Cao Trạm đứng đơ như tượng nhìn Quan Sam, không biết ngây người bao lâu thì đột nhiên giơ tay sờ trán cô, bị cô nghiêng đầu tránh.
"Nói chuyện thì nói chuyện đi, động tay động chân làm gì?" Quan Sam nhìn Cao Trạm nói.
Tay Cao Trạm dừng lại giữa không trung một lúc lâu sau đó mới từ từ thu lại, nhìn trái ngó phải một chút: "Tôi muốn xem thử xem chị có phải đang mắc bệnh sắp chết hay không?"
Quan Sam hoàn toàn không phủ nhận còn gật đầu: "Đúng là bệnh sắp chết, bệnh tương tư đó có được không?"
"Thật ra anh tôi có chỗ nào tốt chứ?" Để chị phải tốn hết tâm tư đến gần anh ấy." Cao Trạm xích lại gần Quan Sam tiếp tục: "Con người anh ấy quả thật bề ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng kiểu ưa thích của mấy cô gái trẻ nhưng thật ra nội tâm thì như tảng đá, còn là loại ở trong hầm phân, vừa thối lại vừa cứng."
"Nói nhiều như vậy làm gì chứ? Cuối cùng có cho thuê hay không cho đây?" Quan Sam lười tranh cãi với Cao Trạm, mặc kệ cậu ta có đồng ý hay không, cô cũng phải nghĩ cách để ép cậu ta đồng ý.
Cao Trạm suy nghĩ một chút bỗng dưng cười thành tiếng, ánh mắt chợt sáng lên, lập tức gật đầu đồng ý: "Được, cho chị thuê đó."
Quan Sam thấy Cao Trạm đột nhiên thoải mái đồng ý như thế lại sinh nghi ngờ: "Không phải là cậu đang tính làm chuyện gì xấu đấy chứ? Tôi nói trước nhé, những thứ xấu xa cậu tính làm với tôi tuyệt đối không thể thực hiện được đâu."
"Không có, tuyệt đối không có." Cao Trạm giơ tay lên thề thốt: "Tôi chỉ là nghĩ đến cuối cùng chị có thể tóm anh tôi được không, tôi cũng tò mò không biết anh tôi thật sự có phải là Đường Tam Tạng hay không."
"Yên tâm đi, cậu nhất định có thể nhìn thấy Tam Tạng biến thành Bát Giới." Quan Sam nhướng mày với Cao Trạm.
Cao Trạm cười khúc khích, không biết sao tự nhiên lại ăn ý với cô gái lừa gạt cậu lúc trước, một kiểu không cần nói cũng hiểu nhau, cùng nhau lập thành quan hệ chiến hữu cùng nhau chiến đấu
....
Chủ nhiệm Chu sắp xếp lịch một tuần sau giải phẫu cho tiểu Bảo, cách ngày phẫu thuật hai hôm phải đưa tiểu Bảo đi kiểm tra, cho nên cần nhập viện sớm.
Chờ thủ tục làm xong xuôi, Mạnh Khâm trên đường quay lại khoa huyết học đúng lúc gặp Quan Sam vừa hết tiết trở về từ đại học Dung Y.
Cô nhìn thấy Mạnh Khâm, cười trộm một tiếng, bước đi thật nhanh, đi về phía anh.
"Hi." Quan Sam đứng trước mặt Mạnh Khâm chào hỏi anh.
"Cô đến thăm tiểu Bảo à?" Mạnh Khâm nhớ khoa chỉnh hình và khoa huyết học không cùng hướng, gặp cô ấy ở đây nhất định là cố ý sang thăm tiểu Bảo rồi.
Quan Sam lắc đầu: "Không phải! Sao lại khéo như thế chứ, chứng minh rõ chuyện hai người chúng ta rất có duyên đấy."
Mạnh Khâm lạnh nhạt liếc Quan Sam, lập tức xoay người đi về khoa huyết học.
Quan Sam thấy đối phương không để ý đến cô thì cũng đi theo, sóng vai với anh, vừa đi vừa hỏi: "Có một chuyện đã sớm muốn hỏi anh."
Mạnh Khâm cụp mắt liếc mắt nhìn Quan Sam một cái, giọng nhàn nhạt trầm thấp khiến tinh thần người ta thêm vui vẻ: "Chuyện gì?"
Quan Sam cứ thế quay đầu nhìn chằm chằm Mạnh Khâm, có thể thấy đôi mắt đen sâu như mực của anh, coi như có không để ý đến cô thì cũng không đặt người khác vào mắt: "Thấy anh có vẻ thích đến bệnh viện bọn em nhỉ, thật ra, rối cuộc là anh thích bệnh viện bọn em... hay là em?"
Mạnh Khâm không thể hiện rõ ý nhìn thẳng vào đôi mắt Quan Sam, hỏi ngược lại: "Cô cảm thấy như thế nào?"
"Em." Quan Sam một chữ thể hiện tất cả.
"Cô đúng là luôn luôn... có tự tin." Mạnh Khâm đối mặt với Quan Sam, thật sự không dám khen ngợi.
Quan Sam không quan tâm nhún vai: "Làm người phải trung thực với tình cảm của bản thân, ví dụ như anh, giấu giấu diếm diếm không phải là cách."
"Đồng ý." Mạnh Khâm khẽ vuốt cằm: "Nhưng mà tôi từ trước đến nay cũng không che giấu chuyện gì, đối với chuyện cô nghĩ, cô vẫn mau hết hy vọng đi."
Mạnh Khâm nói xong thì điện thoại vang lên, anh cầm điện thoại nhanh chóng bước qua chỗ khác nghe máy, bỏ lại Quan Sam đứng ở chỗ đó.
Quan Sam nhìn theo bóng lưng cao to của Mạnh Khâm, cười nhẹ: "Hết hy vọng? Trong từ điển của em không có cái từ hết hy vọng này."
Ngày phẫu thuật của tiểu Bảo cũng đến, Quan Sam hôm đó cũng có ca phẫu thuật, sau khi thực hiện xong liền vội vã chạy tới cạnh tiểu Bảo thì trông thấy một mình Mạnh Khâm chờ ngoài phòng mổ, cô xoay người rời đi.
Mạnh Khâm khiến người khác cảm thấy trừ bề ngoài xuất sắc ra thì cả người đều mang vẻ lạnh lùng, nhưng lại không phải kiểu băng sơn mỹ nam, dù sao anh ấy cũng không phải là vẻ mặt pocker face nghiêm túc, vẫn có rất nhiều lúc trộm cười, chỉ là còn xen lẫn một chút hời hợt khó thấy
Về sau, vẫn là Lâm Tâm có nói một câu bừng tỉnh người trong mộng, nói rằng lão Tam chính là điển hình của
Yuppie (1).Quan Sam quay trở lại, trong tay có ly cafe.
"Nhớ không lầm là anh thích cafe đen."
Trước mắt xuất hiện một bàn tay trắng trẻo đang cầm ly cafe, Mạnh Khâm ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bàn tay ấy, nhận lấy: "Trí nhớ không tồi."
Quan Sam cong cong khoé miệng, ngồi xuống hàng ghế dựa bên cạnh anh: "Bác sĩ trí nhớ đều không tồi cả."
Mạnh Khâm uống một hớp cafe, nhìn thoáng qua phòng giải phẫu, cửa vẫn đóng chặt, ba chữ "Đang giải phẫu" màu đỏ vẫn bắt mắt như cũ.
"Chờ sau khi tiểu Bảo khoẻ lên, tôi muốn giúp nó tìm cha mẹ nuôi." Mạnh Khâm một tay cầm ly cafe, tay kia tuỳ ý đặt trên đùi.
Lời này khiến Quan Sam có chút bất ngờ, cô vẫn nghĩ rằng Mạnh Khâm sẽ nhận nuôi tiểu Bảo đến lúc trưởng thành.
"Em còn tưởng là anh..."
Mạnh Khâm nhìn về phía Quan Sam, cắt lời cô: "Tôi hiểu rõ ý cô, nhưng mà tôi không phải là người thích hợp."
"Tiểu Bảo rất ỷ lại anh, nếu như anh băn khoan bé không có mẹ yêu thương, em không để ý làm mẹ kế của bé đâu."
"Tôi không có nói giỡn." Vẻ mặt Mạnh Khâm nghiêm túc nhìn Quan Sam: "Tôi rất nghiêm túc."
Dáng vẻ tươi cười của Quan Sam nhạt bớt, cô nhìn về phía cửa phỏng giải phẫu: "Nếu như anh tin lời em nói, em có nơi thích hợp."
"Nơi nào?"
"Không vội, chờ tiểu Bảo khoẻ lên rồi hãy nói."
Tiểu Bảo phẫu thuật rất tốt, sau đó theo dõi không thấy có hiện tượng bài xích, Mạnh Khâm có chuyện phải rời đi vài ngày vì vậy thuê người chăm sóc tiểu Bảo, Quan Sam khi rảnh sẽ đi thăm tiểu Bảo, cùng bé nói chuyện, kể cho bé nghe chuyện xưa, làm trò hề, chủ nhiệm Chu cười nhạo cô, kêu cô nên làm ở khoa nhi mới đúng.
Mạnh Khâm sau khi trở về phát hiện sát vách đang sửa chữa, anh gọi điện thoại cho Cao Trạm hỏi chuyện căn nhà đó, Cao Trạm nói mô giới cho thuê, cậu ta cũng không nắm rõ.
Cao Trạm cúp điện thoại nằm trên ghế sofa gác chân lên, không nhịn cười nổi, cậu ta đột nhiên có chút mong đợi, không biết Mạnh Khâm khi thấy người ở sát vách tiến vào là Quan Sam thì sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Nhưng mà, Cao Trạm có lẽ đã vui mừng quá sớm, bởi vì cậu ta quên mất mình mới là chủ nhà, hỏi cậu cậu còn giả vờ không biết, hậu quả của việc lừa gạt đem tới hiển nhiên có thể tưởng tượng được.
...
Tháng mười hai đến kèm theo không khí lạnh rét căm, hệ thống sưởi bên trong đối lập với không khí lạnh bên ngoài
Mạnh Khâm ngồi cạnh ghế lái, tiểu Bảo ngồi ghế sau, Quan Sam lái xe, đi theo đường cao tốc.
"Rốt cuộc cô muốn dẫn chúng tôi đi đâu?"
Mạnh Khâm nhận được điện thoại của Quan Sam kêu anh mang tiểu Bảo xuống lầu, sau đó cúp điện thoại.
Xuống dưới liền thấy một chiếc xe jeep dừng dưới lầu, nhấn còi về phía anh, anh và tiểu Bảo đi tới nhìn, Quan Sam ngồi bên trong, phất phất tay với anh: "Lên xe đi."
"Đi đâu?" Mạnh Khâm hỏi.
Quan Sam thắt dây an toàn: "Đi rồi anh sẽ biết."
Vì thế lúc này, xe đã vào đường cao tốc, Mạnh Khâm đúng là không hỏi không được.
Quan Sam nhìn Mạnh Khâm nói: "Yên tâm đi, sẽ không đem bọn anh đi bán đâu."
"Quan Sam, tôi cho cô hai lựa chọn." Mạnh Khâm nhìn Quan Sam, giọng nói cảnh cáo: "Hoặc là cô nói cho tôi biết đang đi đâu hoặc là ngay lập tức dừng xe."
"Đến thăm con em, lý do này đã đủ rồi chứ?" Quan Sam nhìn phía trước lái xe một cách chắc chắn.
"Con của cô?"
Quan Sam gật đầu cười một tiếng: "Tuổi trẻ bồng bột không hiểu biết vì thế nên mới có một đứa con trai, không nỡ bỏ."
Mạnh Khâm mặc dù có chút khó tin nhưng vẫn không hỏi kĩ, anh nhìn tiểu Bảo, thấy bé yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, thu lại ánh mắt.
Lái xe gần bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng rời khỏi đường cao tốc, Mạnh Khâm trước đó không lâu mới biết hoá ra Quan Sam dẫn bọn họ đến một nơi gọi là An Thành.
Tiểu Bảo ở phía sau đã ngủ, kỹ thuật lái xe của Quan Sam rất tốt, rất ổn định cho nên tiểu Bảo ngủ được yên giấc.
An Thành là nơi nghỉ dưỡng, vừa vào đến là đã có thể cảm giác được hơi thở chậm rãi phả vào mặt, thật sự thích hợp để sống hơn so với Dung Việt.
Quan Sam lái xe vào thành phố bên này, lại ra khỏi thành phố bên kia, đến vùng ngoại thành xa xôi, xa xa có thể thể thấy một dãy nhà ngạo nghễ đứng tách biệt, đến gần có thể thấy cửa chính, ngoài cửa có bảng hiệu lớn viết mấy chữ lớn – cô nhi viện An Thành.
Mạnh Khâm bỗng dưng nhìn về phía Quan Sam, vẻ mặt ngờ vực, không nói gì.
Quan Sam cho anh một ánh mặt trấn an: "Đừng đoán mò, đừng đoán bậy, sẽ nói sau."
Xe jeep dừng chỗ đậu xe bên ngoài cô nhi viện, tiểu Bão đã tỉnh lại, Mạnh Khâm xuống xe mở cửa kéo xe đẩy của tiểu Bảo, Quan Sam xuống xe đóng cửa khoá xe.
"Đi vào thôi!" Quan Sam nhìn Mạnh Khâm, cười với tiểu Bảo, tự mình đi vào trước.
Mạnh Khâm đẩy tiểu Bảo đi phía sau lưng cô, vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, bỗng nhiên một người phụ nữ trên năm mươi tuổi bước ra, nhìn vẻ mặt tươi cười của Quan Sam.
Cùng lúc đó, một đứa bé trai phía sau người phụ nữ đột nhiên lao đến, vừa thấy Quan Sam là chạy nhanh về hướng cô: "Mẹ Quan Sam."
Quan Sam giơ hai tay ra phía trước hướng về đứa bé trai: "Con trai."
Chú thích: (1) Yuppie: Young (trẻ), Urban (thành thị), Professional - Pro (có đẳng cấp), hipPIE (thích nổi loạn) ý chỉ một nhóm những người trẻ sinh ra trong giai đoạn đầu thập niên 1980 cho tới đầu thập niên 2000, họ sinh ra ở thời kỳ đô thị hóa, có đẳng cấp chuyên nghiệp và thích nổi loạn. Châm ngôn sống của những người theo trào lưu này là "chơi hết mình nhưng làm việc tới nơi tới chốn."