạnh lùng chế giễu.
Đám bách tính vây xem tất cả đều kinh hãi nhìn về phía Hoa Nguyệt Nhu.
Vô số luồng ánh mắt nóng rực rơi ở trên người mình, trong lòng Hoa Nguyệt Nhu đập bịch bịch, thái dương chảy ra lấm tấm mồ hôi.
Không thể, Hoa Khinh Ngôn làm sao có thể biết nàng mang thai, ngoại trừ Quân Vô Khanh biết là cha nàng biết việc nàng mang thai, nàng đều đã tính xong, chỉ cần Hoa Khinh Ngôn vừa chết, nàng để phụ thân lấy An quốc công Phủ xấu hổ với thái tử điện hạ làm lý do đưa nàng gả qua.
Nhưng bây giờ Hoa Khinh Ngôn cái phế vật này làm sao sẽ biết nàng mang thai?!
"Ngôn nhi muội muội, lẽ nào bệnh ngốc của muội lại tái phát sao?"
Hoa Nguyệt Nhu ép buộc chính mình bình tĩnh, mở miệng cười cứng ngắc.
Trong lòng lại dứt khoát không làm không được, cắn răng một cái cầm rượu lên, bắt đầu cố gắng muốn trực tiếp đem rượu nàng rót uống xong, đến lúc đó nói thẳng là Hoa Khinh Ngôn mắc phải bệnh ngốc đang nói bậy nói bạ lấp liếm cho qua.
Hoa Nguyệt Nhu là dược sư, lợi hại nhất chính là dùng thuốc, trên người không chỉ có đan dược cứu người, thuốc bột hại người cũng không ít.
Đối phó một cái kinh mạch yếu đuối không có một chút lực ban đầu của Hoa Khinh Ngôn vô cùng dư dả.
Nhưng mà nàng lại không biết là thân thể Hoa Khinh Ngôn này đã đổi một cái tâm tư, căn bản không phải người kia có thể mặc nàng khi dễ lừa gạt xem thường nữa.
Lúc Hoa Nguyệt Nhu đem vung bột phấn hoa vỗ về phía Hoa Khinh Ngôn, Hoa Khinh Ngôn liền dễ dàng phát hiện, nàng nín một hơi, Hoa Nguyệt Nhu cũng đã nhào về phía nàng.
Hoa Khinh Ngôn khéo léo nghiêng người sang, lại thò tay ở bên hông nàng ấn trên một huyệt vị nào đó.
Thân thể Hoa Nguyệt Nhu liền không tự chủ được rồi ngã xuống, nàng lập tức muốn vận hết sức né tránh, lại phát hiện vậy mà không còn cách nào dùng sức lực rồi.
Lúc Hoa Nguyệt Nhu quá sợ hãi lại thấy Hoa Khinh Ngôn vung tay lên, một luồng hơi thở đánh về phía mặt của nàng, trong nháy mắt hít mùi bột phấn hoa vào trong mũi.
"Ôi! Con của ta!!"
Hoa Nguyệt Nhu toàn thân không có sức lực nặng nề tè ngã xuống đất, sắc mặt nàng thay đổi lớn kêu lên thảm thiết, ôm cái bụng cuộn rút thành một khối trên mặt đất, giữa hai chân còn có thể cảm thấy ấm áp chảy ra.
Bột phấn hoa trong đó có một vị thuốc, có thể khiến người hít vào sảy thai...
Bộ dạng Hoa Nguyệt Nhu lúc này làm cho đám dân chúng vây xem ngay lập tức sẽ hiểu rõ lời nói Hoa Khinh Ngôn là thật.
Quân Vô Khanh bất chấp mọi thứ, vội vã xông lên ôm lấy Hoa Nguyệt Nhu liền rời đi, mấy người Hoa Trấn Hạ cũng đuổi sát theo sau.
Đám dân chúng vây xem ngay sau đó liền kích động lập tức giải tán, không biết muốn đi làm cái gì, chỉ để lại bóng Hoa Khinh Ngôn đứng lẻ loi trơ trọi trên đài.
Nhưng mà có thể khẳng định là rõ ràng ngày mai, Hoa Nguyệt Nhu sẽ khóc không ra tiếng việc chưa kết hôn thân thể đã mang thai đang truyền khắp thành.
Chương 4:
Cuộc nháo kịch này kết thúc như vậy, Hoa Khinh Ngôn cười lạnh một tiếng, chống vết thương đầy người rời đi.
Hoa Khinh Ngôn không biết là, trong Hồn Lâu bên cạnh pháp trường, một vị nam tử mang theo mặt nạ lạnh như băng đem chuyện mờ ám của nàng đều để vào đáy mắt, hắn nhìn bóng lưng Hoa Khinh Ngôn nhỏ gầy lại thẳng tắp, đôi mắt thâm thúy chớp chớp, ở sau khi bóng dáng Hoa Khinh Ngôn hoàn toàn rời đi, bóng dáng kia cũng nhanh chóng đi theo không thấy tăm hơi.
Pháp trường xử tử qua vô số người từ tiếng động lớn lần nữa khôi phục âm u yên tĩnh hiện ra cảnh tượng, lạnh khiếp người.
Hoa khinh ngôn ra khỏi pháp trường cứ dựa theo trí nhớ trong đầu đi về phía An quốc công Phủ, trên đường tất cả ánh mắt mọi người kỳ lạ nhìn nàng lằn roi khắp người, lại không ai phản ứng.
Hoa Khinh Ngôn không thèm để ý chút nào, nàng cầm lấy nhẫn ngọc trong tay, vội vàng muốn phải đi về kiểm tra đối chứng cái này.
Chỉ vì nhẫn ngọc này mang đầu mối then chốt cùng nàng ở không gian thế kỷ hai mươi ba giống nhau như đúc.
Trong trí nhớ chủ cũ là ngẫu nhiên nhặt được cái nhẫn ngọc này, nhưng nó cũng không phải là của thất vương gia, chính là trong tay thất vương gia cũng có một viên tương tự, nếu không phải đồ đáng tiền trong nhà không phải là bị chi thứ hai lấy đi chính là toàn bộ cũng mua rồi thuốc chữa ca ca cùng mẫu thân, chủ cũ cũng sẽ không lấy ra cái nhẫn ngọc này.
Chủ cũ muốn dùng nhẫn ngọc cứu mạng mẫu thân và ca ca, lại thành nhẫn đó lấy mạng của nàng
Xuyên qua hai con phố chính, cuối cùng đã tới An quốc công Phủ.
Thương thế trên người Hoa khinh ngôn không nhẹ sớm đã đạt đến cực hạn, nhưng bản thân nàng kiếp trước làm bác sĩ quân y, bình thường ở tiền tuyến chiến đấu chữa bệnh mấy ngày vài đêm không nghỉ ngơi, hoàn toàn có thể dùng tinh thần thép nghị lực chống đỡ không được ngất xỉu.
An quốc công Phủ sừng sững trái phải hai bên cửa phủ cao ngất cùng thạch thú rất là đồ sộ, nàng lại không tâm tư quan tâm, thầm nghĩ nhanh lên một chút trở lại trong viện chỗ ở chủ cũ.
Nhưng hết lần này tới lần khác có người không cho nàng như ý.
Hai người hộ vệ giữ cửa thân thể cường tráng khí thế hung hăng ngăn Hoa Khinh Ngôn lại, không khách khí nói:
"Hoa nhị tiểu thư, cửa lớn này không phải cô có thể đi, lão gia phân phó một nhà Hoa nhị tiểu thư chỉ có thể đi lối tắt cửa hông."
Hộ vệ hung ác ăn mặc trang phục vàng đen, trước mặt dẻo dai, khuôn mặt sạch sẽ, lúc này hoa khinh ngôn ăn mặc vải thô toàn thân quần áo rách chật vật đứng ở trước mặt bọn họ, thì giống như một tên ăn mày.
Trước đây lúc phụ thân chủ cũ vẫn còn ở đây, hạ nhân đối với chủ cũ sao mà cung kính, từ khi chi thứ hai kế thừa tước vị tới nay, một nhà chủ cũ đều bị ghẻ lạnh hết sức.
---Đại gia tộc Bánh Bánh---