“Không tệ, ngươi tới rất đúng giờ.” Bên hông Bạch Tuyết Kỳ đeo một thanh trường kiếm, thân mang bạch y, dung mạo tuấn mỹ dưới ánh trăng sáng ngời như tiên nhân.
Triệu Thất không dám đi tới quá gần, chỉ có thể núp ở ngoài đình, nhưng tiếng nước quá lớn, hắn hét lên: “Ngươi nói cái gì?!”
Bạch Tuyết Kỳ cười lạnh, đưa tay lục tìm. Triệu Thất chỉ cảm thấy một trận cuồng phong xoắn tới, thổi hắn đến không đứng thẳng được, lảo đảo ngã vào trong đình.
“Thế nào, bây giờ có thể nghe rõ chưa?”
Triệu Thất bỗng nhìn thấy Bạch Tuyết Kỳ giơ chân, lo gã lại muốn đá mình liền lộn mèo tại chỗ, trốn phía sau bàn đá, lộ nửa cái đầu ra nhìn gã.
Bạch Tuyết Kỳ khinh thường hừ lạnh, quả nhiên không có cố ý vòng qua đá hắn, chỉ ung dung ném một miếng ngọc bội lên bàn.
Triệu Thất vội nhìn qua, chính là miếng ngọc bội thất lạc trong đống di vật của Bạch Tuyết Kỳ.
“Bạch công tử, đây là ý gì?”
“Ngươi đến đây không phải là vì nó sao?” Bạch Tuyết Kỳ liếc Triệu Thất một cái.
Triệu Thất giả vờ kinh ngạc: “Cái gì? Ta còn tưởng rằng ban ngày lúc đi ngang qua thao trường có vị nữ hiệp nào thầm mến ta nên mới mời ta ra đây gặp riêng!”
“Ô, xem ra là ta bị gạt.” Bạch Tuyết Kỳ thở dài, “Có người nói cho ta rằng chỉ cần giữ miếng ngọc bội này thì sai bảo ngươi làm gì cũng được.”
Triệu Thất căng thẳng, thế nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, cười làm lành: “Bạch công tử sợ là bị lừa thật rồi, đây là đồ vật của người chết, chẳng có quan hệ gì với ta —— nhưng mà, trước giờ nó vẫn luôn nằm trong phòng Nhạc thiếu hiệp, Bạch công tử giữ thứ này, vạn nhất gây ra hiểu lầm gì thì lại không tốt.”
Bạch Tuyết Kỳ suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ừ, lời ngươi nói cũng có mấy phần đạo lý. Vật này nằm trong tay ta quả không thích hợp.”
Triệu Thất cười: “Đương nhiên, hay là để cho ta đưa trả Nhạc thiếu hiệp. Vật về với chủ, cũng có thể rũ sạch can hệ với Bạch công tử.” Nói xong liền đưa tay muốn lấy.
Kiếm của Bạch Tuyết Kỳ chưa ra khỏi vỏ đã mang theo tiếng gió đập vào tay Triệu Thất. Triệu Thất đau đến run rẩy nhưng vẫn nắm chặt lấy miếng ngọc trong lòng bàn tay.
“Bạch công tử, ta sẽ không đi nói lung tung…” Triệu Thất thấy Bạch Tuyết Kỳ không ngăn cản liền nhịn đau giật về. Tay hắn đau đến mất đi tri giác, căn bản không nhấc lên nổi, chỉ có thể tha miếng ngọc bội từng chút về sau.
Bạch Tuyết Kỳ nhìn một hồi, đè tay hắn, dùng sức gẩy từng ngón tay Triệu Thất ra, nắm lấy miếng ngọc bội, trên mặt là nụ cười ôn hoà như gió xuân: “Chút chuyện nhỏ này sao có thể làm phiền ngươi đây?”
Lời còn chưa dứt gã đã tiện tay ném đi, một vệt trắng xẹt qua bóng tối như sao băng trên bầu trời, rơi vào thác nước đang ầm ầm chảy xiết.
Triệu Thất ngẩn người, hắn ngơ ngác nhìn bóng đêm, lại quay đầu nhìn Bạch Tuyết Kỳ, tựa hồ không lý giải được đã xảy ra chuyện gì.
…
“Cho ngươi, cái này tự tay ta làm. Lúc nào ta không có ở đây, ngươi sờ nó, ta sẽ biết ngươi nhớ ta.”
“Cái gì mà tự làm, đồ dỗ trẻ con sao. Hừ, giờ ta đã là nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, còn lâu mới bị Khanh ca ca lừa.”
“Ha ha, nếu ngươi ghê gớm như thế thì thả tay áo ta ra, để ta đi ra ngoài làm việc. Yên tâm, chẳng mấy chốc ta sẽ trở về.”
“Người cứ dỗ ta như cha ta vậy. Cha chỉ nói mình sinh bệnh ốm vặt, nhưng bây giờ còn đang nằm trên giường không đứng lên nổi…”
“Sao lại thế. Ngươi xem, mặt trên là thơ ta viết cho ngươi, mặt dưới là hình ngươi vẽ, chỉ cần ngươi không làm hỏng, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau.”
…
Lời của thiếu niên vẫn văng vẳng bên tai mà bây giờ đã âm dương cách biệt. Hắn như trở về đêm đông lạnh giá nhìn người mai táng kia, người đã chết làm sao sống lại, người đang sống phải sống tiếp thế nào đây?
Bạch Tuyết Kỳ mở tay ra, trong lòng bàn tay đã chẳng còn thứ gì.