Y Quan Khắp Thành

Chương 62

Trung Quốc có câu, làm quan thì đọc “Tằng Quốc Phiên”, mà kinh doanh phải đọc “Hồ Tuyết Nham”. Xét về mặt nào đó thì luật sư cũng là doanh nhân, phải tự hiểu, phải biết tự đắp nặn, phát triển bản thân, tiện thể liên tục không ngừng tranh cướp nguồn vụ án, cũng phải hiểu được quan hệ giữa kinh doanh và quan chức tham gia hoạt động thương mại, móc nối với cơ quan công quyền. Bên ngoài luôn gièm pha nói xấu Phó Vân Hiến một cách tàn tệ, kêu y là Hồ Tuyết Nham của ngành luật, nói y là “luật sư hồng đỉnh**”, “luật sư nhà quan”, nhưng Phó Vân Hiến dựa vào chuyên môn cực giỏi của mình, đã lười không còn ứng phó với những người muốn đối phó nữa, ngược lại, Bàng Cảnh Thu luôn giả bộ đứng đắn, vờ vịt thanh cao, lại am hiểu những trò này hơn.

*Tăng Quốc Phiên đỗ Tiến sĩ triều Đạo Quang, giữ chức vụ Thị lang các bộ Binh, Lễ, Lại, Hình, đồng thời là một Nho gia lỗi lạc theo phái Đông Thành, nhân vật tiêu biểu của địa chủ người Hán, sau được bổ nhiệm chức Nội các Học sĩ trong Triều đình Mãn Thanh.

Hồ Tuyết Nham (1823-1885) là thương gia giàu nhất Hàng Châu cuối thế kỉ 19. Trong lịch sử nhà Thanh, Hồ Tuyết Nham là một cái tên rất nổi trong giới thương nhân. Người ta biết tới ông là do sự nghiệp làm ăn của ông đã trở thành huyền thoại.

**Đây là một phần của nhóm luật sư đã trưởng thành và phát triển dựa vào nền tảng và nguồn lực của chính phủ. Họ có thể có kinh nghiệm làm việc trong chính phủ và các cơ quan nhà nước, cũng là nhóm có thu nhập cao nhất, thường là phái móc nối.

Bàng Cảnh Thu vẫn luôn có được mối liên hệ với Đường Dịch Xuyên, cục phó trẻ tuổi nhất từ trước đến giờ của thành phố S, tương lai xán lạn không có giới hạn.

Hơn nữa từ đủ loại dấu vết đều cho thấy Đường Dịch Xuyên và hai anh em nhà họ Phó không ưa nhau, có vẻ như từng có tranh chấp tình cảm gì đó.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Quan mới nhậm chức ba đống lửa*, Đường Dịch Xuyên đang định xuất bản một cuốn sách chuyên môn dưới danh nghĩa của Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố, hướng dẫn các công tố viên trẻ tuổi xử lý vụ án như thế nào. Lần trước mời Phó Vân Hiến tới viện kiểm sát tổ chức tọa đàm, giờ lại muốn đi sâu vào quan hệ hợp tác kiểm sát luật sư, mời y tới diễn thuyết. Nhưng Phó Vân Hiến lại đang ở thành phố W, Bàng Cảnh Thu bèn nắm lấy cơ hội, tràn trề nhiệt tình nói muốn mời Đường Dịch Xuyên một bữa.

*Quan mới nhậm chức ba đống lửa là câu tục ngữ ý chỉ quan mới lên chức, làm một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy). Nhưng về sau không biết có được như thế nữa không, hay đâu lại vào đấy.

Đường Dịch Xuyên không từ chối, thoải mái nhận lời.

Ngay gần Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố, có một nhà hàng tên là Nhân Thượng Cư, cũng ngang với căn-tin phía sau viện kiểm sát, không hề kém cạnh nhà hàng Michelin bên cạnh chút nào, mà giá cả lại phải chăng, nguyên liệu thực phẩm tươi ngon, không lừa già dối trẻ. Khách khứa ở đây đều là luật sư hoặc công tố viên, rộng rãi lại thoải mái.

Trong Nhân Thượng Cư, Bàng Cảnh Thu chờ mất bốn mươi phút, Đường Dịch Xuyên mới lững thững tới muộn.

Có lẽ Đường Dịch Xuyên cố ý. Rõ ràng anh không thích luật sư nịnh nọt mình quá mức, nhưng lại không nói rõ ra, chỉ không nhạt không ngọt, không gần không xa như thế.

“Chi cục số 2 là một trong sáu bên tiên phong thí điểm cải cách hệ thống tư pháp, bí thư Khương của Ủy ban Chính trị và Pháp luật rất coi trọng nó nên có nói chuyện thêm với tôi một lúc.” Đường Dịch Xuyên ngồi xuống, có vẻ như cũng chẳng hề thấy áy náy việc mình tới muộn, chỉ hỏi Bàng Cảnh Thu, “Anh đợi lâu chưa?”

“Không có không có, tôi cũng vừa mới tới thôi. Công tố viên Đường bận rộn như thế, đúng là tuổi trẻ tài cao…” Bàng Cảnh Thu tự hiểu mà cười cười, sau lại sửa lời, “Nói sai rồi nói sai rồi, không phải công tố viên Đường, là cục phó Đường rồi!”

Đường Dịch Xuyên mỉm cười: “Luật sư Bàng khách sáo quá, xét về tuổi hay kinh nghiệm thì anh đều là người đi trước, cứ gọi tôi là Tiểu Đường được rồi.”

Đường Dịch Xuyên khách sáo mang tới cảm giác xa cách. Dù không mặc bộ đồng phục công tố viên kia thì vẫn nói giọng quan, cao không với tới.

Sắc sảo nhất là đôi mắt, đuôi mắt hẹp dài xếch lên, dù khóe môi cười nhưng mắt vẫn như hai hồ nước sâu, không có ý cười trong đáy mắt.

Ông chủ đích thân đi tới hỏi công tố viên Đường ăn gì? Đường Dịch Xuyên đáp, ba món cũ, sau đó đưa thực đơn cho Bàng Cảnh Thu để giám đốc Bàng gọi thêm hai món. Bàng Cảnh Thu vốn định chiêu đãi phó cục trưởng Đường một bữa ăn kiểu Pháp giá tầm ba ngàn một người, nhưng vừa thấy thực đơn toàn mấy món cơm nhà này là đã hiểu ý đối phương, không có ơn, không thể mời.

Được rồi, vậy gọi theo thôi.

“Ba món cũ” được đưa lên bàn gồm trứng xào mộc nhĩ, đậu phụ kho trứng bắc thảo và canh nội tạng.

Ánh mắt Bàng Cảnh Thu thoáng trở nên khác lạ. Ông ta cảm thấy Đường Dịch Xuyên rất giả tạo.

Đường Dịch Xuyên hỏi ông ta: “Sao vậy, khó coi lắm à?”

Bàng Cảnh Thu vội lắc đầu: “Cơm nhà ngon mà, cơm nhà ngon mà, hơn nữa đậu phụ kho trứng bắc thảo này, trắng trong rõ ràng, rất giống nhân phẩm của cục phó Đường.”

Đường Dịch Xuyên cũng chẳng nhún nhường, nở nụ cười nhạt, nhận hết toàn bộ tình cảnh giả không thể giả hơn này được nữa.

Đũa gắp mấy miếng, Bàng Cảnh Thu hỏi về chuyện cải cách hệ thống tư pháp, Đường Dịch Xuyên cũng nói về chuyện hợp tác sâu sắc với văn phòng Quân Hán như thế nào, hai người trò chuyện rất vui vẻ, chẳng bao lâu sau đã đạt tới thống nhất hữu nghị.

Giữa chừng cũng có một công tố viên khác tới ăn cơm, thấy Đường Dịch Xuyên thì bèn đến chào hỏi, Đường Dịch Xuyên thoải mái giới thiệu Bàng Cảnh Thu, nói đây là giám đốc văn phòng Quân Hán, sau đây cũng sẽ mời ông ta đến viện trao đổi. Đối phương liếc nhìn Bàng Cảnh Thu, nói một câu “rất vui được gặp”, trông có vẻ như cũng không nhận ra giám đốc Quân Hán tên tuổi lẫy lừng.

Đường Dịch Xuyên dặn dò những công việc sắp tới cho công tố viên kia một cách đơn giản, đến cuối đối phương lại giận dữ nói, lần tới Phó Vân Hiến mà tới viện lần nữa, nhất định sẽ không cho y chiếm hời.

Bàng Cảnh Thu ngồi bên cạnh lắng nghe, mặt thì cười nhưng bụng dạ đã nhộn nhạo hết cả lên.

Bên ngoài vẫn kháo nhau một câu rằng, Quân Hán là Quân Hán của một mình Phó Vân Hiến, Quân Hán có Phó Vân Hiến thì là văn phòng kiệt xuất trong ngành, còn Quân Hán không có Phó Vân Hiến thì cùng lắm cũng chỉ là văn phòng luật sư hạng ba.

Bàng Cảnh Thu và Phó Vân Hiến, cùng xuất thân từ luật sư tranh tụng án hình sự, hồi mới đầu là thành tâm mời đối phương hợp tác, cũng là vì vừa ý năng lực và lòng can đảm của y, nhưng chỉ sau một kỳ trăng mật* ngắn ngủi, tính cách bảo thủ, cuồng vọng, không coi ai ra gì của Phó Vân Hiến lộ ra toàn bộ, ví dụ như chính vụ án Tưởng Chấn Hưng này, các bên đối tác điều hành đều cật lực phản đối, nhưng y vẫn cố chấp kiên quyết, hoàn toàn không coi giám đốc văn phòng là cái thá gì.

*Kỳ trăng mật ở đây ý chỉ thời điểm tốt đẹp nhất sau khi vừa hợp tác, giống như một cặp kết hôn vậy.

Bàng Cảnh Thu lúc nào cũng sẵn sàng muốn đầu rơi máu chảy với Phó Vân Hiến.

Oái oăm là không thể trở mặt thẳng thừng với y. Đúng lý ra hồi Quân Hán mới thành lập thì chỉ tập trung vào tranh tụng hình sự, hoàn toàn không thể so được với những văn phòng nổi tiếng như King & Wood Mallesons* hay Fangda Partners gì đó, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, vậy mà Quân Hán lại nổi lên như cồn trong lĩnh vực luật doanh nghiệp, đầu tư và mua bán sáp nhập, địa vị sánh ngang với những công ty luật nổi tiếng, xét đến cùng thì những lãnh đạo doanh nghiệp cũng tới vì hâm mộ tiếng tăm, mà thứ họ mến mộ vẫn là cái tên Phó Vân Hiến. Ông ta không thể nuốt được cục tức này.

*King & Wood Mallesons (KWM) là một công ty luật đa quốc gia có trụ sở chính tại Hồng Kông. KWM có trụ sở tại Châu Á và tính đến tháng 3 năm 2015, KWM đã là công ty luật lớn nhất có trụ sở chính bên ngoài Hoa Kỳ hoặc Liên minh Châu Âu với số lượng luật sư nhiều thứ sáu trên thế giới và là công ty đứng đầu về doanh thu vào tháng 9 năm 2014.

Fangda Partners là một công ty luật có trụ sở chính tại Thượng Hải, Trung Quốc với các văn phòng tại Bắc Kinh, Quảng Châu, Thâm Quyến và Hồng Kông. Đây là một trong 15 công ty luật lớn nhất tại Trung Quốc được tính theo số lượng luật sư.

Chờ công tố viên kia đi rồi, Bàng Cảnh Thu mới rót một chén trà cho Đường Dịch Xuyên, cố ý chuyển đề tài sang Phó Vân Hiến, ông ta nói: “Nghe luật sư trong văn phòng chúng tôi nói lão Phó xử lý vụ án ở thành phố W rất lạ, chưa kể chuyện cố ý tới muộn trong phiên xét xử, sau khi phiên tòa kết thúc còn lái xe đâm vào nữ công tố viên.”

Đường Dịch Xuyên nâng chén thưởng trà, hờ hững nói: “Tuy luật sư Phó làm việc hơi tùy ý một chút nhưng không đến độ không đúng mực như vậy, hẳn là hiểu lầm thôi.”

Bàng Cảnh Thu lắc đầu thở dài: “Không phải hiểu lầm, nữ công tố viên kia đã có vài tranh chấp với cậu ta trên tòa án, cũng chỉ là trao đổi hợp lý giữa hai bên công tố và bào chữa thôi, nhưng lão Phó bản lĩnh lớn mà lòng độ lượng lại nhỏ, hết phiên tòa công tố viên người ta còn muốn giao tiếp đôi câu với cậu ta, vậy mà cậu ta lại lái xe đụng cả vào người nọ, người bị đâm ngã xuống đất khóc to ngay tại chỗ, cũng may mà đối phương rộng lượng, không so đo với cậu ta.”

Đường Dịch Xuyên khẽ nhếch môi, nhìn chằm chằm Bàng Cảnh Thu với thái độ cực kỳ khách sáo, anh hỏi: “Vậy giám đốc Bàng cảm thấy phải làm gì đây?”

Bàng Cảnh Thu nói: “Tôi không quản nổi Phó Vân Hiến, cậu ta cũng không coi giám đốc văn phòng tôi đây ra gì, nhưng cục phó Đường với bí thư Khương thân nhau, có thể nhờ bí thư Khương nói vài lời, để Phó Vân Hiến chú ý đến vấn đề tác phong kỷ luật của mình không. Chỉ riêng việc tông xe vào công tố viên ở tòa án thôi đã không phải chuyện tốt lành gì với cả ngành luật sư rồi. Nói ra mong cục phó Đường bỏ quá cho chứ, luật sư tranh tụng án hình sự đối chọi quyền lực công đã khó khăn lắm rồi, đội ngũ luật sư cần một tấm gương chính trực thì mới phát triển lành mạnh được, nhưng hiện giờ luật sư trẻ mới vào nghề đều coi Phó Vân Hiến là mục tiêu phấn đấu, đây cũng không phải chuyện tốt lành gì.”

Bàng Cảnh Thu vẫn rất nhã nhặn, nói chuyện cũng đàng hoàng, không âm mưu cá nhân mà chỉ vì việc chung, dù cho có ở trước mặt bí thư Khương thì ông ta sẽ vẫn nói như vậy, vừa gọn ghẽ lại hào sảng.

Nhưng ngay từ khi hai người ngồi xuống, thái độ của Đường Dịch Xuyên lại vẫn cứ lập lờ nước đôi, đôi khi còn nói đỡ mấy câu cho Phó Vân Hiến, nghe cũng chẳng tới nơi tới chốn, không thiên vị bên nào.

Bàng Cảnh Thu sốt ruột, lật luôn bài tẩy: “Những người khác có lẽ chỉ ngắm hoa trong sương, biết tin vỉa hè, bàn thân tôi lại khá rõ ràng những việc lão Phó làm mấy năm nay.”

Cuối cùng Đường Dịch Xuyên cũng đanh mặt lại, nói một câu ẩn ý: “Tôi biết giám đốc Bàng cũng một lòng muốn xây dựng nền tư pháp nước nhà, nhưng chuyện về Phó Vân Hiến, anh nói không có tác dụng, tôi nói cũng vậy thôi, phải để vị nữ công tố viên kia tự mình nói.”

Bàng Cảnh Thu ngẩn ra: “Nói kiểu gì? Công tố viên của viện cấp cơ sở sao quen được bí thư Khương.”

Đường Dịch Xuyên cúi đầu uống ngụm trà, nhếch môi như nói đùa: “Giám đốc Bàng không thể chịu được một đối tác đã làm việc với mình nhiều năm, thì làm sao tôi dạy được?”

Đến tận lúc này Bàng Cảnh Thu mới nhận ra, Đường Dịch Xuyên có thể lên làm cục phó khi tuổi còn quá trẻ thế này, ngoại trừ lý do chống lưng hùng hậu mà bên ngoài vẫn đồn đãi thì phần nhiều là do anh giấu quá kỹ, thật giả lẫn lộn, làm người ta không nhìn rõ.

Bàng Cảnh Thu vừa định trả lời, cứu vãn lại chút hình tượng cho mình thì có một người bỗng kéo một cái ghế bên bàn ra, thản nhiên ngồi xuống cạnh bọn họ.

Phó Ngọc Trí.

Vì xung quanh người đông, tiếng nói ồn ào, Đường Dịch Xuyên không nhận ra người tới gần mình là Phó Ngọc Trí, Bàng Cảnh Thu cũng không ý thức được.

Phó Ngọc Trí tới Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố để xử lý vụ án, tiện thể hẹn bạn đi ăn. Cũng may Đường Dịch Xuyên nổi bật như hạc giữa bầy gà, hắn đã thấy từ đằng xa, thế là hắn đuổi bạn đi. Phó Ngọc Trí học từ anh trai, cũng chẳng tỏ ra khúm núm hòa nhã với Bàng Cảnh Thu, ngoài miệng thì khách sáo, thực ra chẳng coi đối phương ra gì, hắn ta đánh giá Bàng Cảnh Thu từ trên xuống dưới bằng đôi mắt đào hoa của mình, hỏi: “Anh và công tố viên Đường nói chuyện xong chưa?”

Bàng Cảnh Thu không biết Phó Ngọc Trí đến lúc nào, đã nghe được bao nhiêu, chỉ có thể cười gượng gật đầu: “Nói xong rồi…”

Phó Ngọc Trí nghiêng đầu nhướng mi: “Giám đốc Bàng nói xong chuyện rồi mà còn chưa đi, định ở đây ăn Tết luôn à?”

Bàng Cảnh Thu hướng ánh mắt hỏi ý kiến sang Đường Dịch Xuyên, thấy Đường Dịch Xuyên gật đầu với mình, ý nói hôm nay tới đây là kết thúc, thế là buộc phải tức giận rời đi.

Thấy Bàng Cảnh Thu đi rồi, Phó Ngọc Trí mới ngờ vực hỏi: “Cậu với Bàng Cảnh Thu thì có chuyện gì để nói?”

Đường Dịch Xuyên hờ hững nói: “Nói chuyện công việc, còn có thể nói gì nữa.”

Đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên, Phó Ngọc Trí cũng chẳng để tâm, giơ tay gọi phục vụ lấy thêm một bộ bát đũa. Rõ ràng chưa uống giọt rượu nào nhưng hắn lại biểu hiện bừa bãi như thằng nát rượu. Tay bắt đầu không an phận, Phó Ngọc Trí tranh thủ lúc Đường Dịch Xuyên không để ý thì khoác lên vai anh, còn ghé đầu qua dán lên tai anh thổi một hơi: “Nhớ cậu.”

Trước công chúng, xung quanh toàn là người quen, Đường Dịch Xuyên lẳng lặng giơ tay đẩy Phó Ngọc Trí ra, sau đó phủi phủi vai mình. Anh nói với Phó Ngọc Trí, tôi nhắc nhở anh, chú ý thái độ trước lãnh đạo.

Phó Ngọc Trí bị ép lùi ra xa thì vắt tréo chân, tỏ vẻ chẳng quan tâm: “Cậu thì coi là lãnh đạo gì, kiểm sát và luật sư có quan hệ đối lập chứ không phải quan hệ phụ thuộc, bên quản được tôi là Phòng tư pháp, viện kiểm sát cậu chĩa mũi vào làm gì?”

Đường Dịch Xuyên quay lại nhìn hắn, sắc mặt lạnh tanh: “Vậy thử xem.”

Phó Ngọc Trí không hiểu: “Thử cái gì?”

Đường Dịch Xuyên mỉm cười: “Thử xem một vị phó viện trưởng viện kiểm sát có thể tống một tên luật sư tranh tụng án hình sự vào trại tạm giam mốc mỏ hai ngày thêm lần nữa không.”

Thật sự phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa, thằng nhãi này vậy mà cũng có một ngày lớn tiếng giọng quan, mất hết tính người. Nhớ lại ba ngày bị nhốt trong trại tạm giam, ăn kham uống khổ, khốn nạn chật vật, Phó Ngọc Trí biến sắc, nghĩ một hồi rồi lại dứt khoát đập nồi dìm thuyền, bất chấp mọi thứ: “Hôm nay cậu mà không nói rõ mọi chuyện ra thì tôi sẽ gào lên đấy, tôi sẽ nói cậu với tôi cặp kè với nhau hồi đại học rồi sau đó cậu bội tình bạc nghĩa đá tôi, cả thế giới ai cũng biết xu hướng tính dục của ông anh tôi rồi, nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng tới việc anh ấy vẫn là luật sư tranh tụng án hình sự giỏi nhất Trung Quốc, nhưng viện kiểm sát thì không như vậy, nếu cậu muốn trèo lên cao nữa, chẳng biết còn qua nổi thẩm tra chính trị không, cậu có còn mặt mũi nào không?”

Ngay cả khi không làm luật sư thì Phó Ngọc Trí vẫn là một thằng khốn dùng lời nói làm vũ khí, giọng không hề nhỏ, biểu hiện lại phô trương, đã bắt đầu thu hút sự chú ý của người khác.

Đường Dịch Xuyên lại nhìn thấy một gương mặt thân quen, cũng đang ló đầu về phía này, còn là một đồng nghiệp ở Chi cục số 2.

Anh lạnh mặt thấp giọng nói: “Muốn nói rõ ràng cũng được thôi, nhưng không thể ở đây được.”

“Vậy đi đâu?” Phó Ngọc Trí đã thấy mấy người đồng nghiệp của Đường Dịch Xuyên từ sớm, đã lường trước được đối phương sẽ không dám để lộ yếu điểm trước mặt người khác, kiểu gì cũng sẽ chịu đựng, hắn nói chuyện lại càng cợt nhả, không đứng đắn, “Rời khỏi đây, không lẽ đi thuê phòng?”

“Được thôi, đi thuê phòng.” Đường Dịch Xuyên nghiêng người ghé vào tai Phó Vân Hiến, nói tục một câu hiếm thấy bằng âm giọng trầm, “Đ*t mẹ nó anh không ngửi thấy mùi trên người mình à.”

“Mùi gì cơ?”

“Mùi ngựa đực động dục.”

Lời này còn mang chút ám chỉ.

Phó Ngọc Trí hứng trí bừng bừng đi tới khách sạn mà Đường Dịch Xuyên chỉ định, cũng hưng phấn vô cùng dùng tên mình thuê phòng, sau đó lại phấn chấn kích động đi tắm, chờ đến lúc nối lại duyên xưa.

Hắn tỏ vẻ thấu hiểu việc ngay cả hẹn chịch cũng phải cẩn thận khăng khăng đòi xuất hiện riêng biệt này của Đường Dịch Xuyên, đồng chí lãnh đạo cơ mà, đường làm quan vẫn quan trọng lắm.

Không đợi được người tới, điện thoại lại đổ chuông.

Là một dãy số lạ, Phó Ngọc Trí ngắt cuộc gọi của đối phương hai lần, đến lần thứ ba thì do dự giữa việc chặn số và nhận cuộc gọi, cuối cùng hắn lựa chọn vế sau. Luật sư ăn cơm bách tính mà, hắn nghĩ có lẽ là người gọi tới xin tư vấn.

Nghe thấy giọng Hứa Tô, Phó Ngọc Trí mới nhớ ra, chính anh trai đã nhắn tin cho hắn, lúc này Hứa Tô đang bị giam giữ ở chỗ Mã Bỉnh Nguyên, bảo hắn lưu ý một chút.

Giọng Hứa Tô không có tí sức lực nào: “Tôi tự đi ra rồi, anh trai của anh còn chưa quay về, anh tới đón tôi đi.”

Giờ Hứa Tô không còn là trợ lý của Phó Ngọc Trí, cũng chẳng còn làm việc ở Quân Hán nữa, điểm bất lợi chính là long nhan giận dữ, suýt nữa đã đường ai nấy đi với Phó Vân Hiến, nhưng lợi ích cũng có, hắn không cần phải cun cút cúi đầu hầu hạ cậu hai ăn hại nhà họ Phó nữa, đôi khi còn có thể quát tháo sai sử người nọ một phen.

Cũng may là Phó Ngọc Trí vẫn sợ anh cả nên quyết định đi đón Hứa Tô trước, vì ngay khi hắn vừa mới ra khỏi cửa khách sạn, công an đã lập tức ập vào truy quét nhưng thất bại.

Tin tức về luật sư “bán dâm” đã bị phanh phui hết lần này đến lần khác, “Luật Xử lý Vi phạm Hành chính của Bộ Công an” quy định mại dâm có thể bị tạm giữ mười lăm ngày, “Các biện pháp giáo dục giam giữ những người tham gia vào hoạt động mua bán dâm” thì quy định thời gian giam giữ và giáo dục tối đa đối với người mại dâm là hai năm. Không cần biết có phải mắc câu hay không, có đeo bao cao su hay không, nếu như bị bắt, đủ để hắn lãnh đủ.

Đường Dịch Xuyên vốn không hề có ý muốn nối lại duyên xưa. Anh dùng phương pháp đơn giản nhất, tàn nhẫn nhất và hiệu quả nhất để cảnh cáo Phó Ngọc Trí, đừng có nói bừa, đừng có làm loạn, đừng có nghĩ bậy.

Phó Ngọc Trí nghiến răng ken két.

Đường Dịch Xuyên, cậu quá tàn nhẫn.Hết chương 62.
Bình Luận (0)
Comment