Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 47

Edit: Emily Ton.

Lâm Sơ Cửu trở lại Tiêu Vương phủ cũng không vội vàng tắm rửa thay quần áo, thay vào đó nàng sai Trân Châu Mã Não đi tìm Ngô đại phu.

Dù nàng hay Hệ thống Y Sinh đều không quen thuộc đối với độc cổ đại, nàng chỉ có thể tìm người hiểu việc. Và trước mắt, nàng chỉ quen biết một người, đó là Ngô đại phu của Tiêu Vương phủ.

"Không biết Vương phi triệu kiến, là vì có chuyện quan trọng hay sao?" Ngô đại phu một đường chạy chậm tới nơi, vừa thở hổn hển, vừa vội vàng chào hỏi Lâm Sơ Cửu.

Ngô đại phu tôn trọng Lâm Sơ Cửu, cũng không phải bởi vì thân phận Tiêu Vương phi của nàng, mà là tri thức và thái độ chuyên nghiệp của nàng.

Lâm Sơ Cửu cũng không khách khí, cởi áo khoác ngoài ra và đưa cho Ngô đại phu, "Ngô đại phu, giúp ta nhìn xem trên tay áo có dính vệt nước kia, rốt cuộc là thứ gì?"

"A?" Ngô đại phu mang vẻ mặt khó hiểu, Lâm Sơ Cửu kiên nhẫn giải thích một câu, "Đây là lúc ta ở trong cung, hạ nhân dâng nước trà lên cho ta, ta phát hiện thấy màu sắc không đúng nên không uống, đổ chúng vào trong tay áo, ngài nhìn xem nước trà này có chứa thứ gì?"

"Điều này, điều này......" Ngô đại phu vừa nghe xong, hai mắt đều mở to, sự tình trong hoàng cung, ông thật sự có thể biết được sao?

"Ngô đại phu, ngài không cần quản những thứ khác, sau khi rời khỏi đây, ta cũng sẽ không nói bất cứ điều gì." Đơn giản chỉ bận rộn giúp nàng, nếu không phải Hệ thống Y Sinh không thể kiểm tra ra được, nàng cũng sẽ không phiền tới người khác.

Hệ thống Y Sinh không lưu trữ tư liệu về độc cổ đại, nhiều nhất chỉ có thể nhắc nhở nàng có độc hay không.

Ngô đại phu rất muốn cự tuyệt, nhưng tưởng tượng tới tri thức y học thâm hậu của Lâm Sơ Cửu, ông chỉ có thể cắn răng gật đầu, "Vậy ta sẽ kiểm tra xem." Ngôi đại phu biết rằng, nếu không giúp chút gì cho Vương phi, sao Vương phi sẽ xem ông giống như tâm phúc, dạy thêm y thuật cho ông?

Ngô đại phu trước tiên dùng ngân châm kiểm tra một lần, ngân châm không chuyển sang màu đen, vì thế ông lớn mật dính một chút nơi tay rồi nếm nếm. Vừa mới nếm một nếm, Ngô đại phu lập tức nhíu mày lại, "Vương phi, đây là Vô Tử dược*, ngài có từng nếm qua?" Hơn nữa là loại dược có hiệu quả nhất, chỉ cần Lâm Sơ Cửu nếm một chút, đời này đều sẽ không thể có hài tử. (*thuốc vô sinh)

"Vô tử dược?" Lâm Sơ Cửu nhíu mày, trong cung ai dám hạ vô tử dược cho nàng?

Không đúng, trong cung rất nhiều người có thể sẽ hạ vô tử dược cho nàng, bởi vì có quá nhiều người không muốn Tiêu Thiên Diệu có hài tử.

"Ta có thể khẳng định đây là vô tử dược, nơi thanh lâu thường rất hay dùng, dược tính cực kỳ bá đạo, hơn nữa rất hại người." Khi Ngô đại phu nói những lời này, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Không phải là ông nhát gan, chuyện này liên quan tới con nối dõi của Tiêu Vương, thật sự rất nghiêm trọng.

"Ta đã biết, đa tạ Ngô đại phu." Lâm Sơ Cửu âm thầm cảm thấy mình may mắn vì có Hệ thống Y Sinh, nếu không hôm nay nàng khẳng định đã gặp độc thủ.

Ai có thể nghĩ tới, tiến cung uống một chén trà, đã bị người hạ vô tử dược, sau này sẽ ra sao?

Ha ha......

Ngô đại phu không dám nói gì nữa, thấy Lâm Sơ Cửu không phân phó gì khác, Ngô đại phu vội vàng cáo lui, chỉ sợ ngốc lâu sẽ nghe được những chuyện mình không nên nghe.

"Đi, phái người nói với Vương gia một tiếng." Lâm Sơ Cửu đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, nàng có thể khẳng định người trong cung không phải đang nhằm vào nàng, mà là đang nhằm vào Tiêu Thiên Diệu. Bởi vì bọn họ không thể xuống tay đối Tiêu Thiên Diệu, vì thế nên mới xuống tay từ chỗ nàng.

Tốt nhất nên bắt đầu từ hạt giống.

"Vâng." Bốn người Phỉ Thuý Trân Châu hiểu rất rõ ràng, Lâm Sơ Cửu biết lai lịch các nàng, nhưng vẫn dám dùng các nàng, không hề sợ các nàng nói gì khác với Vương gia.

"Chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm gội." Ban ngày lăn lộn ở trong cung, Lâm Sơ Cửu rất mệt tâm, hiện tại thật sự muốn ngâm vào trong nước ấm, giảm bớt một chút mệt nhọc.

San Hô và Mã Não xinh xắn vâng dạ một câu, sau đó lập tức lui xuống an bài, không lâu sau nước ấm đều đã chuẩn bị xong, Lâm Sơ Cửu cũng thu hồi những phiền lòng kia lại, thanh thản ngâm mình vào trong nước ấm.

Sau khi ngâm mình xong, tinh thần và tâm tình nàng đều tốt hơn rất nhiều, Lâm Sơ Cửu đang muốn sai hạ nhân đưa chút đồ ăn vặt tới, Phỉ Thuý đã cẩn thận nói: "Vương phi, Vương gia cho mời."

Rõ ràng, trong khi nàng đang ngâm nước tắm, Phỉ Thuý đã nói hết sự tình trong cung với Tiêu Thiên Diệu, đó là lý do vì sao Tiêu Thiên Diệu muốn gặp nàng.

Lâm Sơ Cửu thở dài, tâm tình tốt ngay lập tức biến mất, nàng không muốn gặp Tiêu Thiên Diệu chút nào, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác.

Vẫn gặp ở trong thư phòng, khi Lâm Sơ Cửu bước vào, nàng đã sẵn sàng cho việc bị Tiêu Thiên Diệu cưỡng bức, nhưng không ngờ Tiêu Thiên Diệu không làm gì cả, ngược lại bảo nàng ngồi xuống một bên.

"Hả?" Tiêu Thiên Diệu trúng tà?

Lâm Sơ Cửu kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc đụng phải mắt đen cao thâm khó đoán của Tiêu Thiên Diệu. Lâm Sơ Cửu kinh ngạc, vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám nói một câu, thành thành thật thật cúi thấp đầu ngồi xuống, tư thế hoàn mỹ, như thể nàng đã được huấn luyện rất tốt.

Tiêu Vương gia gì đó, quá dọa người, nàng quả nhiên không thể xem hắn là người tốt.

Tiêu Thiên Diệu cười như không cười. Hắn không cho rằng, Lâm Sơ Cửu, người dám đánh thị vệ hoàng cung sẽ nhát gan đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nữ nhân này nếu không phải đang giả vờ, đó chính là trong lòng có quỷ.

"Trong hoàng cung đều tốt đẹp cả chứ?" Tiêu Thiên Diệu thờ ơ mở miệng, giống như tùy ý hỏi một câu, nhưng......

Đánh chết Lâm Sơ Cửu cũng không tin, Tiêu Vương gia hỏi mà không có ý khác. Lâm Sơ Cửu không dám nói bậy, lẩm bẩm một câu: "Không phải ngài đều biết hết rồi sao?" Bên người nàng đi theo bốn tên giám sát, nàng làm gì Tiêu Thiên Diệu cũng không biết?

"Bổn vương muốn nghe nàng nói." Hai tay Tiêu Thiên Diệu đặt ở trên tay vịn xe lăn, dựa lưng phía sau, nhưng bầu không khí vẫn rất độc đoán, khiến Lâm Sơ Cửu không dám buông lỏng đề phòng.

Có lẽ là ấn tượng đêm động phòng, Tiêu Thiên Diệu khăng khăng phải giết chết nàng đã khắc quá sâu vào trong tâm trí. Mỗi khi Lâm Sơ Cửu nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu, lập tức lo lắng hắn lại đột nhiên "nghĩ quẩn trong lòng" muốn giết chết nàng.

Mặc dù vạn phần không vui, Lâm Sơ Cửu vẫn ngoan ngoãn lặp lại một lần, thậm chí ngay cả chuyện xem chân cho Tam hoàng tử cũng nói. Và đây cũng là trọng điểm mà Tiêu Thiên Diệu muốn biết. Không đợi Lâm Sơ Cửu nói xong, Tiêu Thiên Diệu đã hỏi: "Vì sao muốn xem chân của Tam hoàng tử?" Hắn không tin tưởng những gì Lâm Sơ Cửu đã nói.

Vì chân của hắn? Lâm Sơ Cửu nói dối thật sự không biết đỏ mặt, cũng chẳng hề thở dốc.

Lời nói dối bị vạch trần, Lâm Sơ Cửu cũng không có một chút xấu hổ, ngược lại ngồi càng thẳng lưng, nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu, đúng lý hợp tình nói: "Không phải ta đã nói là vì Vương gia hay sao? Vương gia cũng biết, ta có hiểu biết một chút y lý, ta chỉ muốn nhìn tật chân của Tam điện hạ một chút xem chuyện gì đã xảy ra. Nếu ta có thể trị được cho chân của Tam điện hạ, nói không chừng cũng có thể chữa được chân cho Vương gia. Đến lúc đó, Vương gia có thể đi lại bình thường, ta sẽ thật có phúc."

Nói dối đạt tới cảnh giới cao nhất, chính là biến giả thành thật. Từ giờ trở đi, nàng chính là vì chân của Tiêu Thiên Diệu, nên mới nghĩ tới thương thế trên chân của Tiêu Tử An.

"Phải không? Nàng có phúc gì? Bổn vương ngồi ở trên xe lăn, nàng có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn, không phải nàng chưa từng thử qua hay sao?" Khóe môi Tiêu Thiên Diệu giơ lên, lộ ra một nụ cười trào phúng.

"Ta biết Vương gia có thể đi lại, nhưng chân Vương gia thật sự bị thương, cũng không thể trong thời gian dài......" Lúc đầu, Lâm Sơ Cửu dường như nghe không hiểu thâm ý trong lời nói của Tiêu Thiên Diệu, nhưng khi nàng phân tích lại một lần nữa, nàng vừa mới nói được một nửa, lúc này mới hiểu được ý của Tiêu Thiên Diệu, trên mặt "bùm" một chút lập tức đỏ ửng......

Nàng... nàng bị đùa giỡn?
Bình Luận (0)
Comment