Hứa Tô không nhận được thông báo từ ekip chương trình. Tới trường quay mới phát hiện ra khách mời ngôi sao là Bạch Tịnh.
Hắn bị dọa đến nghẹn họng, quay đầu bỏ đi, hắn nói với đạo diễn: “Tôi không quay.”
Đạo diễn dúi cổ hắn ra sân khấu, tức giận chửi ầm lên: “Nếu không phải vì nể mặt biên tập viên Hình thì đã thay cậu ra từ lâu rồi, tập cuối, quay cho xong kịch bản cho tôi!”
Hứa Tô không ngờ sẽ gặp lại Bạch Tịnh trong tình huống này.
Bạch Tịnh năm ấy chỉ là đẹp, hiện tại rèn luyện với màn ảnh, ánh đèn huỳnh quang mài giũa, lại toát lên vẻ đẹp rạng rỡ trưởng thành, cô ta bước lên sân khấu, khách mời nam trên sân khấu đều đứng thẳng dậy, không cầm lòng được mà run chân, trước kia Hứa Tô cũng như thế này, là tư thế khi chó đực động dục. Nhưng lúc này hắn lại cảm thấy Bạch Tịnh không còn đẹp nữa, gầy quá, gầy đến kỳ quặc.
Tốc độ nói trước ống kính của Bạch Tịnh rất chậm, nhấn nhá từng chữ mềm mại, khóe môi luôn giữ nụ cười đúng mực, ngọt ngào lại xinh đẹp.
Bạch Tịnh trong trí nhớ của Hứa Tô vừa không thông minh vừa không dịu dàng, hồi tiểu học chỉ cộng trừ nhân chia nhiều hơn hai chữ số là đã kêu đau đầu, nhưng sau khi ra mắt thì cả EQ và IQ đều tăng lên, hình tượng của cô ta trước ống kính được thiết kế cực kỳ dễ mến, thanh thuần tự nhiên lại còn khiêm tốn, vậy nên gần đây cũng dần hot lên.
Suốt cả chương trình, Hứa Tô đều thấp thỏm không yên, hắn không thể khống chế được đôi mắt mình, ánh nhìn cứ vẩn vơ vấn vít nơi gương mặt Bạch Tịnh. Mà mỗi khi Bạch Tịnh cũng nhìn về phía hắn, hắn lại lập tức gượng gạo nhìn sang chỗ khác. Cảm giác né tránh như vậy có hơi mờ ám, ngay cả đạo diễn trường quay cũng nhận ra, làm dấu nhắc hắn tập trung. Hứa Tô rất bí bách, còn bí bách hơn cả hồi hắn vừa mới nhận ra mình động lòng với Bạch Tịnh.
Không phải tình cũ chưa phai, chỉ là tâm nguyện không yên. Từ bé Hứa Tô đã ôm tình cảm nồng nhiệt với nhà họ Bạch cách vách, hắn coi Cố Thiên Phượng là mẹ ruột, coi Bạch Mặc là anh ruột, ngay cả người cha chẳng bao giờ xuất hiện của Bạch Tịnh, hắn cũng móc tim móc phổi ra mà đối đãi, Bạch Tịnh thì chiếm trọn ký ức thanh xuân của hắn, mà ngay chính thứ gọi là thanh xuân đã rất chộn rộn rồi.
Vừa quay xong, Hứa Tô đã cúi đầu muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng trợ lý của Bạch Tịnh lại nhanh tay chặn hắn lại, nói có người muốn ôn chuyện với hắn.
Trợ lý nữ nhưng cao to vạm vỡ, vóc dáng khá lớn, Hứa Tô còn không kịp giãy đã bị đối phương gần như vác lên vai, quyết đoán nhét vào trong một chiếc SUV, thật sự không khác gì lần bị Mã Bỉnh Nguyên bắt cóc.
Không còn cách nào, chỉ có thể an phận ngồi trước mặt Bạch Tịnh. Không có ánh đèn, người đàn bà trước mắt nom tiều tụy hơn nhiều, gương mặt chẳng lớn bằng bàn tay, gầy đến mức không thấy thịt.
Ở chỗ của bạn bè, không phải lo bị săn ảnh chụp được. Bạch Tịnh hút thuốc lại uống rượu, hình tượng thanh thuần sụp đổ hoàn toàn, cô ta hỏi Hứa Tô: “Nghe bảo anh vẫn qua lại với anh tôi?”
Hứa Tô mờ mịt gật đầu.
“Mẹ tôi vẫn luôn nhớ anh, không bỏ lỡ tập ‘Định mệnh là em’ nào, mỗi lần xem là lại gọi điện mắng tôi, có lẽ bà ấy là fan bự nhất của khách mời số 2 rồi.”
Hứa Tô đau đến thắt cả lòng.
“Trước đây anh không ít nói như vậy.” Bạch Tịnh được nước lấn tới, Hứa Tô thì cứng đờ như tượng, hai người hoàn toàn không nói chuyện nổi đến nơi đến chốn, cuối cùng đàng gái đành phải chủ động lấy điện thoại đàng trai, nói, “Add Wechat đi, có khi sau này lại cần anh tư vấn mấy vấn đề pháp lý.”
Hứa Tô rụt cổ lại, cố giãy giụa: “Vẫn nên… thôi đi.”
Đường ai nấy đi, ai cũng vui vẻ, bên cạnh ngôi sao lớn thiếu gì cố vấn pháp luật, sao phải làm chuyện thừa thãi thế.
“Sao anh hẹp hòi thế?!” Bạch Tịnh bỗng đập bàn, ly rượu trên bàn cũng rung theo, “Vẫn vấn vương tôi à? Vẫn hận chuyện năm đó à?”
“Tôi hận cái gì chứ? Chuyện đã qua từ đời nào rồi.” Hứa Tô vội vàng thanh minh cho mình. Nỗi hận kia không buông bỏ được, không buông bỏ được chứng tỏ vẫn còn vấn vương. Ông cha đã dạy phan lư đặng tiểu nhàn*, đàn ông của hắn chẳng thiếu thứ gì, sao hắn còn phải ôm hận ghi thù nữa.
*Phan Lư Đặng Tiểu Nhàn: Một cụm từ có nguồn gốc từ tác phẩm “Thủy Hử”. Khi Tây Môn Khánh muốn tán tỉnh Phan Kim Liên, Vương Bà đã dạy Tây Môn Khánh 5 điều thiết yếu để tán tỉnh gồm Phan: tướng mạo đẹp đẽ như Phan An (Phan An là một mỹ nam nổi tiếng thời cổ đại); Lư (nghĩa là con lừa): dương v*t của đàn ông to lớn mạnh mẽ như con lừa; Đặng: giàu có như Đặng Thông; Tiểu: tính cách hiền hòa, biết cách làm vui lòng phụ nữ, biết bảo vệ phụ nữ; Nhàn: có thời gian rảnh rỗi.Giữa lúc ngây ngẩn, Bạch Tịnh đã tự tiện lấy điện thoại Hứa Tô add Wechat của mình vào, mở khóa màn hình, cô ta nhập thẳng mật mã mở ra. Sinh nhật của hai người trở thành mật mã của người kia, Hứa Tô là người hoài cổ, sáu con số này đã hằn sâu trong trí nhớ, hắn lười sửa. Nếu không phải vì Bạch Tịnh mở điện thoại của mình ra dễ như thế, hắn đã suýt quên hàm ý sau sáu con số ấy.
“Không được phép block tôi đâu đấy nghe chưa, mẹ tôi bảo tôi tìm anh.” Bạch Tịnh nhíu mày, ném điện thoại về cho Hứa Tô, ra vẻ bà đây biết tỏng.
Hứa Tô vẫn đờ đẫn gật đầu.
“Dạo này sức khỏe mẹ tôi không tốt, có lẽ sẽ đi lúc nào không biết, bà ấy vẫn luôn nhớ anh, bà ấy thật sự coi anh là con ruột.” Hút xong một điếu thuốc, Bạch Tịnh lại châm một điếu nữa, đã sắp nghiện nặng hơn cả Phó Vân Hiến rồi, “Tuần sau tôi tổ chức một bữa tiệc, không có người ngoài, chỉ có người nhà tôi với anh thôi.”
Hứa Tô không đồng ý ngay, nhưng hắn thật sự bị lay động. Đã rất lâu rồi hắn không gặp Cố Thiên Phượng, nhưng Bạch Mặc vẫn chuyển lời qua lại cho hắn và mẹ mình, Bạch Mặc luôn mang đồ ăn nóng hổi tới cho hắn, thực ra đó đều là tấm lòng của Cố Thiên Phượng. Hứa Tô cảm kích vô cùng, nhưng dù thế nào hắn cũng không phải con rể nhà người ta, đâu ra chuyện công khai tới cửa như thế.
Hoặc là hắn có thể đưa theo Phó Vân Hiến gặp mặt cả nhà Bạch Tịnh, thoải mái ăn một bữa cơm. Nhưng hắn không tin có thể giải thích chuyện này một cách rõ ràng cho Phó Vân Hiến, người trước và người sau là quan hệ cực kỳ vi diệu, hắn cũng không thể nói là không phải em còn tơ tưởng gì người ta mà là em lo cho mẹ người ta được. Kỳ quặc bỏ mẹ. Thôi thì hoặc là cứ làm theo bài hát xưa như Trái Đất kia đi, gặp lại không bằng hoài niệm, dứt khoát không đi.
Lòng Hứa Tô rối như tơ vò, dùng dằng xoắn xuýt mãi, cuối cùng thì thành một mớ bùi nhùi. Hắn thầm chửi bản thân mày đúng là thằng ngu.
Sau đó tay Bạch Tịnh bỗng run lên, thuốc lá cũng không cầm nổi nữa, gương mặt kiều diễm bỗng trở nên tái mét như tượng sáp.
Hứa Tô nhìn Bạch Tịnh như thế mà hết hồn, dường như hắn đã gặp người có tình trạng thế này, hắn cảm thấy không ổn.
Sau đó, người đẹp vừa mới vui vẻ hòa nhã đã trở mặt nhanh như chớp: “Anh đi ra từ cửa sau! Tự bắt xe đi, đừng để ai thấy!” Bạch Tịnh đứng dậy, gào lên với Hứa Tô, trông như phát điên, “Đi mau lên, đi ngay!”
Lúc tới thì bị cưỡng chế kéo vào, khi đi lại bị ép buộc đẩy ra, Hứa Tô thở dài một hơi, quay đầu bước đi, nhưng đến cửa thì lại quay đầu lại. Hắn nói, một cô gái lăn lộn trong giới giải trí cũng chẳng dễ dàng gì, vẫn nên để tâm tới sức khỏe mình một chút, hút thuốc ít thôi.
Bạch Tịnh quơ lấy một món đồ trang trí đắt tiền ném thẳng vào hắn.
Hứa Tô nhấc chân bỏ chạy, xuống đến dưới tầng, hắn nghe thấy tiếng khóc thảm thiết truyền ra từ cửa sổ trên tầng, Là tiếng khóc của Bạch Tịnh.
Vừa bắt được xe, Tô An Na đã gọi điện tới, vừa mở miệng đã chất vấn, kêu Phó Vân Hiến đồng ý mua nhà cho mình rồi mà sao còn chưa mang tiền tới, bà ta nói chỗ kia có giá trị đầu tư cao, đừng nhìn giờ vị trí hẻo lánh, sau này một khi tuyến tàu điện ngầm được đưa vào hoạt động thì kiểu gì giá nhà cũng tăng…
Nửa đời Tô An Na đều chỉ lo tính cách kiếm tiền, Hứa Tô nghe phát phiền nhưng cũng sợ hãi, đầu lùng bà lùng bùng, hắn lớn tiếng: “Người ta đang bị thương kia kìa, nhà của bà cũng có mọc chân chạy mất đâu, cứ rồ lên thế làm gì?”
“Bị thương nặng không, chẳng phải vẫn chưa chết hay sao?” Tô An Na bức bối, “Chẳng phải có mấy triệu thôi à, một cuộc điện thoại là xong rồi còn gì, cố tình lừa bà à?”
Mấy triệu, lại còn chẳng phải? Hứa Tô tức giận: “Bà ăn to nói lớn quá nhỉ, bà có biết là lương một năm của phần lớn luật sư tranh tụng án hình sự đều không lên tới từng ấy không?”
“Phó Vân Hiến là luật sư bình thường chắc, thế hóa ra cái mác Luật sư tranh tụng án hình sự số 1 là có tiếng không có miếng à?”
Lần chơi bài trước làm Tô An Na tái nghiện, gọi đám bạn mạt chược đến chiến hết một đêm, ai ngờ vận may không mỉm cười với bà ta, sinh hoạt phí cả tháng này đều thua sạch không còn một cắc. Bà ta lập tức định tìm Phó Vân Hiến đòi tiền, nhưng khi đó Phó Vân Hiến đang mổ, con trai cũng không liên lạc được, thế là hùng hùng hổ hổ mò thẳng đến văn phòng Quân Hán. Bà ta nói với lễ tân, tôi là mẹ ruột Hứa Tô, lễ tân lập tức gọi điện cho một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, nghe bảo là trợ lý của Phó Vân Hiến. Bà ta nói với cô thư ký xinh đẹp kia, mình là mẹ ruột Hứa Tô. Người phụ nữ đó cho bà ta hai xấp nhân dân tệ, bảo là cầm lấy mà dùng, không đủ thì chờ ông chủ về rồi nói. Tô An Na cảm thấy mỹ mãn cực kỳ, cảm giác như mấy chữ “Tôi là mẹ ruột Hứa Tô” này không khác nào thần chú mở kho báu, làm gì cũng suôn sẻ.
Nhưng có lẽ vì nghe mấy lời đàm tiếu ở đây, bà ta biết quan hệ giữa Phó Vân Hiến và con trai mình đang thuận buồm xuôi gió lắm, thế là chắc mẩm trong lòng, lại càng chửi tợn: “Tao nuôi một thằng con trai không thể kế thừa hương khói, ngày nào cũng bị nó cưỡi lên đầu rồi đâm vào đít, mày nghĩ tao thấy dễ chịu không? Tao cũng đắn đo lắm mới thèm lấy nhà của nó đấy -“
Hứa Tô cúp máy. Cưỡi cái gì đè cái gì, đàn ông như hắn nghe cũng thấy xấu hổ, Tô An Na lại cứ oang oang lên. Hơn nữa giọng bà ta lớn, lái xe hắng giọng mất tự nhiên, hẳn là nghe thấy hết rồi.
Hứa Tô phiền muộn không yên.
Cố Thiên Phượng là một bông lúa mạch vừa mới gặt, ánh vàng lấp lánh, luôn đung đưa trong ngực hắn, rất ngứa. Tô An Na thì là một cái gai đâm vào da thịt, máu chảy đầm đìa găm chặt ở đó, rất đau.Hết chương 73.