Y Sinh Thế Gia

Chương 50

Đêm hôm đó, Thiệu Trường Canh một mình lái xe trở về nhà, trong căn nhà trống rỗng không có bật đèn, hắn đi từng bước từng bước một vào phòng, giống như đi vào một vực sâu tăm tối vĩnh viễn không thấy đáy.

Nhiều năm như vậy, mỗi lần về nhà tâm tình hắn luôn trở nên tốt, bởi vì hắn biết, trong nhà có người đang chờ hắn, vào giây phút hắn mở cửa sẽ nở một nụ cười ấm áp nhất.

Thế mà người kia, cuối cùng cũng không thuộc về hắn.

Càng sẽ không ở cùng hắn một đời.

Khó có thể tưởng tượng được, bọn họ ở chung đảo mắt đã hơn mười hai năm.

Nhiều năm vẫn sống trong mâu thuẫn như vậy, mỗi lần nhìn cậu vẻ mặt đơn thuần gọi baba, trong lòng Thiệu Trường Canh kỳ thật cũng không có vui sướng gì.

Hôm nay, đoạn quan hệ này bị cưỡng chế đặt dấu chấm hết, mặc dù không quá viên mãn, nhưng cũng là một loại kết thúc.

Thiệu Trường Canh đi tới cửa phòng ngủ của Thiệu Vinh, đưa tay lên bật đèn.

Trên chiếc giường đơn quen thuộc, chăn được xếp thật chỉnh tề. Trên cái bàn bên cạnh đặt đủ các loại sách tham khảo và một cái hộp bút màu cà phê. Đèn bàn màu xanh mua vào lúc Thiệu Vinh học trung học, có thể tự do điều chỉnh ánh sáng không sợ tổn thương mắt. Trong tủ treo quần áo, mỗi một bộ đều là tự tay Thiệu Trường Canh chọn, mặc trên người Thiệu Vinh vô cùng vừa người.

Căn phòng của Thiệu Vinh. . . . . . Sau này chắc không còn dùng đến nữa rồi.

Tất cả mọi vật trong phòng, nhìn cái nào cũng đều có thể liên tưởng đến một đoạn hồi ức tốt đẹp, hôm nay trông thật châm chọc biết bao nhiêu.

Thiệu Trường Canh trầm mặc đứng ở cửa, cuối cùng nhìn thoáng qua trong phòng một lần nữa, sau đó xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Để cho tất cả mọi vật quen thuộc dần dần biến mất ở trước mắt, xóa đi phần ký ức quý giá nhất trong lòng.

***

Sáng hôm sau, Thiệu Vinh đeo đôi mắt thâm quầng bước xuống lầu, vừa xuống lầu đã nhìn thấy Thiệu Hân Du đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng.

Ba mẹ Từ Cẩm Niên làm ăn ở nước ngoài, vợ chồng Từ Nhiên ở nhà với ông cụ. Tính tình Từ Nhiên ôn hòa, Thiệu Hân Du nhiệt tình cởi mở, hơn nữa còn có Từ Cẩm Niên ở bên cạnh cười cười nói nói, Thiệu Vinh cùng người nhà bọn họ ăn cơm cũng không cảm thấy lúng túng.

Sau khi ăn sáng xong Thiệu Vinh định trở về phòng, đột nhiên bị Thiệu Hân Du gọi trở lại: “Tiểu Vinh.”

Thiệu Vinh ngạc nhiên quay đầu lại: “Sao ạ?”

Thiệu Hân Du do dự một chút, mới nói: “Con theo cô vào thư phòng, chúng ta nói chuyện một chút.”

Mặc dù Thiệu Vinh không muốn lắm, nhưng ở nhà người ta cũng không nên trực tiếp cự tuyệt, chỉ có thể cúi đầu theo cô vào thư phòng.

Thiệu Hân Du đóng cửa lại, để Thiệu Vinh ngồi trên ghế salon, im lặng một lát mới nói: “Con chạy tới đây có phải vì cãi nhau với baba không?”

Thiệu Vinh không thể nói ra lý do thật sự, đành phải cứng ngắc gật đầu.

Thiệu Hân Du nhìn cậu, sau một lúc lâu dò xét hỏi: “Có phải bởi vì chuyện quan hệ huyết thống không?”

Thiệu Vinh kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Cô đã biết rồi?”

Thiệu Hân Du cười cười, “Baba của con cho là chúng ta không biết, thật ra ngoại trừ Thiệu Thần, người trong nhà đều biết con không phải là con ruột của anh ấy.”

“. . . . . .”

“Năm đó lúc con mới ra đời, ông bà sang nước Anh xem con, bà cẩn thận phát hiện ra ghi chép nhóm máu của con hình như đã bị người ta sửa đổi, nên cố tình yêu cầu bệnh viện giấu anh hai giám định nhóm máu một lần nữa. Kết quả giám định con thuộc nhóm máu O, anh hai là nhóm máu AB, con học qua sinh học, hẳn hiểu được ý này là thế nào.”

Thiệu Vinh im lặng.

Căn cứ theo quy luật di truyền, nhóm máu AB mang kiểu gen 1A1B trội cả hai, nhóm máu O mang kiểu gen 1O1O lặn cả hai, bất kể mẹ là loại máu gì, chỉ cần baba di truyền cho mình một gen A hoặc B, mình cũng không thể nào mang nhóm máu O 1O1O ẩn cả hai được.

Chỗ sơ hở rõ ràng như vậy, vừa nhìn liền biết không phải cha con ruột, đừng nói bọn họ là bác sĩ chuyên nghiệp, ngay cả mình. . . . . . Cũng thường xuyên gặp loại câu hỏi phân tích gen này trong bài thi sinh học cấp hai.

Cũng thật khó cho bọn họ, biết nhưng phải làm bộ không biết, che giấu nhiều năm như vậy.

Thiệu Vinh tâm tình phức tạp hỏi: “Nếu mọi người đã biết sự thật, tại sao ban đầu lại đồng ý để ba mang con về Thiệu gia?”

Thiệu Hân Du thở dài nói, “Bởi vì mọi người nhìn ra được, ba con rất quan tâm con.”

Thiệu Vinh ngơ ngẩn, đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay tái nhợt của mình.

“Từ nhỏ ba con đã là người không cần người khác quan tâm, nói dễ nghe là độc lập tự chủ, nói khó nghe là quá lạnh lùng. Sau khi An Phỉ qua đời, ba con vẫn bận rộn công việc, cơ hồ không quan tâm đến bất kì ai, cho nên, khi mọi người thấy anh ấy dẫn con về nhà, kỳ thật cũng rất vui mừng.”

“. . . . . .”

“Cho dù con không phải là con ruột của anh ấy thì sao, tình cảm của anh ấy dành cho con là thật là đủ rồi. Hiếm khi cô thấy ba con thích người nào như vậy, ảnh muốn nhận nuôi con, bọn cô dĩ nhiên sẽ không ngăn cản.”

Thiệu Hân Du dừng một chút, “Hơn nữa, sau khi có con, anh ấy thật sự trở nên dễ gần hơn rất nhiều, trước kia cô còn không dám nói chuyện với ba con nữa.” Thiệu Hân Du đứng lên, vỗ nhẹ bả vai Thiệu Vinh, dịu dàng nói: “Tiểu Vinh, baba của con thật sự rất thương con.”

“. . . . . .”

“Giữa hai cha con có mâu thuẫn gì, giải thích rõ ràng không phải là tốt rồi sao? Không cần cãi nhau lớn như vậy. Nghe lời của cô, trở về nói chuyện với ba một chút, con không biết thôi, trên đời này người duy nhất có thể tổn thương ba con chính là con.”

“. . . . . .”

Sắc mặt Thiệu Vinh lúng túng, chỉ biết im lặng.

Những gì Thiệu Hân Du nói cậu đều hiểu, Thiệu Trường Canh đối với cậu rất tốt, tình cảm sống chung mười năm không thể là giả được.

Nhưng mà, hắn yêu mình, không phải là cha yêu con đơn thuần như người khác tưởng tượng. . . . . .

Tình yêu nặng nề của hắn làm Thiệu Vinh chịu không nổi, vừa nghĩ tới bị hắn ấn xuống giường làm loại chuyện đó, Thiệu Vinh muốn chạy trốn, chạy tới nơi không cần phải nhìn thấy hắn.

Thiệu Vinh rất muốn hỏi Thiệu Hân Du, nếu như cô biết tối hôm trước hắn làm cái gì với con, cô có còn nói hộ hắn nữa hay không? Anh hai cô cường bạo đứa con một tay hắn nuôi lớn, sự thật đó, đổi lại là cô, cô có thể thản nhiên tiếp nhận không? Làm người đứng bên ngoài không biết gì, mọi người dĩ nhiên có thể nghĩ rằng “Thiệu Vinh không hiểu chuyện,” khuyên con làm lành với hắn, nhưng mà, có ai nghĩ tới cảm nhận của con không?

Nỗi đau khi bị người cha mình kính trọng yêu quý nhất cường bạo, nói vài lời là có thể dễ dàng bỏ qua sao?

Song, cái gọi là chân tướng, cũng chỉ là vết sẹo dưới đáy lòng mà Thiệu Vinh vĩnh viễn không có cách nào nói ra, cậu chỉ có thể yên lặng giấu nó ở trong lòng, thậm chí im lặng tiếp nhận các loại trách cứ đến từ người thân bạn bè.

Bọn họ lại trách cứ cậu. . . . . . Thật sự quá mỉa mai.

Không có ai biết được, cậu rốt cuộc đã trải qua cái gì.

***

Lúc xế chiều, Thiệu Vinh đột nhiên nhận được điện thoại của Thiệu Trường Canh. Nhìn màn hình hiển thị hai chữ “baba” quen thuộc và hình mặt cười mình đặc biệt thiết lập, ngón tay Thiệu Vinh cứng ngắc đặt trên nút trả lời, không dám ấn xuống.

Đối phương cũng rất kiên nhẫn, cậu không bắt máy vẫn tiếp tục gọi không ngừng.

Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng của Từ Cẩm Niên: “Tiểu Vinh cậu ngủ quên hả? Điện thoại di động reo nãy giờ kìa.”

Thiệu Vinh vội vàng nhấn nút trả lời, hít sâu một cái, cố gắng bình tĩnh nói: “A lô. . . . . Tìm tôi có gì không?”

Thanh âm trầm thấp lạnh nhạt truyền đến bên tai: “Bây giờ cậu đến sở luật chính một chuyến được không, có vài thủ tục cần chữ ký của cậu.”

Thiệu Vinh ngơ ngác một chút, “Thủ. . . . . . Thủ tục gì?”

“Không phải cậu muốn di sản mẹ cậu để lại sao?”

Nghe thanh âm lạnh lẽo không mang bất cứ tình cảm nào của hắn, trong lòng Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Ở trong lòng của hắn, mình là loại ăn cháo đá bát hắn cực khổ nuôi lớn lại mặt dày đi đòi di sản sao?

Hắn vốn không biết, mình nói muốn khoản di sản này chẳng qua chỉ là cái cớ để vãn hồi quan hệ của hai người.

Song tác phong của Thiệu Trường Canh lại không để cho người ta thương lượng, hắn làm rõ rằng không muốn khôi phục loại quan hệ cha con thuần khiết này, hắn muốn chính là quan hệ tình nhân. Lúc này chỉ có hai con đường để lựa chọn, căn bản không có đường thứ ba có thể đi, Thiệu Vinh không có cách nào thuyết phục mình tiếp nhận biến chuyển từ cha con sang tình nhân, cho nên chỉ có thể lựa chọn rời đi.

—— Nếu như ông cho tôi con đường thứ ba, tôi nhất định sẽ vui vẻ lựa chọn. Nhưng mà, ông ép tôi hai chọn một.

Tâm tình mâu thuẫn, giống như trong đầu tiến hành một cuộc giằng co, làm cho Thiệu Vinh mệt mỏi không chịu nổi, tối hôm qua suốt đêm cũng không có chợp mắt.

“Sao thế?” Thiệu Trường Canh thấp giọng hỏi, “Nếu không có thời gian thì để lúc khác cũng được.”

“Không, tôi có thời gian.” Thiệu Vinh đáp, “Bây giờ tôi đi liền.”

Đi ra khỏi phòng, Thiệu Hân Du đã sớm thay quần áo chờ ở cửa, nhìn thấy Thiệu Vinh thì vừa cười vừa ngoắt ngoắt tay nói: “Tiểu Vinh tới đây, baba con nói muốn con đi sở luật chính một chuyến, vừa lúc cô đi làm, để cô lái xe đưa con đi.”

“Không cần đâu, chỗ kia con tự tìm được. . . . . .”

“Khách sáo với cô làm gì. Hơn nữa, anh hai nhờ cô đưa con đi, cô không đưa anh ấy mắng cô thì sao. . . . . .” Thiệu Hân Du le lưỡi, mặc dù đã lập gia đình nhưng tính cách vẫn hoạt bát như trước.

Thiệu Vinh bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Dạ được.”

Xe Thiệu Hân Du rất nhanh đã lái đến sở luật chính, Thiệu Vinh vừa xuống xe đã nhìn thấy người đàn ông thân hình cao lớn đứng chờ ở cửa.

Hắn mặc áo sơ mi màu xám nhạt quen thuộc, sạch sẽ không có một nếp nhăn, giống như vừa mới lấy từ tiệm giặt ủi. Quần tây thẳng bao quanh đôi chân thon dài, vóc người hoàn hảo giống như người mẫu, lại phối với dung mạo anh tuấn, nói sao cũng rất hấp dẫn tầm mắt của người đi đường.

Cảm giác được ánh mắt thâm thúy chiếu lên người mình, Thiệu Vinh mất tự nhiên dời tầm mắt, cúi đầu đi về phía trước.

Cậu tới trước mặt hắn cách nửa thước rồi dừng lại, lúc này Thiệu Trường Canh mở miệng nói: “Vào đi, luật sư đang đợi.” Dứt lời liền xoay người vào sở, không nói thêm một câu nào.

Thiệu Vinh không thể làm gì khác hơn là theo sát ở phía sau hắn.

Hai người lên thang máy đến tầng mười, Thiệu Trường Canh gõ cửa một căn phòng, Thiệu Vinh thấy một người đàn ông trung niên mặt mũi hiền lành ngồi trước bàn làm việc, trông thấy Thiệu Trường Canh liền cười nói: “Thiệu tiên sinh đến rồi sao, mời anh ngồi.”

Thiệu Trường Canh mang theo Thiệu Vinh ngồi xuống ghế, nói thẳng: “Luật sư Trương, di vật của An Phỉ năm đó, tôi nghĩ toàn bộ nên chuyển giao cho con trai của cô ấy, hôm nay dẫn nó tới làm một chút thủ tục.”

“. . . . . .” Thiệu Vinh ngẩn người, mấy chữ “con trai của cô ấy” nghe cực kì xa lạ, thật giống như Thiệu Vinh và Thiệu Trường Canh không có bất kỳ quan hệ nào.

Thiệu Vinh kẽ nắm chặt ngón tay, kiên trì nói: “Phương diện luật pháp tôi không hiểu lắm, thủ tục cần phải làm gì?”

Luật sư Trương cười cười nói: “Năm đó di chúc của An tiểu thư là do tôi xử lý, lúc ấy cậu mới sáu tuổi, không thể thừa kế di sản. Dựa theo di chúc của mẹ cậu, tất cả di vật đều tạm thời giao cho người giám hộ cậu bảo quản. Nay cậu đã trưởng thành, Thiệu tiên sinh muốn đem toàn bộ giao lại cho cậu, cậu chỉ cần ký tiếp nhận là được rồi.”

Luật sư Trương đem giấy tờ văn kiện và một cái bút đưa tới trước mặt Thiệu Vinh, “Đây là giấy tờ tôi và Thiệu tiên sinh đã kiểm tra tốt, tiền mẹ cậu gửi trong ngân hàng, bất động sản và két sắt đều kèm hết trong đây, cậu cứ từ từ xem kĩ một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào góc bên phải.”

Thiệu Vinh cúi đầu nhìn di sản liệt kê trong di chúc, một triệu đồng tiền mặt gởi trong ngân hàng, thời gian đến kỳ đúng là ngày sinh nhật mình đủ mười tám tuổi, hiển nhiên là Thiệu Trường Canh cố tình chọn. Số tiền kia gửi trong ngân hàng mười hai năm, tiền lãi có không ít.

Trừ tiền mặt ra, còn có một phần bất động sản, là một căn biệt thự ở ngoại ô thành Tây, chính là căn biệt thự nhỏ hai tầng hồi bé cậu ở cùng mẹ.

Ngoài ra còn có một két sắt cài mật mã, bên trong không biết có gì, nếu không đoán nhầm hẳn là đồ vật riêng tư của mẹ, hoặc là thư gửi cho mình.

Đột nhiên từ một cô nhi không có đồng nào đi học phải tìm người vay tiền biến thành người có tài sản hơn cả triệu, chênh lệch khổng lồ như thế nhưng Thiệu Vinh một chút cũng không cảm thấy vui vẻ.

Trên sổ tiết kiệm có một dãy số 0, hiển nhiên là tiền lãi suốt mười hai năm định kỳ gửi ngân hàng.

—— Cậu đột nhiên hiểu được tại sao Thiệu Trường Canh đem số tiền kia giao cho cậu.

Tiền lãi mười hai năm, một lần trả hết nợ, giữa chúng ta từ đây về sau không còn bất kì quan hệ nào nữa.

Là ý này sao?

Thiệu Vinh kinh ngạc nhìn mấy chữ buồn cười trên di chúc, đầy ngón tay cầm bút đột nhiên khẽ phát run.

Hai chữ Thiệu Vinh viết nhiều lần đã sớm thành quen, lúc này lại không có cách nào hạ bút được.

Chỉ cần ký tên vào đây, cậu lập tức sẽ có một khoản tài sản lớn, không những có thể ra nước ngoài du học, thậm chí nửa đời sau cũng không cần lo lắng, trước lúc mẹ qua đời đúng là đã xây cho cậu một con đường kiên cố nhất.

Có điều, ký tên vào, cũng đồng nghĩa với. . . . . .

Cậu hoàn toàn mất đi Thiệu Trường Canh.

Hoàn toàn mất đi.

Sắc mặt Thiệu Vinh tái nhợt, nghiêng đầu lại nhìn Thiệu Trường Canh, lắp bắp nói: “Tôi, thật ra tôi. . . . . .”

Thật ra tôi cũng không muốn số tiền kia.

Thật ra tôi chỉ muốn cứu vãn đoạn quan hệ này.

Thật ra tôi vẫn rất muốn ở cùng với ông. . . . . .

Chỉ cần không phải quan hệ tình nhân, cái gì cũng có thể, nghe lời ông giống như trước cũng không sao, thậm chí không ra nước ngoài du học cũng không sao. . . . . .

Không cần một đao lưỡng đoạn triệt để như vậy.

Trong lòng Thiệu Vinh loạn thành một đoàn, đột nhiên cậu phát hiện mình còn không hiểu mình nghĩ gì, thậm chí hôm qua cái câu “tôi không bao giờ muốn nhìn thấy ông nữa” vốn cũng là do mình nói.

Lúc này, trong đầu Thiệu Vinh chỉ lặp đi lặp lại câu “hắn muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình,” “hắn không còn quan tâm mình nữa.” Nhận thức như vậy làm cậu cảm thấy vô cùng đau đớn.

Ngoài miệng nói không muốn gặp hắn, nhưng đến giờ phút thật sự đưa ra quyết định cậu mới hiểu được, rất khó có thể tách khỏi hắn, khó chịu giống như trái tim bị bóp chặt, ngực bị ép đến đau, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên nặng nề.

Thiệu Vinh im lặng một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ muốn di vật và bất động sản của mẹ, số tiền kia tôi không cần.” Thiệu Vinh đem sổ tiết kiệm nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Thiệu Trường Canh.

Giống như khi còn bé lúc ở sân bay đưa tiễn liều mạng kéo áo hắn nói, baba, con không cần đồ chơi, ba đừng đi có được không, con không cần đồ chơi đâu.

Biết rõ đây đã là kết cục đã định, nhưng vẫn ngu ngốc muốn cố gắng giữ lại cuối cùng. . . . . .

Thiệu Trường Canh nhìn hốc mắt cậu đỏ lên, cười cười một chút, đẩy sổ tiết kiệm trở về, nhàn nhạt nói: “Ký đi, cái này vốn thuộc về cậu mà.”

“Tôi. . . . . .”

“Hôm qua không phải cậu la hét muốn tôi trả di sản cho cậu sao? Bây giờ tôi trả lại cho cậu, tất cả đều trả cho cậu.”

“Tôi. . . . . .”

“Còn yêu cầu gì đừng ngại cứ nói thẳng ra.” Thiệu Trường Canh cắt ngang lời cậu, “Nếu như cậu muốn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cha con, hôm nay vừa lúc có luật sư Trương ở đây, chúng ta làm thủ tục luôn đi, thuận tiện gạch bỏ tên cậu khỏi hộ tịch Thiệu gia.”

“. . . . . .”

“Sau này có thể không cần giữ họ Thiệu. Mang họ Tô của baba cậu, hoặc họ An của mẹ cậu, tôi cũng sẽ không có ý kiến.”

Sắc mặt Thiệu Vinh tái nhợt nắm chặt tay, móng tay đâm thật sâu vào da thịt cũng không phát hiện, trong hốc mắt dâng lên một tầng nước, làm cho con người quen thuộc trước mắt dần dần trở nên mơ hồ không rõ.

—— Thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ sao?

—— Thậm chí cả quyền lợi tiếp tục mang họ Thiệu cũng không có sao?

Thiệu Trường Canh làm việc luôn luôn rất gọn gàng, không dây dưa kéo dài, cũng như trên bàn phẫu thuật nhìn thấy khối u liền không chút do dự cắt bỏ.

Thiệu Vinh bây giờ, đối với hắn mà nói, đã biến thành bộ phận hoại tử cần phải cắt bỏ. . . . .

Chỉ là một bộ phận, một bộ phận hoại tử hoàn toàn không có gì để lưu luyến mà thôi. . . . .

“Được rồi. . . . . . Tôi, tôi ký.”

Thiệu Vinh cúi đầu, dùng sức nắm chặt bút, ở trên giấy viết xuống tên của mình.

Bởi vì ngón tay đang run rẩy, hai chữ “Thiệu Vinh” viết đến cực kì khó coi, không biết từ đâu rơi xuống chất lỏng làm ướt trang giấy, mực nước màu đen chậm rãi nhòe đi.

Thiệu Vinh hít sâu một cái, cố nén chua xót trong mắt, đứng lên đưa giấy tờ lại cho luật sư Trương.

Luật sư Trương cười một cái, nói: “Những di vật này cậu nhớ bảo quản cho thật tốt, còn có chìa khóa phòng ốc nữa.”

Thiệu Vinh gật đầu, nhận lấy sổ tiết kiệm, giấy chứng nhận bất động sản, chìa khóa, còn có một tủ sắt không lớn không nhỏ từ trong tay luật sư Trương.

Đây là tất cả những gì mà người mẹ đã sớm qua đời để lại cho cậu.

Cũng là tất cả những gì mà cậu có từ nay về sau. . . . . .

Thiệu Vinh ôm di vật mẹ lưu lại trong ngực, lúc xoay người ra cửa đi bên cạnh người Thiệu Trường Canh. Cậu dừng bước lại, muốn cùng hắn nói vài câu, nhưng há miệng ra lại không nói được chữ nào.

“Sao vậy? Còn có lời muốn nói?” Thiệu Trường Canh lạnh lùng hỏi.

Thiệu Vinh không thể làm gì khác hơn là lắp bắp mở miệng: “Tôi, tôi có thể. . . Sẽ ra nước ngoài du học, có lẽ, thật lâu mới trở về. Sau này. . . . . . Một mình ông nhớ bảo trọng.”

Thiệu Trường Canh gật gật đầu, coi như là trả lời.

“Vậy. . . . . . Tôi đi.”

“Ừ.”

Thiệu Vinh cắn môi, giống như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

Cậu cúi đầu, từ từ, từng bước từng bước, trong tầm mắt tò mò của mọi người đi ra khỏi cửa.

Ngoài cửa sổ chẳng biết lúc nào trời đã mưa, Thiệu Vinh lại không hề hay biết đi vào trong mưa, trên mặt không ngừng có chất lỏng trượt xuống, không biết rốt cuộc là nước mưa hay nước mắt.

Có phải bắt đầu từ hôm nay không thể nữa gọi là Thiệu Vinh nữa hay không?

Như vậy cậu nên gọi là gì?

Theo họ Tô của Tô Tử Hàng chưa từng gặp mặt? Hay là theo họ An của mẹ?

Bất luận là tên nào, nghe cũng xa lạ đến buồn cười.

Cái tên Thiệu Vinh đã này gọi mười tám năm, sống chung với Thiệu Trường Canh cũng đã mười hai năm. . . . . .

Rất nhiều chuyện, rất nhiều tình cảm, không phải chỉ một phần giấy tờ là có thể hoàn toàn xoá bỏ.

Thiệu Vinh chính là Thiệu Vinh, chỉ sợ cho dù cậu muốn cùng hắn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, cậu cũng không thể đổi họ khác nữa rồi.

Thiệu và Vinh, vĩnh viễn tương sinh, vĩnh viễn tương liên.
Bình Luận (0)
Comment