Lâm Sơ Cửu dùng con thỏ để diễn tập cho Tiêu Thiên Diệu nhìn xem, không phải vì muốn giải thích phương án trị liệu cho Tiêu Thiên Diệu, mà vì muốn xua tan sự nghi ngờ của Tiêu Thiên Diệu, để Tiêu Thiên Diệu hiểu rằng, cho dù rạch ra một đao ở trêи đùi, chảy máu một chút cũng sẽ không chết.
Lâm Sơ Cửu căn bản không quan tâm Tiêu Thiên Diệu nhìn xem có thể hiểu hay không. Nàng cầm lấy dao phẫu thuật, rạch một đường dài năm tấc bên cạnh chân thỏ, sau đó luồn một cái ống vào trong miệng vết thương, khuấy đều......
Để Tiêu Thiên Diệu biết hắn khác với con thỏ, Lâm Sơ Cửu cố ý giải thích một câu: "Chân con thỏ không có cục máu đông, ta không cần phí thời gian tìm kiếm. Khi trị liệu cho Vương gia, sẽ mất một khoảng thời gian tương đối lâu."
"Ừ." Tiêu Thiên Diệu đáp nhẹ một tiếng, nhìn Lâm Sơ Cửu trầm tư.
Hắn từng nghe nói về thủ pháp trị liệu của Lâm Sơ Cửu, nhưng không phải đại phu Trung Ương Đế Quốc có thể làm được. Sư phụ Lâm Sơ Cửu rốt cuộc là người nào?
Chẳng lẽ là gian tế?
Nghĩ đến khả năng này, Tiêu Thiên Diệu cảm thấy bực bội trong lòng, nhưng rất nhanh đã bác bỏ nó.
Nếu sư phụ Lâm Sơ Cửu thật sự là gian tế, hoàn toàn không cần chọn một người ngu ngốc như Lâm Sơ Cửu. Ông ta có thể dạy ra một đồ đệ như Lâm Sơ Cửu, chứng tỏ năng lực bản thân không thấp, hoàn toàn có thể giống như Mặc Thần Y, dựa vào y thuật cao siêu, đi khắp tứ quốc.
Có lẽ, Lâm Sơ Cửu đã gặp cơ duyên của mình cũng nên.
Chuyện này chỉ có người liên quan mới có thể hiểu rõ, chỉ dựa vào suy nghĩ căn bản không thể khẳng định đó là sự thật. Tiêu Thiên Diệu ngừng việc suy nghĩ vô ích, nghiêm túc nhìn xem Lâm Sơ Cửu rửa sạch miệng vết thương, khâu lại miệng vết thương.
Khi làm việc, Lâm Sơ Cửu cực kỳ nghiêm túc, chuyên chú. Lúc này, trong mắt nàng ngoại trừ con thỏ ở trêи bàn mổ, không có gì khác.
Chẳng qua những gì nàng thể hiện, không phải là trị liệu chân chính. Chưa đến nửa canh giờ Lâm Sơ Cửu đã làm xong. Trong cả quá trình, tấm vải bố lót ở dưới thân con thỏ, thậm chí không hề nhiễm một chút máu.
Nhìn miệng vết thương của con thỏ biến thành một khe hở nho nhỏ, Tiêu Thiên Diệu cảm thấy càng thêm tin tưởng Lâm Sơ Cửu.
"Rất tốt." Hai chữ này, đã nói lên rằng Tiêu Thiên Diệu đồng ý dùng phương pháp trị liệu này, chỉ là......
"Bổn vương không cần ma phí tán." Hắn tuyệt đối không cho phép mình giống như người chết, nằm ở nơi đó mặc người xâu xé.
Vốn tưởng rằng Lâm Sơ Cửu sẽ cự tuyệt, không ngờ Lâm Sơ Cửu lập tức đồng ý: "Được thôi, không cần ma phí tán thì thôi." Nàng có thể dùng thuốc mê, Tiêu Thiên Diệu có thể làm gì nàng?
Đến khi xong việc, Tiêu Thiên Diệu có tức giận đến nỗi giết nàng hay không?
Nói thật, Lâm Sơ Cửu không lo lắng chút nào.
Ngươi cho rằng giải phẫu xong thì không cần bác sĩ nữa ư?
Sai lầm lớn!
Nếu không có sự theo dõi của nàng, cuộc giải phẫu của Tiêu Thiên Diệu sẽ trở nên vô ích. Hơn nữa, nàng không hề vi phạm lời Tiêu Thiên Diệu đã nói, nàng thật sự không dùng ma phí tán đối với Tiêu Thiên Diệu, dù Tiêu Thiên Diệu muốn tìm nàng phiền toái, cũng không thể lấy ra chứng cứ, đúng không?
Vì thế, chọc người nào cũng chớ chọc đại phu, đặc biệt là nữ đại phu mang họ Lâm tên Sơ Cửu lại càng không thể chọc. Bởi vì tâm nhãn của nàng chỉ lớn hơn lỗ kim một chút.
Ngoài miệng nói không mang thù, đó là bởi vì nàng đã ghi thù vào trong tim, chờ một lần sẽ tính sổ hết với Tiêu Thiên Diệu.
Tiêu Thiên Diệu căn bản không biết Lâm Sơ Cửu đang suy nghĩ điều gì, lúc này hắn đang nghĩ làm thế nào để thuyết phục Lâm Sơ Cửu đồng ý cho Ngô đại phu tham dự, kết quả còn chưa đợi hắn mở miệng, hắn đã nghe thấy Lâm Sơ Cửu nói: "Có thể mời Ngô đại phu làm trợ thủ cho ta hay không? Một mình ta không thể làm hết quá nhiều việc."
Trợ thủ chính là trợ thủ, tuyệt đối không phải cách nói khách khí.
Nghĩ cái gì có cái gì, Tiêu Thiên Diệu đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Lâm Sơ Cửu thấy Tiêu Thiên Diệu dễ nói chuyện như vậy, tiếp tục đưa ra yêu cầu của mình: "Nếu có thể, ngươi có thể xây một gian phòng mới hay không, căn phòng phải dùng gỗ tốt nhất, chống bụi và chống côn trùng. Cửa sổ đừng làm bằng giấy, tốt nhất là dùng thủy tinh, nóc nhà cũng dùng tủy tinh. Trong phòng bố trí một số giá cắm nến. Ngươi cũng nhìn thấy rồi, việc ta làm sự thực rất tinh tế, có yêu cầu rất cao về ánh sáng."
"Có thể." Những điều này không là gì đối với Tiêu Thiên Diệu, "Trong vòng ba ngày, bổn vương sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn." Hắn chỉ sợ Lâm Sơ Cửu không muốn yêu cầu bất cứ thứ gì từ hắn.
"Sau đó hãy làm một cái bàn giải phẫu khác. Độ cao phải giống như độ cao của cái bàn đã lót lúc này, đối với chiều dài và độ rộng? Có thể nằm vừa một người là được." Nếu có thể nói, Lâm Sơ Cửu thật sự muốn vẽ chiếc bàn giải phẫu ra, để Tiêu Thiên Diệu làm luôn bánh xe đẩy cho nàng, nhưng......
Làm người nên cảm thấy đủ, một lần đưa ra quá nhiều yêu cầu, đoán chừng Tiêu Thiên Diệu sẽ bỏ chạy.
"Còn gì nữa không?" Tiêu Thiên Diệu thừa nhận, hắn thật sự cảm thấy Lâm Sơ Cửu yêu cầu quá nhiều, nghi ngờ nàng cố ý gây phiền phức cho hắn.
"Như vậy thôi." Thật ra vẫn còn có nữa, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu yên lặng bỏ qua.
Đó không được xem là một ca phẫu thuật lớn, chỉ cần đạt yêu cầu cơ bản là được, sau này nàng có khả năng, sửa đổi nó là được.
Đương nhiên, đánh chết nàng, nàng cũng sẽ không bắt tay xây dựng phòng mổ ở trong Tiêu Vương phủ, nàng muốn tránh xa khỏi Tiêu Thiên Diệu.
Tiêu Thiên Diệu quay đầu nhìn về phía Tào quản gia, "Nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ, nghe rõ. Tiểu nhân sẽ lập tức đi làm." Tào quản gia khom người tiến lên, có được sự cho phép của Tiêu Thiên Diệu, ông quay đầu rời đi, nhưng lại bị Lâm Sơ Cửu gọi lại, "Chờ đã, mang theo con thỏ này đi."
"Ồ...... Đêm nay làm thêm cơm hay sao?" Tào quản gia ôm con thỏ, ngây ngốc hỏi một câu.
Lâm Sơ Cửu đen mặt, "Nó vẫn chưa chết, dưỡng hai ngày là ổn." Tào quản gia đang nghĩ tới ăn thịt thỏ.
"......" Tào quản gia biết mình đã hỏi một câu ngớ ngẩn, ôm con thỏ không quay đầu lại rời đi.
Sau khi thu dọn hiện trường, Lâm Sơ Cửu cởi bao tay nhiễm đầy máu tươi, đặt cùng với băng vải nhiễm máu, tìm một chiếc khăn tay sạch sẽ lau tay, lúc này mới gỡ khẩu trang và mũ xuống.
Mái tóc dài cuộn tròn trong chiếc mũ, bởi vì động tác tháo mũ của nàng mà xoã xuống, đuôi tóc xoay nửa vòng ở giữa không trung, rõ ràng cách nhau một cái bàn, Tiêu Thiên Diệu bất giác vươn tay ra, muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng lại không bắt được gì.
Trong lòng hắn dường như có điều gì đó không ổn, nhưng không đợi hắn điều chỉnh cảm xúc, đã nghe thấy Lâm Sơ Cửu nói: "Khi nào thì ngươi an bài chuyện cữu cữu ta?"
Tiêu Thiên Diệu vốn đang cảm thấy trong lòng trống vắng, vừa nghe thấy lời này, đen mặt lại, "Trong lòng nàng, chỉ có Trấn Quốc Công phủ?" Nữ nhân này rốt cuộc đặt hắn ở đâu?
Tâm tình không tốt, giọng điệu tự nhiên hơi gắt, Lâm Sơ Cửu không biết Tiêu Thiên Diệu xảy ra chuyện gì, vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn: "Ta nói gì sai hay sao?"
Đây là giao dịch giữa bọn họ, nàng đã bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình, không phải Tiêu Thiên Diệu cũng nên làm việc hắn nên làm hay sao?
"Nàng không sai." Tiêu Thiên Diệu cũng nhận thấy giọng điệu của mình hông đúng, âm thầm hít vào một hơi, áp xuống bực bội trong lòng, "Hai ngày sau sẽ cho nàng một câu trả lời."
Nói xong, hắn rời đi không quay đầu lại, để lại Lâm Sơ Cửu bối rối đứng ngẩn người tại chỗ: Chẳng lẽ, nam nhân mỗi tháng cũng có mấy ngày như vậy?
~~~Hết chương 143~~~