Y Quan Khắp Thành

Chương 55

Sau khi vụ án Tưởng Chấn Hưng mà cả nước dõi theo được phúc thẩm, cuối cùng phiên tòa cũng được mở ra.

Ngày chưa sáng bao lâu, rất nhiều dân chúng đã tụ tập trước cổng tòa án trung cấp của tỉnh, trong đó có phóng viên truyền thông vác ống ngắn ống dài, ngoài ra còn có người thân của bị cáo và nhà đầu tư Chấn Tinh đang cầm biểu ngữ “Yêu cầu tòa xử nhẹ”. Khoảng mười phút sau, xe tù chở hai mươi bị cáo từ từ tiến đến, cảnh sát đặc nhiệm mở đường đằng trước, cảnh sát vũ trang trên xe áp giải chặt chẽ, đằng sau có hơn mười chiếc xe cảnh sát, đủ các loại xe cảnh sát xếp thành một hàng dài, từ từ tiến tới. Người đứng xem không dám thở mạnh, cảnh tượng thế này có một không hai, cực kỳ chấn động.

Tưởng Chấn Hưng vừa lộ mặt trên xe bus, đã có người chạy đuổi theo xe, lớn tiếng gọi tên ông ta.

Tình trạng hoàn toàn khác biệt so với phiên sơ thẩm, không những không có những nhà đầu tư nhao nhao tức giận chửi ầm lên với ông ta, còn có thêm một đám nhỏ mà Tưởng Tuyền đưa tới từ tiểu học Hi Vọng, những đứa trẻ này đều nhận được quyên góp và sự quan tâm từ Tưởng Chấn Hưng, vừa thấy ông ta đã kích động gọi to: “Ba Tưởng!”

Nhìn những gương mặt non nớt đuổi theo xe, Tưởng Chấn Hưng không thấy ánh mặt trời suốt bao năm gần như muốn khóc. Sau một thời gian dài chờ đợi vô tận sau song sắt, giờ đây ông ta bỗng tin tưởng một lần nữa, rằng vụ án này có thể xoay chuyển.

Do số lượng bị can quá lớn nên bên công tố đã cử ra bốn công tố viên, ba nam và một nữ, tất cả đều đã được phong tặng danh hiệu “Mười công tố viên xuất sắc” hoặc là được nhận bằng khen hạng hai, hạng ba, có thể nói là bao nhiêu ưu tú xuất sắc đều ra mặt, cực kỳ coi trọng, trong khi đó ở bên bào chữa, có tới ba mươi luật sư tham gia phiên tòa, một nửa trong số đó đến từ Quân Hán.

Bình thường một vụ án tội phạm tài chính được xét xử công khai không gây ra chấn động như vậy, nhưng công chúng, truyền thông, đại biểu nhân dân toàn quốc cùng với cả những người trong ngành luật đều đã có mặt, phòng xử án với sức chứa chỗ ngồi dự thính lên tới bốn trăm người đã kín, vẫn còn rất nhiều người không ngừng tiến vào cò kè với tòa án, hi vọng có thể tăng thêm ghế dự thính.

Bọn họ đều chờ xem Phó Vân Hiến sẽ thể hiện như thế nào trong vở tuồng này, hoặc là bị xấu mặt như thế nào.

Trên ghế dự thính, vợ cũ và con trai của Tưởng Chấn Hưng ngồi một bên, Tưởng Tuyền cùng với một đám nhà đầu tư ngồi bên còn lại, ngay cả Hàn Kiện và Bàng Thánh Nam cũng có mặt, gặp nhau trước cửa tòa án còn chào hỏi, vui đùa rằng tới đây hành hương.

Đương nhiên Hứa Tô cũng có mặt. Hứa Tô chưa bao giờ vắng mặt trong bất cứ phiên tòa quan trọng nào mà Phó Vân Hiến làm luật sư bào chữa, chẳng qua lần này, hắn lại đi theo Hà Tổ Bình đến đây.

Gần tới giờ mở phiên tòa, luật sư biện hộ lục tục vào trong, Phó Vân Hiến xuất hiện cuối cùng, Tây trang sẫm màu và cà-vạt thuần màu tôn lên dáng hình cao lớn của y, y đi nhanh như gió, uy phong lẫm liệt.

Phó Vân Hiến vào bàn thì chủ tọa phiên tòa và thành viên bồi thẩm đoàn đều gật đầu chào y, ghế dự thính vẫn luôn im lặng không tiếng động cũng xôn xao lần đầu, Hứa Tô nghe thấy đằng sau có người nhỏ giọng hô: “Đây là Phó Vân Hiến đó!”

Hắn quay đầu, là một gương mặt non nớt lạ hoắc, nom quần áo có vẻ cũng là luật sư, có lẽ là do văn phòng luật sư khác phái đến học hỏi. Ngay cả Hàn Kiện và Bàng Thánh Nam cũng còn đến nữa là.

Phiên tòa bắt đầu vào tám giờ đúng, sau khi bên công tố tuyên đọc xong đơn khởi tố, mùi thuốc súng tại tòa bắt đầu nồng hơn, trong suốt thời gian thẩm vấn cả buổi sáng, có mấy lần đã gần như không khống chế được nữa.

Đối mặt với những câu hỏi mang tính dẫn dắt thậm chí bức bách từ bên công tố, Hà Tổ Bình kháng nghị tại tòa mấy lần, lời lẽ gay gắt, đôi khi được ủng hộ, nhưng phần lớn thời gian đều bị bác bỏ. Búa thẩm phán gõ xuống mấy lần, nhắc nhở đoàn luật sư và khu dự thính giữ im lặng.

Nhưng Phó Vân Hiến lại không có biểu hiện gì. Y ngồi ở chỗ cho luật sư bào chữa, vẫn nhíu mày nghe bên công tố hỏi hoặc Tưởng Chấn Hưng trả lời, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng gần như không nói một lời.

Tuy nhiên, trong quá trình điều tra tại tòa án, một số phát biểu của Tưởng Chấn Hưng đều vừa hợp tình lại hợp lý, vừa chuyên nghiệp lại sắc sảo, có thể đâm thẳng một kích trúng sơ hở của câu hỏi từ bên công tố, hoàn toàn không giống người ngoài nghề, giống như lời nói ra đều do chính Phó Vân Hiến chấp bút.

Hứa Tô rất tin tưởng vào năng lực của Phó Vân Hiến, nhưng lại vẫn cảm thấy lo lắng trước sự bình tĩnh của y, ở đây có quá nhiều đơn vị truyền thông, về viết bài đưa tin khéo lại thêm mắm thêm muối, nói quả nhiên là luật sư nhà quan, vừa đụng vào án lớn do trung ương phê duyệt thì đã xịt hết cả đạn rồi?

Đến giai đoạn đưa ra bằng chứng và đối chứng, bên công tố bắt đầu đưa ra chứng cứ, cũng tỏ ý sau khi trình bày hết toàn bộ chứng cớ thì mới cho phép bên luật sư bào chữa đối chất.

Nói là đưa ra bằng chứng, thực chất chính là đưa đẩy cho xong chuyện, qua loa trình bày đề cương chứng cớ, đọc hết toàn bộ tiêu đề đề cương trong hàng ngàn hồ sơ vụ án một lần, coi như là xong việc.

Hà Tổ Bình đưa ra kháng nghị đầu tiên, lớn tiếng chỉ trích hành vi này của bên công tố là trá hình tước bỏ quyền đối chứng pháp lý của bên bào chữa, vì riêng hồ sơ vụ án của Tưởng Chấn Hưng đã lên tới hơn một ngàn quyển, mỗi nhóm chứng cứ lên tới hơn một ngàn điều, cũng đều là những hành vi kinh doanh bình thường của tập đoàn Chấn Tinh đã bị cưỡng ép quy kết thành chứng cứ phạm tội, chỉ riêng đọc hết đống tiêu đề này đã lên đến vài tiếng đồng hồ, đừng nói bên luật sư không thể thấy nội dung bằng chứng, ngay đến việc nhớ hết đề cương chứng cứ cũng chẳng kịp, làm sao có thể nghi vấn hỏi lại về những lỗ hổng trong từng khâu.

Kháng nghị của Hà Tổ Bình nhận được sự hưởng ứng của toàn thể đoàn luật sư, đám luật sư nhấp nha nhấp nhổm, tiếng “phản đối”, “kháng nghị” cũng xôn xao.

Bên công tố vẫn tự tin đầy mình, thái độ cương quyết, nói rằng căn cứ theo quy định liên quan của Viện kiểm sát nhân dân tối cao về việc đưa ra chứng cứ thì chứng cứ có thể được trình bày riêng rẽ hoặc chia theo nhóm.

Đề nghị của Hà Tổ Bình bị tòa án bác bỏ, còn nhắc nhở ông chú ý thủ tục trình tự xét hỏi của tòa án.

Với tính cách nóng nảy của Hà Tổ Bình, khi phản đối pháp lý liên tiếp bị bác bỏ, bắt đầu phối hợp với những luật sư biện hộ của các bị cáo còn lại hò nhau bỏ vai trò luật sư*.

*Trong tố tụng dân sự, việc luật sư đại diện cho nguyên đơn bỏ vai trò luật sư tương đương với việc nguyên đơn rút đơn kiện. Luật sư đại diện cho bị đơn bỏ vai trò luật sư tương đương với việc thừa nhận mọi yêu cầu của nguyên đơn.

Nhóm luật sư nhao nhao ồn ào không chịu bỏ qua, phiên tòa khó có thể tiếp tục. Đã sắp tới giờ nghỉ, Phó Vân Hiến vẫn án binh bất động, chỉ khẽ nâng tay – một cái nâng tay thôi, toàn bộ đám luật sư Quân Hán đều im lặng, những luật sư khác cũng không náo loạn nữa.

Hành động này rất nể mặt bên công tố. Nữ công tố viên nọ gửi cho Phó Vân Hiến một ánh mắt ngập tràn thiện ý.

“Tập đoàn Chấn Tinh đã đầu tư một lượng lớn công quỹ vào quảng cáo thay vì sản xuất, điều này không chỉ là tuyên truyền sai lệch dối trá mà còn là một sự lãng phí trong chi tiêu…”

Nữ công tố viên cưỡi ngựa xem hoa, đọc lên hơn hai mươi nền tảng truyền thông mà Chấn Tinh đã đặt quảng cáo, Phó Vân Hiến bỗng nhiên cắt lời bọn họ.

“Luật sư bào chữa không đồng ý với ý kiến về việc tập đoàn Chấn Tinh đưa quảng cáo vào giữa ‘Thời sự Trung Quốc’ và dự báo thời tiết, yêu cầu công tố viên xuất trình bằng chứng liên quan, đồng thời yêu cầu người phụ trách có liên quan của đài Minh Châu ra hầu tòa để thẩm vấn.”

Lời vừa nói ra, toàn bộ chỗ ngồi dự thính đều nghe được tiếng hít sâu. Đây là gây tranh chấp lớn vì những thứ nhỏ nhặt, chắn chắn trăm phần trăm. “Thời sự Trung Quốc” được hàng trăm triệu người theo dõi mỗi ngày, mọi người đều biết đến quảng cáo mà Chấn Tinh đưa vào, không khác gì chứng cứ không cần chứng minh, dù có theo đúng thủ tục thì cũng chỉ cần trình giấy tờ, không cần người phụ trách bộ phận quảng cáo của đài Minh Châu đứng ra làm chứng trước tòa.

Phó Vân Hiến nói tiếp: “Luật sư bào chữa không đồng ý với ý kiến về việc tập đoàn Chấn Tinh đưa quảng cáo vào chương trình ‘Cuộc sống phi thường’ của đài Đông Á, yêu cầu công tố viên xuất trình bằng chứng liên quan, đồng thời yêu cầu người phụ trách có liên quan của đài Đông Á ra hầu tòa để thẩm vấn..”

Những luật sư khác có thể không nhớ được, nhưng Phó Vân Hiến thì không. Nếu so với những vụ án khác y thường để đoàn luật sư đọc hồ sơ, bản thân chỉ nắm tổng quan và tập trung vào những điểm quan trọng, nhưng với vụ án của Tưởng Chấn Hưng, Phó Vân Hiến đã dành buổi tối của cả một tháng ròng để đích thân đọc hết hồ sơ, mức độ quen thuộc với hồ sơ vụ án thậm chí còn khiến toàn bộ bên công tố giật mình. Y thuật lại một lần những phương tiện quảng cáo mà bên công tố mới đọc, dù là phương tiện trực tuyến, báo giấy hay truyền hình, không có ngoại lệ, tất cả đều bất đồng ý kiến và yêu cầu đối chứng tại tòa.

Chủ tọa phiên tòa lên tiếng nhắc nhở y: “Luật sư bào chữa, những cái này không nhất thiết -“

Phó Vân Hiến hoàn toàn không cho phép bất cứ ai xen vào, y nhìn bốn người bên công tố rồi rành mạch nói: “Đối chất vậy chất ở đây là gì? Chất chính là tính xác thực, tính liên quan và tính hợp pháp, và chất chính là khả năng chứng minh và mức độ của khả năng đó đối với những bằng chứng này. Phúc thẩm đã xác định rằng bằng chứng không đủ và gửi lại để xét xử lại, nhưng các người lại vẫn không trình ra được chứng minh cho bất cứ bằng chứng nào, tụng đề cương như nuốt chửng, tất cả quảng cáo tuyên truyền đều bị xem như tiêu pha lãng phí, là thật sự không hiểu kinh tế thị trường, hay là giết người không dao, thêu dệt mưu hại?!”

Nhân viên công tố nhắc lại câu nói cũ: “Vụ án này có tới hơn một ngàn hồ sơ, không thể đưa ra từng chứng cứ một tại tòa, Viện kiểm sát nhân dân tối cao đã từng có công văn -“

Phó Vân Hiến lại cắt lời đối thủ: “Trên tòa chỉ nói chuyện pháp luật, các người công khai lướt qua, vậy tôi cũng có lý do để yêu cầu việc đối chất từng bằng chứng. Năm ngoái Tòa án Nhân dân Tối cao và Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao, Bộ Công an, Bộ An ninh Quốc gia và Bộ Tư pháp đã ban hành ‘Ý kiến ​​về việc thúc đẩy cải cách hệ thống tố tụng hình sự tập trung vào xét xử’, nhấn mạnh rằng chứng cứ tranh chấp giữa bên công tố và bên bào chữa phải là đối chất từng chứng cứ, tòa án nhân dân tối cao đã tăng cường kiểm tra chặt chẽ chứng cứ, đồng thời ban hành ba mươi ba quy định chi tiết, không qua tranh tụng không thể kết án.”

Giọng Phó Vân Hiến đanh thép vang vọng, khí chất mạnh mẽ làm người ta sợ hãi, Hứa Tô nghe mà đầu dựng thẳng, giống như người lính nghe tiếng trống trận, máu toàn thân dồn hết lên não.

“Nếu không chúng tôi có thể chất vấn rõ ràng về các vấn đề chính như tài sản còn lại, các khoản nợ và số tiền huy động vốn thực tế của Chấn Tinh, hay là chúng ta cứ từ từ đi từng bằng chứng một, tôi có thời gian, toàn bộ luật sư đang ngồi đây đều có thời gian, dù có mất bao lâu trên tòa án, tôi sẽ theo tới cuối cùng!”

Phó Vân Hiến kết thúc, sau vài giây im lặng, toàn bộ chỗ dự thính bộc phát tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Bắt đầu từ thời điểm đó, tiết tấu của bên công tố trở nên hoàn toàn rối loạn, vốn dĩ muốn đay nghiến mài mòn đối thủ, ai ngờ lại bị đối thủ khống chế. Ngay cả chủ tọa phiên tòa cũng chấp nhận, rằng cần phải tiến hành đối chứng từng bằng chứng quan trọng một.

Bên công tố vẫn cố gắng phản bác, lại bị Phó Vân Hiến tranh thủ cơ hội nhắc lại quan điểm bên mình: “Trong thời gian phúc thẩm vụ án Vạn Nguyên, cơ quan công tố đã vi phạm nguyên tắc ‘Điều tra bổ sung* chỉ được giới hạn trong hai lần’ tại Luật Tố tụng Hình sự, tiến hành điều tra bổ sung lần thứ ba, hồ sơ vụ án bổ sung lên tới gần trăm quyển, nhưng từng chứng cứ mà nhân viên công tố vừa mới liệt kê khi nãy như tuyên truyền mở rộng, cứu trợ thiên tai và giáo dục, trao đổi khảo sát tại nước ngoài v.v. hoàn toàn chứng minh rằng bị cáo Tưởng Chấn Hưng không những không lừa đảo mà ngược lại còn là một doanh nhân có lòng thương người, có lề lối, có ý thức trách nhiệm xã hội. Vụ án này trong phiên sơ thẩm chính là án oan, công an bắt đầu sai, kiểm sát sai theo, tòa án sai cuối cùng, hoàn toàn coi thường ‘Luật của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa về khuyến khích các doanh nghiệp vừa và nhỏ’, nhà nước thì tích cực tạo điều kiện cho các doanh nghiệp vừa và nhỏ, cho phép huy động vốn thông qua các phương thức khác nhau được luật pháp và quy định hành chính cho phép, vậy mà một vụ án dân sự có thể hòa giải lại cưỡng ép đưa vào hệ thống luật hình sự, tôi kêu gọi hội đồng xét xử vụ án này sửa chữa vụ án sai và đưa ra phán quyết công bằng.”

*Điều tra bổ sung là việc cung cấp đầy đủ chứng cứ, tài liệu để xử lý vụ án và trên cơ sở công tác điều tra ban đầu để điều tra lại những thiếu sót, khuyết điểm của công tác điều tra ban đầu. Luật Tố tụng Hình sự Trung Quốc quy định rằng nếu Viện Kiểm sát Nhân dân xem xét một vụ án và cho rằng cần phải điều tra bổ sung thì cơ quan này có thể tự mình điều tra hoặc trả hồ sơ cho cơ quan công an để điều tra bổ sung. Khi bị cáo trình bày những manh mối mới về người có công tại giai đoạn xét xử thì Tòa án nhân dân có thể đề nghị Viện kiểm sát nhân dân điều tra bổ sung, Viện kiểm sát nhân dân xem xét những lý do có liên quan và quyết định có điều tra bổ sung hay không.

Còn chưa tới giai đoạn luật sư bào chữa bày tỏ ý kiến biện hộ, nhưng đưa ra quan điểm vô tội ngay trong giai đoạn này chính là đánh thẳng vào điểm yếu, rất dễ gây xúc động với thẩm phán xử lý vụ án.

Tiếng vỗ tay lại vang khắp khu dự thính, chủ tọa yêu cầu dừng lại liên tục mà không được, bên công tố đã không còn gì để nói nữa.

Vào cuối phiên tòa ngày hôm đó, luật sư, giới truyền thông và các nhà đầu tư đổ xô tới, Phó Vân Hiến bị bọn họ chen lấn bao vây, không khác gì ngôi sao. Hứa Tô đã không còn là người của Quân Hán nữa, không thể đi theo sát bên cạnh Phó Vân Hiến, ai cũng phải nhìn sắc mặt hắn giống như trước kia. Hiện tại hắn bị đám đông chen lấn xô đẩy, hất ra bên ngoài, hắn lúng ta lúng túng đứng đó, từ xa nhìn lại, không quen nổi.

Hắn nhận ra, chiếc bùa hộ mệnh Phó Vân Hiến vẫn luôn đeo nơi cổ tay, đã không còn nữa.

Hứa Tô vốn muốn tìm Phó Vân Hiến nói chuyện. Nhưng cụ thể nói chuyện gì thì hắn còn chưa nghĩ ra, có lẽ chỉ tán gẫu đôi câu thể hiện quan tâm, có lẽ chỉ muốn hỏi một câu, rằng nhà ở Ôn Du Kim Đình liệu còn có thể thêm tên hắn. Trong tòa án không thể tiếp cận, chỉ có thể canh ở bên cạnh chỗ Phó Vân Hiến đỗ xe, biết sau đây đoàn luật sư về sẽ còn phải họp hành thảo luận cả đêm, chuẩn bị đầy đủ cho phiên tòa ngày mai, vậy nên hắn không định hẹn đối phương ra riêng, chỉ muốn tranh thủ nói với y hai câu.

Rõ ràng Phó Vân Hiến nhìn thấy hắn, nhưng không có ý định xuống xe, còn nhấn chân ga nghênh ngang rời đi.

Hứa Tô theo xe Hà Tổ Bình về khách sạn. Cả một ngày hắn không giao tiếp, thư từ chức được đưa ra vào ngày hôm sau đã lập tức được phê duyệt cho rời khỏi Quân Hán, ngay cả mặt mũi cũng không nhìn thấy. Văn Quân nói cho hắn biết, đây là ý của ông chủ.

Ý gì? Ý là mau cút đi, cút được bao xa thì cút.

Hắn vừa tự huyễn hoặc bản thân mình rằng đại luật sư Phó bận quá, vừa chửi lão già khốn kiếp lòng dạ hẹp hòi. Hắn trốn trong nhà khách lên mạng, xem đánh giá trên mạng về phiên tòa ngày đầu tiên, có vài luật sư vừa về đã online thao thao bất tuyệt, đa số đều tâm phục khẩu phục Phó Vân Hiến, cũng có số ít vẫn còn tỏ vẻ không chấp nhận, nói toàn những lời đố kỵ chua chát, rồi cũng nhanh chóng bị nhấn chìm trong cơn mưa lời khen. Hứa Tô thấy câu xuất hiện nhiều nhất trong đống bình luận là “Không hổ là Phó Vân Hiến”, bao nhiêu uất ức bay hết, hắn lại vui vẻ trở lại.

Sự tồn tại của Hà Tổ Bình đã giảm bớt đáng kể áp lực của Phó Vân Hiến trong và ngoài tòa án, phong cách bào chữa của bọn họ cũng bổ sung cho nhau, càng tăng thêm sức mạnh.

Có cút xa nữa, có lẽ cũng đáng thôi.

Dù cho đã bắt tay hợp tác nhưng hai thầy trò vẫn không xóa bỏ hiềm khích ngày xưa, đoàn luật sư Quân Hán có bất cứ hướng giải pháp nào mới về vụ án thì Phó Vân Hiến chỉ cho Hứa Lâm tới thông báo, mà bên này Hà Tổ Bình họp thảo luận cũng sẽ không chủ động báo cho Phó Vân Hiến.

Hai thầy trò tích tụ oán hận đã lâu. Lý do dường như chỉ có một.

Hứa Tô nhìn chằm chằm màn hình máy tính hồi lâu, cuối cùng gõ một cái tên vào thanh tìm kiếm trong vô thức, Hà Thanh Uyển.

Trong vụ án của Tưởng Chấn Hưng, bị cáo đông, hồ sơ dài, chứng cứ chồng chất, hơn nữa các thế lực lại làm việc theo các hướng khác nhau, lạc quan thì chắc sẽ kéo dài nửa tháng. Sau ba ngày xét hỏi, Hà Tổ Bình bảo Hứa Tô đi về. Hắn ở đây không giúp được gì, chẳng thà về văn phòng trước, đi theo các đàn anh làm quen với nghiệp vụ trong văn phòng.

Hứa Tô không muốn, nhưng không lay chuyển được ý của Hà Tổ Bình, ai mà ngờ vừa mới quay về thành phố S thì đã bị người ta vung một gậy sau lưng.

Ngã vào con hẻm cách căn nhà cho thuê giá rẻ của mình chưa đầy ba mươi mét, hắn hoàn toàn bất tỉnh.
Bình Luận (0)
Comment