Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 12

Lâm Sơ Cửu rất vừa lòng với cuộc sống mới, đặc biệt là sáng sớm ngày hôm sau, nhìn đến hai quầng thâm trên mắt của Lâm phu nhân, rõ ràng hận đến nỗi muốn giết chết nàng, nhưng lại không thể mà đành phải cố căng lên khuôn mặt tươi cười, trên tay cầm một cái hộp đi tới gặp nàng, Lâm Sơ Cửu lại càng vừa lòng.

"Phu nhân!" Lâm Sơ Cửu lúm đồng tiền như hoa, tươi cười rạng rỡ.

Cho dù tối hôm qua gặp ác mộng, cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ như heo của Lâm Sơ Cửu.

"Sơ Cửu hôm nay thật xinh đẹp." Lâm phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười. Nàng cũng muốn giả trang, nhưng tưởng tượng đến tối hôm qua nàng phải nhờ vả bao nhiêu người, mới gom được hai trăm vạn lượng ngân phiếu này, Lâm phu nhân giả trang cũng không nổi.

Nàng không phải đau lòng vì bạc, nàng không thiếu bạc. Cho dù phải đưa cho Lâm Sơ Cửu nhiều bạc như vậy, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt trong Lâm phủ.

Nàng hận, hận chính mình bị Lâm Sơ Cửu chơi đến xoay quanh, hận chính mình bị Lâm Sơ Cửu uy hiếp, hận chính mình không thể làm gì Lâm Sơ Cửu.

"Phu nhân khích lệ, đa tạ phu nhân hạ lễ." Lâm Sơ Cửu một thân hồng trang, xinh đẹp hào phóng, xứng đáng với lời ca ngợi của Lâm phu nhân.

Lâm phu nhân chỉ có thể cắn môi, theo lý nàng là mẫu thân, hẳn là vẫn luôn bồi ở bên cạnh Lâm Sơ Cửu, nhưng Lâm phu nhân thật sự không muốn nhìn đến khuôn mặt Lâm Sơ Cửu. Mỗi khi nhìn đến khuôn mặt tươi cười của Lâm Sơ Cửu, Lâm phu nhân liền có một loại xúc động muốn giết người. Sau khi đem hộp ngân phiếu đưa cho Lâm Sơ Cửu, Lâm phu nhân tùy tiện tìm một lý do, rời khỏi căn phòng.

Lâm Sơ Cửu không thèm để ý, cũng chưa liếc mắt nhìn chiếc hộp một cái, chỉ tùy tay ném về phía trên bàn trang điểm. Sau khi Lâm phu nhân nhìn thấy, lại không tránh được tức giận một hồi, nhưng cố tình nàng không thể nói được một câu, chỉ có thể mang theo bực tức rời đi.

Chủ mẫu không coi trọng nhân gia, vì thế hạ nhân Lâm phủ cũng không để ý nhiều đến Lâm Sơ Cửu, hỉ phòng vốn nên náo nhiệt, nhưng lại không có mấy người ở đó.

Cũng may, không bao lâu sau thì những phu nhân khác cũng tiến đến chúc mừng, rồi tới các tiểu thư, chỉ là những phu nhân cùng tiểu thư này, tất cả đều là Lâm phu nhân mời đến, không mấy người quen thuộc với Lâm Sơ Cửu.

Đám phu nhân cùng tiểu thư rất giả tạo, sau khi nói vài câu chúc mừng, không có người nào quan tâm đến phản ứng của Lâm Sơ Cửu, một đám chỉ vây quanh Lâm Uyển Đình nói chuyện.

Hôn sự của Lâm Uyển Đình cùng Thái tử, tuy rằng chưa công khai rõ ràng, nhưng người có mắt đều rất minh bạch, vì thế những người này sao có thể không tranh thủ nịnh bợ thái tử phi tương lai, mà đi lấy lòng một kẻ chú định sẽ vô quyền vô thế, chỉ có danh hào Vương phi?

Nếu đổi lại là nguyên chủ, khẳng định sẽ lại nháo lớn, phát tiết hết sự bất mãn của mình, tuy nhiên Lâm Sơ Cửu không phải là dạng người này. Trong từ điểm nhân sinh của Lâm Sơ Cửu, không có mấy chữ khóc nháo.

Thực tế đã dạy nàng, khóc nháo là vô dụng, đối mặt với khó khăn nàng chỉ có thể dựa vào chính mình!

Hơn nữa, không có người quấy rầy chính là hợp ý Lâm Sơ Cửu, mọi người còn đang bận rộn thể hiện sự ủng hộ của mình đối với Lâm phu nhân và Lâm Uyển Đình, Lâm Sơ Cửu lợi dụng điều này, lấy cái hộp của Lâm phu nhân, bỏ vào hệ thống Y Sinh.

Về vấn đề xem xét cùng đếm số?

Điều này......

Lâm Sơ Cửu tin tưởng, Lâm phu nhân sẽ không gian lận trong loại sự tình này, điều này đối Lâm phu nhân cũng không có chỗ nào tốt.

Thu xong ngân phiếu, Lâm Sơ Cửu ngồi ở trên hỉ giường (giường cưới), an tâm chờ gả.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hạ nhân Lâm phủ rất bận rộn, hết thảy đều dàn xếp xong xuôi, chỉ chờ tân lang tới cửa.

Chính là, mắt thấy giờ lành đã tới, nhưng không thấy tân lang, thậm chí ngay cả đội ngũ đón dâu cũng đều chưa nhìn thấy.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Khách quan thấy thế, lập tức ngửi được mùi vị không bình thường, tốp năm tốp ba tụ ở bên nhau, châu đầu ghé tai lặng lẽ nói: "Sao lại thế này, Tiêu Vương gia không muốn cưới sao?"

"Đây chính là do thánh thượng tứ hôn, chẳng lẽ Tiêu Vương gia muốn kháng chỉ sao?"

"Tiêu Vương gia bất mãn với cọc hôn sự này?"

"Nghe nói tân nương tử, trước kia sống chết không chịu gả."

"Tân nương tử, trước đây dường như cũng không minh bạch với Thái tử, Tiêu Vương gia khẳng định là không muốn lấy."

.........

Các tân khách khe khẽ nói nhỏ, thanh âm càng lúc càng lớn, tựa hồ không có cố kỵ.

Trong mắt Lâm phu nhân hiện lên một mạt cười vui sướng khi người gặp họa, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, mà chỉ giả bộ nôn nóng, không ngừng sai hạ nhân đi xem, các phu nhân khác cũng tiến lên an ủi.

Khi Lâm tướng tới, liền nhìn đến một màn này: Hỉ đường to như vậy tựa như một cái chợ bán thức ăn, Lâm phu nhân hoàn toàn không có ý tứ đi xử lý, mặc kệ khách nhân đàm tiếu về Lâm phủ cùng Tiêu Vương phủ.

Lâm tướng lộ vẻ mặt không vui, có thể tưởng tượng đến tin tức lúc trước thu được, hắn biết vị phu nhân này, ăn lỗ nặng trên tay Lâm Sơ Cửu, khiến trong lòng Lâm tướng bất mãn thêm ba phần.

Chung quy, trong lòng thê tử này chỉ nghĩ đến chính mình, Lâm tướng an ủi mình như thế.

"Khụ khụ......" Lâm tướng ho nhẹ một tiếng, đi vào hỉ đường.

Những người đang nói nhỏ, lập tức câm miệng, đồng thời không quên nhắc nhở người bên cạnh: "Mau đừng nói nữa, Lâm tướng tới."

"Tướng gia."

"Tả tướng đại nhân."

Lâm tướng một đường đi tới, không ngừng có người vấn an. Lâm tướng một đường cười nhạt đáp lại, trên mặt treo nụ cười nho nhã, hoàn toàn không có chút nào là phẫn nộ hay thô bạo với Lâm Sơ Cửu.

"Lão gia......" Lâm phu nhân sớm đã thu lại cảm xúc, chậm rãi tiến lên, Lâm tướng cho nàng một ánh mắt trấn an, đối với các vị khách khứa nói: "Các vị không cần nóng vội, Tiêu Vương gia vừa mới phái người truyền tin tức đến, hắn muốn đích thân tới đón tân nương, bởi vì thân thể không khoẻ, trì hoãn một ít thời gian trên đường, Tiêu Vương gia đã chọn lại giờ lành, thỉnh các vị chờ một lát."

"Cái gì? Tiêu Vương gia tự mình đón dâu?"

Lời này của Lâm tướng, lập tức giống như một tảng đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, mọi người đều không thể bình tĩnh.

Từ ba tháng trước, Tiêu Vương gia xảy ra chuyện, sau khi được thái y chẩn bệnh sẽ bị tê liệt cả đời, Tiêu Vương gia không hề hiện thân trước mặt người khác, thậm chí khi Hoàng Thượng thu hồi binh quyền của Tiêu Vương gia, cũng không thấy Tiêu Vương gia ra mặt.

Bên ngoài đều tương truyền rằng, Tiêu Vương gia vì không còn mặt mũi để gặp người, vì thế cả đời này đều sẽ không hiện thân trước mặt người khác.

Đối với điểm này, mọi người đều có thể hiểu một cách sâu sắc. Phải biết rằng, Tiêu Vương gia cũng không phải là người thường, trước kia khi hắn không bị tê liệt, hắn chính là chiến thần bách chiến bách thắng của Đông Văn quốc, là chiến thần Vương gia được Hoàng Thượng thân phong.

Tiêu Vương gia một thân võ công xuất thần nhập hóa, chỉ kém một bước là tới Võ Thần.

Tiêu Vương gia anh minh thần võ, ở trên chiến trường giết địch vô số.

Tiêu Vương gia phong hoa vô song, tuấn mỹ không giống phàm nhân......

Tiêu Vương gia......

Tóm lại, Tiêu Vương gia trước kia không bị tê liệt, trong mắt bá tánh và thậm chí quan viên Đông Văn, đó chính là thần, là vị thần cao cao tại thượng không thể khinh nhờn.

Bá tánh Đông Văn có khả thể không biết đến hoàng đế, nhưng không người không biết đến chiến thần Tiêu Vương gia.

Một nhân vật như vậy, hoàn toàn xứng đáng với thiên chi kiêu tử, là đứa con yêu quý của trời cao, nhưng một nhân vật như vậy, lại trúng phải ám toán của tiểu nhân, cả đời chỉ có thể tê liệt trên giường.

Không biết có bao nhiêu người tiếc hận ở Đông Văn quốc, nhưng cho dù tiếc hận nhiều cũng không thay đổi được sự thật.

Đối với việc Tiêu Vương gia không xuất hiện trước mặt người khác, mọi người đều có thể lý giải, đừng nói Tiêu Vương gia, nếu chính bọn họ gặp phải sự tình như vậy, cũng sẽ không nguyện ý hiện thân trước mặt người khác.

Tương phản thật lớn, căn bản làm người không cách nào tiếp thu, chủ yếu chính là, kiêu ngạo như Tiêu Vương gia, sao có thể mang một bộ dáng tàn phế, xuất hiện trước mặt người khác, nhận lấy sự đồng tình của người khác đây?

Nhưng hôm nay, Tiêu Vương gia cư nhiên vì cưới Lâm Sơ Cửu, mà muốn lấy bộ dáng tàn phế, xuất hiện trước mặt người khác, điều này quả thực là làm người không thể nào lý giải nổi.

Tiêu Vương gia, hắn rốt cuộc là coi trọng Lâm Sơ Cửu bao nhiêu?

Vấn đề này chỉ có thể tự mình đi hỏi Tiêu Vương gia. Trừ bỏ bản thân Tiêu Vương gia, chỉ sợ không ai có thể biết, Tiêu Vương gia đi chuyến này là có ý tứ gì?

Trong hỉ phòng, các cô nương nhận được tin tức, một đám hâm mộ đối Lâm Sơ Cửu nói: "Sơ Cửu, ngươi thật sự là quá hạnh phúc."

"Đúng vậy, đúng vậy, Tiêu Vương gia đối với ngươi thật tốt."

"Thật quá hâm mộ nha!"

Một đám tiểu cô nương vây quanh Lâm Sơ Cửu, ríu rít nói không ngừng, tất cả lời trong lời ngoài đều là hâm mộ, không ai có chút đố kỵ, bởi vì các nàng đều rõ ràng tình huống của Tiêu Vương gia, Lâm Sơ Cửu không đáng để ghen ghét.

Chẳng qua là ngày đại hỉ, không ai sẽ ở trong thời điểm này, nói điều gì khiến người không vui, chỉ có một thiếu nữ đơn thuần vô tri, đúng ngay lúc này mang vẻ mặt tiếc hận nói: "Nếu như Tiêu Vương gia không xảy ra chuyện, thì thật là tốt, tỷ tỷ chính là nữ nhân hạnh phúc nhất Đông Văn quốc. Thật là đáng tiếc nha, Tiêu Vương gia hắn cũng không biết thế nào......"

Không sai, thiếu nữ ngây thơ vô tri, suy nghĩ vì tỷ tỷ, chính là muội muội của Lâm Sơ Cửu do di mẫu sinh ra - Lâm Uyển Đình, mà lời nàng vừa nói đã có rất nhiều người cùng nghe, không khí trong hỉ phòng chợt biến đổi, mọi người mới vừa trong hâm mộ quay sang tiếc hận.

"Ài......"

"Ài......"

Tất cả các thanh âm đều biến thành tiếng thở dài, người không hiểu rõ còn tưởng rằng đây là linh đường. Bất cứ một cô nương nào cũng khẳng định sẽ nổi bão, nhưng không phải là Lâm Sơ Cửu. Đương nhiên cho dù tân nương tử không nổi bão, cũng sẽ có mẫu thân cùng người nhà ra mặt giúp, còn Lâm Sơ Cửu thì sao?

Lâm phủ sẽ có ai ra mặt giúp nàng?

Ngay cả hỉ nương cũng cảm thấy không ổn, nhưng đối mặt với các phu nhân, các tiểu thư khuê các, hỉ nương cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể mang vẻ mặt sầu khổ mà nhìn, nhìn xem hỉ phòng hồng diễm không có một chút không khí vui mừng nào.

Hỉ nương vốn tưởng rằng Lâm Sơ Cửu sẽ tức giận, lại không nghĩ rằng Lâm Sơ Cửu dường như không nghe thấy gì, ngồi ngay ngắn ở trên hỉ giường, an an tĩnh tĩnh không hề có thanh âm gì.

Lâm Uyển Đình ở nơi đó châm ngòi nửa ngày, trong miệng thì nói suy nghĩ cho Lâm Sơ Cửu, nhưng mỗi một câu đều dấu diếm dao nhỏ, đâm tới trái tim Lâm Sơ Cửu.

Mục tiêu của Lâm Uyển Đình rất rõ ràng, cũng giống như trong dĩ vãng, muốn bức Lâm Sơ Cửu nháo sự, khiến Lâm Sơ Cửu mất mặt trước các phu nhân, tiểu thư toàn thành, khiến Tiêu Vương gia chán ghét Lâm Sơ Cửu, nhưng...

Hiện tại Lâm Sơ Cửu, căn bản không phải là người mà Lâm Uyển Đình có thể châm ngòi, Lâm Uyển Đình nói nửa ngày, Lâm Sơ Cửu vẫn không dao động như cũ, căn bản không hề có dấu hiệu tức giận, không chỉ có như thế, Lâm Uyển Đình bởi vì nói quá nhiều, thế cho nên......

"Được rồi, đừng nói nữa." Giang gia đại tiểu thư, vừa nói vừa kéo tiểu muội muội của mình rời khỏi Lâm Uyển Đình.

"Tam tỷ tỷ, mau đến xem tân nương tử." Tiểu thư Tô gia, kéo tỷ tỷ bên người Lâm Uyển Đình rời đi.

"Nhu nhi, tới chỗ này với nương." Phu nhân Thượng thư gọi nữ nhi rời khỏi.

Rất nhanh, người bên người Lâm Uyển Đình từ từ giảm bớt, chờ đến khi Lâm Uyển Đình phát hiện ra, đã muộn!

Nhiều lời thì sai nhiều, Lâm Uyển Đình có thể giả trang làm bạch liên hoa nhiều năm như vậy, đó là bởi vì có nguyên chủ phụ trợ, có nguyên chủ phối hợp, hiện tại Lâm Sơ Cửu không hề hé răng, khiến bộ mặt thật của Lâm Uyển Đình liền lộ ra tới.

Rốt cuộc đám nữ nhân hậu viện, không phải ai cũng ngu ngốc, lời Lâm Uyển Đình nói có vẻ như không có gì, nhưng cẩn thận nghĩ lại một hồi liền sẽ phát hiện, những lời Lâm Uyển Đình nói đều là đang châm ngòi người khác, hãy nhìn xem những gì muội muội tốt đang làm, đó chính là một câu chuyện khác.

Lâm Uyển Đình tuyệt đối không phải là một người ôn nhu thiện lương gì, về sau nha, khi nhắc đến muội muội (nữ nhi) nhà mình thì cảnh giác một chút, đừng giống như đại tiểu thư Lâm gia, bị người bán còn muốn giúp một chút bạc.

"Không tìm đường chết thì sẽ không phải chết." Lâm Sơ Cửu ngồi trên hỉ giường, phấn kích nhìn xem náo nhiệt, mà Lâm phủ cũng thật sự rất là náo nhiệt......

Gã sai vặt hô lên một câu: Tân lang tới, tân lang tới!

Tiêu Vương gia bỏ qua giờ lành, rốt cuộc trước khi mặt trời lặn cũng chạy tới Lâm phủ, khách khứa muốn nhìn thấy "phong thái" của Tiêu Vương gia, một đám duỗi dài cổ qua, muốn nhìn Tiêu Vương gia tàn phế hiện tại, còn có uy phong lẫm lẫm hay không, nhưng......
Bình Luận (0)
Comment