Lâm Sơ Cửu nở nụ cười hài hước, trong mắt tràn đầy biểu hiện nhìn xem kịch vui. Tiêu Thiên Diệu dù không muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được.
Tiêu Thiên Diệu nhịn rồi lại nhịn, thật sự không thể nhịn được nữa, chỉ về phía cửa, nói từng chữ một: "Lâm Sơ Cửu, lăn, ra, ngoài, cho bổn vương!"
Hắn sợ mình không nhịn được nữa, sẽ bóp chết nữ nhân dám can đảm trêu cợt hắn!
Thức thời là trang tuấn kiệt, Lâm Sơ Cửu cảm thấy mình là trang tuấn kiệt, vì thế......
Nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu tức giận, Lâm Sơ Cửu thức thời đi ra ngoài.
Đối với việc Tiêu Thiên Diệu sẽ đi tiểu như thế nào, có dùng bồn nước tiểu hay không, Lâm Sơ Cửu cũng không biết. Dù sao lúc nàng quay vào lần nữa, Tiêu Thiên Diệu đã đi tiểu xong, đối với trong bồn nước tiểu gì đó, nàng căn bản không nhìn tới.
Biết Tiêu Thiên Diệu không vui vì chuyện đi tiểu, sau khi vào phòng Lâm Sơ Cửu không đề cập tới nó nữa, giống như phong ba đi tiểu lúc nãy không hề tồn tại. Tiêu Thiên Diệu cũng im bặt không nhắc tới, hai người rất ăn ý bỏ qua chuyện này.
Từ trong miệng Ngô đại phu, Tiêu Thiên Diệu biết được quá trình Lâm Sơ Cửu trị liệu cho mình, khó hiểu hỏi: "Nàng rõ ràng có thể loại bỏ máu đông trong cơ thể bổn vương, vì sao lúc trước không nói?" Nếu nàng nói sớm, hắn không cần phải chọc tới Mặc Thần Y phiền toái kia.
"A?" Lâm Sơ Cửu không ngờ lúc này Tiêu Thiên Diệu sẽ hỏi về vấn đề này, sửng sốt một chút mới nói: "Chẳng phải lúc trước ta đã giải thích rồi sao? Đó là vì Mặc Thần Y đã dùng dược khơi thông gân mạch và mạch máu của ngươi. Nếu không có Mặc Thần Y trị liệu trước đó, ta chỉ nắm được ba mươi phần trăm thành công, hơn nữa nguy hiểm sẽ rất lớn, có thể một lần giải phẫu không thể thành công."
Tiêu Thiên Diệu nghe vậy, cười như không cười nói: "Nàng nói xem, bổn vương nên tin nàng hay không?"
Đây là muốn thu tiền xong rồi, bây giờ tính sổ?
Nàng còn tưởng rằng Tiêu Thiên Diệu đã quên.
Lâm Sơ Cửu âm thầm cảm thấy không tốt, trong đầu nháy mắt hiện lên vô số lý do, cảm nhận được tình thế gấp gáp, Lâm Sơ Cửu không còn cách nào khác, đành phải —— giả vờ đáng thương!
Lâm Sơ Cửu lui về phía sau một bước, trong mắt hiện lên một sự đau thương, sâu kín nói: "Những gì ta nói, ngươi đã từng tin hay chưa?"
Tiêu Thiên Diệu rõ ràng biết Lâm Sơ Cửu đang giả bộ, nhưng thấy Lâm Sơ Cửu lên án mình, lại thấy ánh mắt ai oán của Lâm Sơ Cửu, hắn vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Tiêu Thiên Diệu quay đầu nhìn lên trần nhà, thờ ơ nói: "Bổn vương tin nàng, nàng đã phụ lòng tin của bổn vương."
"Ta không dùng ma phí tán với ngươi." Lâm Sơ Cửu thấy vậy, biết mình tiếp tục giả vờ đáng thương cũng không ích gì, vì thế nàng lập tức cúi đầu, kéo kéo góc áo.
Nàng không tin, nàng tỏ vẻ như thế thì Tiêu Thiên Diệu sẽ không cảm thấy áy náy trong lòng!
"Nàng cho rằng đổi tên là có thể lừa gạt bổn vương sao?" Kết quả vẫn thế, liên quan gì tới tên gọi?
"Không phải lừa gạt, nếu Vương gia không tin cũng không sao." Bản thân Lâm Sơ Cửu không giỏi trong việc giả vờ đáng thương, nàng đã giả vờ rất lâu nhưng Tiêu Thiên Diệu vẫn không để mắt tới, vì thế nàng hơi nhụt chí. Nàng đặt ʍôиɠ ngồi ở ghế trêи, chán nản nói: "Nếu Vương gia không tin ta, có thể mời thái y đến kiểm tra. Kiểm tra xem thân thể Vương gia có bị thương tổn gì hay không. Nếu như cảm thấy tìm thái y phiền hà, Vương gia ném một viên độc dược cho ta cũng được, ba tháng sau chân ngươi khỏi rồi, giải độc cho ta là xong."
"Bổn vương còn chưa nói gì, nàng đã đưa ra một đống lý do." Tiêu Thiên Diệu cười chọc giận Lâm Sơ Cửu, "Độc dược bất cứ lúc nào cũng có thể ăn? Ăn giải dược sẽ tổn hại tới thân thể, nàng không biết hay sao?"
"Thân thể ta thế này, còn để ý tới tổn hại gì nữa?" Nghĩ đến tấm thân rách nát này của mình, Lâm Sơ Cửu buồn bực ghé vào trêи bàn.
Mặc dù thân thể của nàng có thể điều trị khỏi, nhưng tuyệt đối phải mất một năm, hơn nữa giữa chừng không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngẫm lại đều cảm thấy rất mệt.
Tiêu Thiên Diệu ngẩn người, ánh mắt tối sầm lại......
Nếu Lâm Sơ Cửu không nhắc tới tới điều này thì hắn đã quên, Lâm Sơ Cửu tung tăng nhảy nhót, thật ra không sống được mấy năm nữa.
Nghĩ đến chuyện Lâm Sơ Cửu không sống được mấy năm nữa, Tiêu Thiên Diệu cảm thấy trái tim mình đau đơn khó chịu, giống như có người cầm một con dao sắc bén, từng chút một đâm vào trái tim hắn.
Tiêu Thiên Diệu dùng tay phải đè ngực lại, hít sâu vài lần, lúc này mới bình tĩnh trở lại. Khi hắn bình tĩnh trở lại, câu đầu tiên hắn nói chính là: "Lâm Sơ Cửu, đợi giải quyết xong chuyện ở Đông Văn, bổn vương sẽ đưa nàng tới Trung Ương Đế Quốc tìm thầy trị bệnh." Với y thuật của Trung Ương Đế Quốc, khẳng định có thể trị khỏi bệnh của Lâm Sơ Cửu.
"Trung Ương Đế Quốc?" Lâm Sơ Cửu lười biếng đáp lại, vẫn ngồi yên một chỗ nói: "Chẳng phải chỉ có Võ Thần trở lên mới có thể tiến vào Trung Ương Đế Quốc hay sao?" Nàng không phải người tu luyện võ đạo, đời này sẽ không có khả năng tiến vào Võ Thần. Hơn nữa, nàng có thể tự trị khỏi bệnh cho mình, cầu xin người khác làm gì.
"Bổn vương nhất định sẽ trở thành Võ Thần, đến lúc đó sẽ đưa nàng tới Trung Ương Đế Quốc." Tiêu Thiên Diệu vẫn rất tự tin vào chuyện này. Nếu không phải hoàng thượng hạ độc thủ, hắn lúc này đã là Võ Thần.
Lâm Sơ Cửu thờ ơ nói: "Đến lúc đó rồi hẵng nói sau." Chờ ngươi trở thành Võ Thần, đoán chừng đã sớm quên ta là ai.
Nàng chỉ nói cho có lệ vậy thôi sao?
Chẳng lẽ nàng không tin bổn vương?
Tiêu Thiên Diệu nhíu mày, không nói gì nữa.
Trung Ương Đế Quốc hắn nhất định phải đi, cho dù là vì Lâm Sơ Cửu, hay là vì bản thân hắn.
Hắn sẽ dùng hành động để nói cho Lâm Sơ Cửu biết, hắn không hề lừa nàng.
Lâm Sơ Cửu bận rộn một ngày, thực sự rất mệt mỏi, lúc nói chuyện với Tiêu Thiên Diệu, mí mắt vẫn luôn đánh nhau, không lâu sau thì gục xuống bàn ngủ thϊế͙p͙ đi, khóe miệng có thứ gì đó màu bạc chảy ra.
Tiêu Thiên Diệu nhìn thấy, không thể không bật cười thành tiếng. Hắn giơ tay búng nhẹ một cái, một người mặc đồ đen lặng yên không một tiếng động xuất hiện, quỳ một gối dưới sàn nhà, "Chủ tử."
"Bế người lên đây." Để khiến người mặc đồ đen tin những gì mình nghe được không sai, Tiêu Thiên Diệu dịch dịch về phía trong, chừa ra một nửa giường ngủ cho Lâm Sơ Cửu.
Muốn hắn ôm Vương phi?
Lúc đầu người mặc đồ đen thật sự cho rằng mình nghe lầm, nhưng nhìn thấy động tác của Tiêu Thiên Diệu thì mới hiểu ra, không phải mình đã nghe lầm, mà là Vương gia nhà bọn họ thật sự đã đưa ra một mệnh lệnh kỳ ba như vậy.
Nếu hắn thật sự bế Vương phi lên giường, sau khi xong việc Vương gia có giết hắn hay không?
Người mặc đồ đen mang theo khuôn mặt vô cảm, chấp hành mệnh lệnh của Tiêu Thiên Diệu, nhưng trong lòng giống như có một ngàn con chiến mã đang chạy qua như điên.
Đây...... thật sự là chủ tử vô tình lãnh khốc nhà bọn họ hay sao?
Sao hắn lại có cảm giác không hợp lý như vậy?
Hắn thật sự cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, vì thế âm thầm nhéo mình một chút, nhưng vẫn cảm thấy đau.
Sau khi người mặc đồ đen dùng tư thế cứng đờ ôm Tương Lâm Sơ Cửu tới trêи giường, không dám ở lại lâu, xoay người biến mất, tốc độ cực nhanh khiến Tiêu Thiên Diệu nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.
Giường của Tiêu Thiên Diệu rất lớn, đừng nói là nằm hai người, cho dù thêm vài Lâm Sơ Cửu cũng có thể ngủ được, hơn nữa sẽ không đụng tới đối phương, vì thế Tiêu Thiên Diệu không lo lắng Lâm Sơ Cửu sẽ đá tới miệng vết thương của hắn.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cùng chung chăn gối!
Nhìn nữ tử đang nằm ở bên cạnh mình như vậy, ánh mắt Tiêu Thiên Diệu dịu hơn rất nhiều. Hắn tiện tay kéo chăn lên phía trêи người Lâm Sơ Cửu, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định vươn tay, ôm người vào trong lòng ngực. Nhưng......
Không biết là trùng hợp hay là vì sao, Tiêu Thiên Diệu vừa mới vươn tay ra, Lâm Sơ Cửu lập tức trở mình, lăn về phía góc giường, cách xa Tiêu Thiên Diệu hơn một chút.
Bàn tay Tiêu Thiên Diệu đông cứng ở giữa không trung, nhưng hắn không tức giận, ngược lại bật cười, bởi vì......
~~~Hết chương 153~~~