Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 38

Hít vào không khí buổi sớm, Triệu Thất nhắm mắt lại.

Hắn tưởng mình vừa mơ được một giấc mơ tuyệt đẹp. Lúc mới vào Triệu phủ, mỗi ngày hắn đều mơ thấy có người dẫn mình ra ngoài, thế nhưng sau khi tỉnh lại thì đều cảm thất vọng, cho nên sau mỗi lần mơ được một giấc mơ đẹp, hắn sẽ theo thói quen mà nhắm mắt lại, để cho giấc mộng kéo dài thêm một chút.

“Ngươi tỉnh rồi à?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, tiếng nói trong sáng, ngữ điệu ôn hòa, giống giọng nói trong mộng y như đúc.

Hắn hoan hỉ mở mắt, quả nhiên là Nhạc Thính Tùng, một tay chống đầu, nằm trên giường nhìn mình rồi cười tủm tỉm.

“Một giấc ngủ của ngươi cũng đủ lâu đấy.” Nhạc Thính Tùng sờ trán hắn, thở ra một hơi, vươn mình nhảy một cái liền đứng thẳng trên đất, “Ta đã bảo đệ tử y đường tới xem cho ngươi rồi, bên kia đang đun thuốc, ta đi bưng qua cho ngươi.” Nói rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

“Sao ta lại nhớ là mình vừa uống một bát nhỉ…” Triệu Thất nhìn ra bên ngoài, hoá ra trời đã sáng choang. Dương quang rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ, đáp xuống một vài hình chiếu. Yên lặng lắng nghe, xa xa có tiếng thác nước chảy vang, tiếng chim líu lo, còn có tiếng la hét của người trẻ tuổi, tựa hồ đang luyện công.

Đây đại khái chính là cuộc sống sinh hoạt của người giang hồ rồi.

Triệu Thất từ từ ngồi dậy, nơi này cũng không phải gian phòng ngày hôm qua Nhạc Thính Tùng dẫn hắn đến, thoạt nhìn lớn hơn một chút, cũng khí thế hơn nhiều. Nhưng hình như vẫn chưa trang trí xong, trên giá trống rỗng, bên góc xếp đặt vài món nhỏ. Triệu Thất nhìn thấy mặt trên có một cửu liên hoàn tinh xảo, không nhịn được ngứa tay, định lấy về chơi.

Hắn bò đến bên giường, phát hiện trên đất đặt một đôi giày bông, thử chân rất vừa, khẳng định là chuẩn bị riêng cho mình. Sau khi đi giày vào, hắn suy nghĩ một chút, lại mở tủ. Bên trong có không ít quần áo, vật liệu cũng không tệ, hắn lật xem một chốc, tất cả đều là đồ thiết kế riêng cho mình.

Triệu Thất sáng tỏ, hoá ra lúc trước Nhạc Thính Tùng nói “bận” là vội vàng chuẩn bị gian phòng này.

Giữa lúc đang cười trộm, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở, còn tưởng rằng Nhạc Thính Tùng đã về. Vui vẻ nhìn sang, thế nhưng người đang dựa vào cửa lại là Bạch Tuyết Kỳ.

“Không nghĩ tới trí nhớ của ngươi kém như vậy.” Bạch Tuyết Kỳ ôm kiếm, trào phúng nhìn hắn, “Nhưng hành động lại rất nhanh, giờ đã có thể đường đường nhập thất.”

Khuôn mặt Triệu Thất trắng nhách, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn. Hắn nhảy chộp lên giường, gói cả đầu mình vào trong chăn, chặt chẽ núp trên giường rồi nhắm mắt lại. Thế nhưng một lát sau, cũng không thấy Bạch Tuyết Kỳ tiến vào, mơ hồ hiểu được điều gì, lá gan cũng lớn hơn, hắn thò đầu ra, lấy dũng khí hỏi: “Ngươi… Ngươi thực sự là Bạch Tuyết Kỳ, con trai Bạch Nghi Thu?”

Bạch Tuyết Kỳ nghe vậy thì ngẩn ra: “Bạch Nghi Thu?”

“Hoá ra ngươi không phải con trai ông ta!” Triệu Thất tức bể phổi, cũng không sợ, nổi giận đùng đùng chất vấn, “Dám giả mạo thân phận người khác, rốt cục ngươi là ai, có mục đích gì?”

Bạch Tuyết Kỳ xì một tiếng khinh bỉ: “Thân phận của ta, ngươi có tư cách hỏi sao?”

Triệu Thất thấy gã không sợ hãi gì liền chần chừ.

Chẳng lẽ dù chỉ là trùng tên nhưng gã này cũng là nhân vật lợi hại không ai chọc nổi?

Bất quá, biết được gã không phải người Nhạc Thính Tùng muốn tìm, Triệu Thất yên tâm hẳn. Lúc trước hắn cố kỵ thân phận Bạch Tuyết Kỳ, hiện tại biết có khả năng không phải, dĩ nhiên sẽ không thèm lo lắng.

Vì vậy hắn như biến thành người khác, trước còn sợ đến run lập cập, hiện tại thì trở nên nhanh nhẹn cực kỳ, hắng giọng châm biếm: “Đương nhiên là ta có tư cách, bây giờ ngươi đang đứng ở cửa phòng ta. Nếu là con muỗi con ruồi, không cần xưng tên, ta phất tay một cái là đuổi xong rồi!”

Bạch Tuyết Kỳ biến sắc, trường kiếm trong tay sắp rút khỏi vỏ, thế nhưng nghĩ tới điều gì, cuối cùng gã chỉ cười lạnh: “Đừng vội đắc ý, sau này sẽ có lúc ngươi phải khóc.”

Triệu Thất cười ha ha: “Vậy ta cần phải thừa dịp này mà cười nhiều một chút, ha ha ha, có phải ngươi sắp tức chết rồi không? Loại người nguỵ quân tử như ngươi vậy, coi như có mặc quần áo mang mũ thì cuối cùng vẫn là con khỉ thôi, còn dám đánh ta? Lão tử sớm muộn gì cũng đánh ngươi tè ra quần!”

Bạch Tuyết Kỳ không lý sự, trên mặt lại lộ ra ý cười lạnh lẽo.

Triệu Thất không thấy rõ vẻ mặt của gã, chỉ thấy gã bị mình làm tức đến nghẹn họng mà không nói được gì thì cười càng vui vẻ, nếu không phải tình huống không cho phép, quả thực hắn chỉ muốn nhảy dựng lên mắng chửi gã kia liền mấy canh giờ. Nhưng như vậy cũng không đủ hả giận, bây giờ hắn dùng đến não, suy nghĩ biện pháp dạy dỗ tên khốn nạn này.

“Hừ, chờ Thính Tùng về ta liền nói cho hắn biết chuyện ngươi bắt nạt ta.” Triệu Thất hù dọa, “Nếu ngươi không muốn cho hắn biết thì mau ngoan ngoãn khấu đầu tạ lỗi với ta đi, lại đưa cho ta mười vạn lượng bạc, xong rồi cút, đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nào nữa.”

Bạch Tuyết Kỳ không nói tiếng nào, Triệu Thất thấy mình thành công đuổi tên gia hoả kia chạy toé khói, quay đầu ra ngoài xem gã ta còn ở đó hay không thì đã thấy Nhạc Thính Tùng bưng thuốc đi vào.

Hoá ra là thằng nhãi kia nghe thấy tiếng người đến. Triệu Thất nghĩ thầm.

Nhạc Thính Tùng nhìn thấy Triệu Thất víu cột gụ đến sắp rớt xuống, vội vội vàng vàng đi tới nâng hắn về lại giường, bỗng nhiên mũi giật giật.

“Có phải vừa rồi cửa sổ bị mở ra?” Nhạc Thính Tùng hỏi.

“Ồ, làm sao ngươi biết?”

“Trong phòng để hương an thần, ta ngửi khí vị nhạt hơn lúc đi một chút.”

Lúc này Triệu Thất mới biết tại sao Bạch Tuyết Kỳ không dám vào, xem ra là sợ dính phải mùi vị, không khỏi mặt mày hớn hở: “Vừa rồi có một con ruồi bay vào, ta mở cửa sổ đuổi nó đi!”

Nhạc Thính Tùng không nói tiếng nào, đặt bát thuốc xuống rồi định đi, Triệu Thất kéo y lại: “Ngươi… Ngươi làm sao vậy?”

“Người vừa tới, có phải là người đánh ngươi?” Nhạc Thính Tùng trầm mặt hỏi.

“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

“Đây là nơi nào mà có con ruồi? Ta không phải kẻ ngu ngốc, đừng nghĩ dùng mấy câu qua loa là gạt được ta.”

Triệu Thất bị sắc mặt của Nhạc Thính Tùng doạ sợ hết hồn, lại nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ lúc ấy tại Noãn Hương Các, không khỏi bồn chồn, cười khan: “Ôi chao, ta đã nói là ở trên đường trở về, sao ngươi cứ không tin thế?”

Kỳ thực lời này cũng không sai. Ngày hôm qua sau khi bị Bạch Tuyết Kỳ tàn nhẫn đánh một trận xong, vì che giấu, cũng vì không muốn cho đám Triệu Ngũ thao mình, thẳng thắn hoặc là không làm, hắn liền tìm mấy gã lưu manh trên đường bảo chúng đánh mình một trận.

Dù sao, nếu Nhạc Thính Tùng tra ra Bạch Tuyết Kỳ, Bạch Tuyết Kỳ nhất định sẽ kể hết tình hình ngày đó ra. Bị người ta đánh đến mức không còn sức đánh trả đã đủ mất mặt, huống chi còn bị phát hiện trên người mang đồ vật —— Triệu Thất coi như da mặt dày thế nào đi nữa thì chuyện như vậy cũng không muốn để Nhạc Thính Tùng biết được.

Quan trọng nhất là, ngày đó y nói mình là người trong lòng y. Nhớ đến đây, Triệu Thất liền cười ha hả ha hả vài tiếng, kéo y lại không cho đi.

Nhạc Thính Tùng vốn muốn đi tìm người tính sổ, Triệu Thất lại nắm chặc quần áo y, suy nghĩ một chút, trước tiên cho Triệu Thất uống thuốc: “Hôm qua ta hỏi mấy đệ tử canh cổng ở ngoài, bọn họ nói trừ ngươi với một đệ tử ở ngoài thì không thấy người khác đi vào, mà đệ tử kia đi đến phòng bếp đun nước nóng, cũng không biết tình hình trong viện. Cho nên, nếu có người lẻn vào, nhất định là từ ngoài tường nhảy vào.”

Triệu Thất không rõ: “Thì sao?”

“Tính cả ta thì người có khinh công cao đến mức nhảy vào mà không bị phát hiện thì có chưa đến mười người.” Nhạc Thính Tùng nói, “Nếu ngươi không nói cho ta, ta sẽ đi hỏi từng người một, thế nào cũng tìm được manh mối.”

Triệu Thất cẩn thận hỏi: “Ngươi nói những người này, là ai vậy?”

“Đại sư huynh của Tiểu Mông, Vọng môn sơn trưởng lão Như Tùng…” Nhạc Thính Tùng điểm tên từng người một, “Còn có bảo kiếm truyền nhân Bạch Tuyết Kỳ, cùng chưởng môn Trần Ngọc Hải ngày hôm qua vừa tới Thiên Môn.”

Triệu Thất âm thầm đếm số, tổng cộng là tám người, nghe mỗi người đều có lai lịch thì âm thầm khiếp vía. Nhạc Thính Tùng nói: “Tuy Trần Ngọc Hải phải đi trước nhưng về mặt thời gian thì cũng không phải là không thể, ta dự định trước tiên truyền tin qua…”

Mắt thấy Thiên môn đầu lĩnh sắp thay Bạch Tuyết Kỳ chịu oan ức, Triệu Thất đứng ngồi không yên: “Ta với bọn họ ngày xưa không oán ngày nay không thù, người ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ đến đánh ta đâu.”

Nhạc Thính Tùng không lên tiếng, chỉ nhìn hắn, giống như thật sự định đi hỏi từng người một.

“Ôi, sao ngươi lại cứ bướng bỉnh như vậy.” Triệu Thất than thở, chợt nhớ ra một chuyện, “Đúng rồi, nói đến Bạch Tuyết Kỳ, hắn là người mà ngươi muốn tìm?”

“Sao đột nhiên ngươi lại——” Nhạc Thính Tùng giận tái mặt, đột nhiên vỗ bàn, “Là hắn?!”

Sức y quá lớn, bát thuốc trên bàn trấn động, Triệu Thất cũng run lên một cái. Thấy thế, Nhạc Thính Tùng vội vã an ủi nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng hỏi: “Có phải hắn đánh ngươi không?”

“Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Triệu Thất cười khan, “Ta chưa từng thấy hắn bao giờ, cho nên hiếu kỳ thôi.”

Nhạc Thính Tùng thấy Triệu Thất xác thực là vẻ mặt hứng thú liền đàng hoàng nói: “Ta cũng không biết có đúng không. Nhưng hắn nói trước kia hắn từng bị thương, quên hết chuyện quá khứ rồi, sau đó hắn được sư phụ là bảo kiếm lão nhân bây giờ cứu, học được một tay kiếm pháp. Nhưng mà, thời gian hắn bị thương đúng là gần sáu năm trước, cũng là thời điểm Bạch Tuyết Kỳ mất tích ở kinh thành.”

“Quên? Thậm chí ngay cả cha mình cũng quên rồi?” Triệu Thất kinh ngạc chớp mắt mấy cái, “Ồ, ngươi nói ngươi được người ta nhờ, lẽ nào người kia không cho ngươi tranh vẽ hay hình dung tướng mạo Bạch Tuyết Kỳ sao?”

Nhạc Thính Tùng ngơ ngác, có hơi xuất thần, ấp a ấp úng nói: “Người kia… Người kia sinh cơn bệnh nặng, chuyện trước kia đã quên gần hết, Bạch Tuyết Kỳ này, cũng là người gần đây hắn mới nhớ ra.”

Triệu Thất càng thêm kinh ngạc: “Hai người đều mất trí nhớ, việc này đủ khó đấy —— không đúng, đầu mối gì cũng không có, ngươi làm sao tìm được?”

Nhạc Thính Tùng không thể làm gì khác hơn là kể ra toàn bộ: “Ta cố ý tới Trường Phi Lâu mua tin tức, người bên kia nói cho ta, âm dung tiếu mạo của Bạch Tuyết Kỳ đều ở trong ‘Luyến tử thơ tuyển’. Nhưng ta lật qua lật lại, lại chẳng hiểu thế nào.”

“Trường Phi Lâu là cái gì?” Triệu Thất hỏi.

“Đó là nơi thông linh tất cả mọi chuyện trên giang hồ. Trường nhãn tai phi, bốn phương thông suốt, người của bọn họ trải khắp thiên hạ, cho nên ta đến trấn Nam Thủy cũng là bọn họ nói cho ta.”

Triệu Thất trầm mặc một hồi, “Cái tổ chức này đáng sợ thế!”

Nhạc Thính Tùng gật đầu: “Có vẻ như bọn họ biết tất cả. Nhưng dù cho là như thế thì chuyện của Bạch Tuyết Kỳ vẫn khó hỏi thăm như trước, đoán chừng là bị người nào đó cố ý giấu diếm tung tích…”

“Sư thúc tổ, không tốt rồi!” Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng la quen thuộc cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.
Bình Luận (0)
Comment