Chính vào thời điểm nguy cấp, kẻ kia bỗng nhiên “Ồ” một tiếng, ánh kiếm miễn cưỡng dừng trên cổ họng Triệu Thất rạch xuống một điểm trên da thịt mềm mại.
Triệu Thất dựng đứng hết lông tơ, không ngừng lùi về hộc tủ phía sau, hận mình không thể khảm lên đó luôn, chỉ lo đối phương run tay một cái, mình cứ như vậy bay về hoàng tuyền.
“Ngươi là ai?”
Kẻ cầm kiếm đặt câu hỏi là một gã công tử tuấn mỹ áo trắng phiêu nhiên, mặt như ngọc, mắt như sao, một thanh trường kiếm trong tay, một thân khí độ ngạo nghễ, ung dung cao quý, quả không tầm thường.
Thế nhưng Triệu Thất chẳng có lòng mề nào mà thưởng thức, hắn chỉ muốn chửi ầm lên, nhưng mũi kiếm vẫn chỉ vào cuống họng mình thì nào dám làm giá tức giận với đối phương?
“Ta… Ta là khách Nhạc Thính Tùng mời tới. Ngươi là ai, tại sao chưa được sự cho phép đã xông vào phòng người ta?” Triệu Thất hỏi ngược lại.
Tuấn mỹ công tử cũng không bị lời giải thích này thuyết phục, kiếm trong tay vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lộ ra từng tia từng tia hàn ý: “Ta nhìn ngươi không giống khách được mời tới mà hệt như kẻ trộm không mời. Nói, ngươi có mục đích gì?”
Triệu Thất hơi rụt cổ lại, kêu oan không ngừng: “Ta tới làm khách, có thể có mục đích gì? Nhạc Thính Tùng cũng ở đây, ngươi tìm hắn hỏi không phải là rõ ràng rồi sao? Nếu ngươi làm ta bị thương thì nhất định hắn sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Vị công tử kia lui kiếm về sau một chút, Triệu Thất vừa định thở hắt ra đã thấy hàn quang lóe lên, bên hông lơi lỏng, vạt áo bị mũi kiếm rạch nát.
“Nếu ngươi dùng gian kế chạy trốn chẳng phải ta sẽ mất hết thể diện hay sao?” Gã công tử kia lại chĩa mũi kiếm vào yết hầu Triệu Thất, “Nếu như ngươi không phải trộm thì trút hết đồ xuống cho ta xem, nếu ngươi cầm thứ không nên cầm thì đừng trách kiếm của Bạch Tuyết Kỳ ta không lưu tình!”
Triệu Thất ngẩn ngơ: “Ngươi là Bạch Tuyết Kỳ?”
Bạch Tuyết Kỳ hừ lạnh một tiếng, mũi kiếm hạ xuống, từ cổ một đường trượt xuống, đi đến vạt áo, đột nhiên mạnh mẽ vẩy một cái, hất ra một hầu bao nhỏ.
Triệu Thất muốn động lại bị trường kiếm ngăn lại. Chỉ có thể trơ mắt nhìn gã mở hầu bao, đem đổ hết đồ bên trong ra đất.
“Ào ào ào —— ”
Đều là mảnh vỡ của đồng tiền, Bạch Tuyết Kỳ dùng mũi chân chỉ trỏ, Triệu Thất gấp gáp nói: “Ngươi đừng lộn xộn!”
“Người không nên lộn xộn phải là ngươi mới đúng.” Gã đá số mảnh vụn này qua một bên, lại dùng kiếm cắt nát túi bên hông Triệu Thất, các loại đồ vật linh tinh rơi xuống, một con tò he sứt sẹo, ít vỏ đậu phộng hạt dẻ, một ổ khoá bị vỡ… Đều là mấy thứ vụn vaqjt không đáng giá.
Bạch Tuyết Kỳ liếc mắt nhìn, cười khinh miệt. Khuôn mặt Triệu Thất trắng bệch: “Ngươi soát cũng soát rồi, không có gì cả, còn không mau thả ta ra!”
“Còn có một nơi ta xem.” Bạch Tuyết Kỳ trầm ngâm, “Ở kinh thành từng phá qua một vụ án trộm ngân, là do kẻ trông quỹ biển thủ, chính là giấu ngân lượng trong người rồi mang ra ngoài. Mới rồi ta thấy động tác xoay người của ngươi rất chậm chạp, phía dưới ngươi giấu thứ gì?”
Triệu Thất gầm lên: “Ngươi dám!”
Trường kiếm trong tay Bạch Tuyết Kỳ vung tới: “Xoay người!”
Triệu Thất bị bức ép bất đắc dĩ, cắn răng, chỉ có thể chậm rì rì xoay người lại, cảm thấy kiếm kia dò dưới thân mình mấy lần, mông chợt lạnh, toàn bộ đều lộ ra bên ngoài.
Hắn nhắm hai mắt lại.
“Đây là cái gì, hả?”
Đồ vật dằn vặt người phía dưới kia bị lộ ra, Triệu Thất cắn môi, không nói một lời.
Bạch Tuyết Kỳ trầm ngâm nhìn bộ vị loã lồ ra ngoài của hắn.
Gã chỉ thuận miệng nói, không ngờ nơi đó thật sự kẹp đồ vật. Chỉ thấy giữa hai cánh mông trắng mẩy hơi dò ra một vệt sáng, nhìn kỹ lại, là một chiếc dương cụ bằng thuỷ tinh long lanh óng ánh đang vững vàng lấp lấy cửa hậu môn hắn.
Phía dưới vật dâm tà này còn có một lỗ thủng, mấy sợi dây tơ từ giữa xuyên qua, chặt chẽ quấn vào dưới khố, kết thành một đạo khoá lung linh. Vật này có tên gọi, gọi là “Nô sợ”, là mấy gia đình giàu có phòng ngừa sủng vật làm mấy chuyện vụng trộm sau lưng làm ra, sợi dây tơ này vừa cứng vừa mềm, đao chém không đứt, mà ổ khóa thì cực kỳ tinh xảo, nếu không có chìa khóa thì không cách nào mở ra.
Mà vật trước mắt lại có chỗ bất phàm. Thuỷ tinh tính chất tinh khiết, cực kỳ trong suốt, tình huống bên trong có thể thấy rõ ràng, nhìn thấy không ít tinh dịch, đều tích trữ trong đường ruột.
“Này không giống đồ vật trong phòng Nhạc trưởng lão.” Khoé miệng Bạch Tuyết Kỳ chậm rãi vẽ ra một nụ cười ác ý, mạn điều tư lý nói, “Bên trong cũng không giống đồ của Nhạc trưởng lão.”
Nhạc trưởng lão, là nói Nhạc Thính Tùng sao? Triệu Thất phân thần nghĩ, lại nghe hắn hỏi: “Đây là mấy người?”
Triệu Thất không nói tiếng nào, Bạch Tuyết Kỳ cao giọng mắng: “Thấp hèn!”
Kiếm rốt cục dời đi, Triệu Thất gom lại quần áo, động tác chậm chạp ngồi xổm xuống. Đưa tay muốn nhặt lên mấy mảnh tiền vỡ rải rác trên đất. Thế nhưng một mảnh lớn nhất trong đó đang bị Bạch Tuyết Kỳ đạp dưới chân —— hắn muốn bỏ đi không cần nữa, nhưng nó lại đúng là nửa đồng tiền mỗi người một mảnh của hắn và Nhạc Thính Tùng.
“Làm phiền…”
Bạch Tuyết Kỳ không nhúc nhích, thấy Triệu Thất đưa tay muốn đẩy mình ra, gã liền dùng trường kiếm hất Triệu Thất ra, Triệu Thất không từ bỏ, còn muốn đưa tay qua, gã liền bay lên đạp một cước, Triệu Thất bay ra sau đập lưng vào hộc tủ.
“A!”
Triệu Thất đau đớn phát ra tiếng rên. Lưng hắn va vào cửa tủ. Một bao quần áo rơi từ trên nóc tủ xuống lồng ngực của hắn, chính là “di vật của Bạch Tuyết Kỳ” đã được Nhạc Thính Tùng thu hồi kia.
Triệu Thất đau đớn thở gấp, trong ngực ôm bọc túi kia, giống như con sóc ôm chặt lấy thức ăn dự trữ qua mùa đông, cả người tận lực co lại thành một khối, phảng phất như vậy có thể chống đỡ được giá lạnh, để cho mình sống quá tiết đông dài dằng dặc này.
“Có phải là ngươi muốn đi mách Nhạc trưởng lão?” Bạch Tuyết Kỳ cười lạnh một tiếng, dùng mũi chân nhấc cằm Triệu Thất, nhìn hắn rụt rè đáng thương nhìn mình, khinh thường nói, “Ta thực sự bội phục ngươi, da mặt dày như vậy. Mặt sau rót đầy vật bẩn thỉu của người khác mà còn dám cùng Nhạc trưởng lão cấu kết làm bậy.”
Triệu Thất trốn về sau, lại bị Bạch Tuyết Kỳ đạp một cước vào ngực, vô thanh vô tức trượt ngã xuống đất. Bạch Tuyết Kỳ thuận thế đá thêm một cú nặng nề trên người hắn, chèn lên gò ngực lỏa lộ ra ngoài.
Lực đạo của gã không hề thả nhẹ, Triệu Thất nghe thấy tiếng xương của mình kêu lên cọt kẹt, rất giống tuyết mới bị người ta dùng mũi dày đạp lên.
“Ngươi làm sao còn có mặt mũi ở lại đây.” Bạch Tuyết Kỳ vui vẻ nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, phẩy tay phủi ống quần, mũi chân hơi rời lên trên, ác ý ép chuẩn vào một điểm anh đào nhô ra trước ngực, “Người trong lòng? Ha, đừng có cho là ỷ vào Nhạc trưởng lão tuổi trẻ không hiểu chuyện mà ngươi có thể lừa hắn, ngươi phải biết rằng cho dù người không rành thế sự thì cũng sẽ có ngày hiểu chuyện. Thế gian này chưa bao giờ thiếu mỹ nhân vừa thức thời lại băng thanh ngọc khiết, hắn ta là thanh niên tuấn kiệt tiền đồ vô hạn, địa vị cao quý, ngươi lại chỉ là loại tiện nhân thấp hèn bị người ta chơi đến hư thối, xứng với hắn sao?”
Triệu Thất bị giẫm đến khó thở, nói đứt quãng: “Ngươi, ngươi biết rõ ta là…”
“Đúng vậy, ta nghe nói người trong lòng của Nhạc trưởng lão đến cho nên tới xem một chút. Không nghĩ lại phát hiện một chuyện ý tứ như thế.” Bạch Tuyết Kỳ cười rộ lên, hắn tuấn mỹ mà cao quý như “Trích Tiên” siêu dật xuất trần, thế nhưng mỗi lời nói ra lại âm trầm như ác quỷ, “Này, tiểu biểu tử, cách Nhạc trưởng lão xa một chút, không thì ta sẽ nói chuyện ngày hôm nay cho hắn biết. A, nhưng mà da mặt ngươi dày như vậy, sợ rằng lại quấn lấy hắn mất… Thôi, nếu lại để cho ta nhìn thấy ngươi và Nhạc trưởng lão ở cùng nhau, ta sẽ trực tiếp trói bộ dạng ngươi lúc này ném lên đường cái, à không, ném vào kỹ viện, làm một kỹ nữ không lấy tiền để cho nam nhân đâm lạn phía dưới. Ngươi cảm thấy thế nào?”
Tàn nhẫn hành hạ một phen, Bạch Tuyết Kỳ rốt cục hài lòng rời đi. Triệu Thất thở hổn hển một hồi, từ trên đất chậm rãi bò lên, nhặt từng mảnh vỡ bị dẫm đến bẩn thỉu của đồng tiền bỏ vào bao, run rẩy gom lại đồ bị Bạch Tuyết Kỳ vứt vãi thành một khối. Dùng áo bào bị cắt rách bao lấy, quấn vào bên hông.
Quần áo tuy bị phá rách không ít nhưng cũng may bây giờ là mùa đông, vừa nãy khi vào cửa đã cởi ra một cái áo khoác dày. Hắn chỉnh lại xiêm y, choàng áo khoác ra bên ngoài, từ ngoài nhìn vào cũng không nhìn ra cái gì khác thường.
Hắn ngồi trước bàn ngẩn ngơ, trước mắt là bao quần áo chứa di vật.
Lời nói của Bạch Tuyết Kỳ vẫn quanh quẩn bên tai.
“Ha, đồ dưa ngốc, quá ngu ngốc…” Triệu Thất bỗng nhiên cười đắc ý. Bạch Tuyết Kỳ kia hình như ghen tị với mình, đáng tiếc “một thanh niên tuấn kiệt tiền đồ vô hạn, địa vị cao quý” đó lại chỉ chân thành với mình mình, còn bị mình sai khiến đến xoay mòng, gã kia có ghen đến mấy cũng vô dụng.
Hắn không nhịn được bật cười ha hả, nhưng mà cười được vài tiếng liền động tới chỗ đau, ngực đau toàn thân đều đau. Hắn hít vào một hơi, lại vẫn toét miệng như cũ. Bởi hắn nhớ ngữ khí khắng định của Nhạc Thính Tùng lúc y nói mình là người trong lòng y, nhớ tới lúc hôn môi tiểu tử kia sẽ mang theo ánh mắt chăm chú mà ngượng ngùng, xúc cảm khi hàng mi dài lướt qua hai má, còn có ngày ấy cứu mình khỏi Noãn Hương Các, y nghiêm túc nói không nhìn nổi người khác bắt nạt mình.
“Rõ ràng ngốc như thế, lại nói như thế…” Triệu Thất lầm bầm. Trong lúc vô tình, ánh mắt quét đến bọc quần áo để trên bàn, hắn cầm lên, cúi đầu nhìn một hồi, bỗng nhiên nhớ lại những gì mình từng nói.
Nếu như… Nếu như có thể gặp được y sớm hơn…
Suy nghĩ một lúc hắn liền cảm thấy cái giả thiết này rất buồn cười. Khi đó Nhạc dưa ngốc mới chỉ là một tên dưa ngốc bé tẹo, phỏng chừng dáng dấp không khác bây giờ là mấy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn có vẻ nghiêm trọng, mỗi ngày nghe lời sư phụ rồi nghiêm túc gật đầu, có nề nếp luyện tập võ công, thường xuyên nói chuyện với con thỏ con cô cô nuôi.
Chắc lúc đó Nhạc Thính Tùng chơi thực sự rất vui, Triệu Thất vui khôn tả, cười đến vui vẻ, nước mắt đều chảy ra.
Một giọt nước mắt nhỏ xuống nền vải, không phát ra âm thanh gì.