Triệu Thất mò mẫm đi trong bóng tối. Hắn đã vòng qua hai đội gia đinh. Xa xa có ánh lửa mơ hồ lóe lên, vừa rồi còn thưa thớt, nhưng bây giờ càng lúc càng dày đặc.
“Bọn họ không chỉ tìm ta.” Tiếng cười của Lưu Thanh từ trong bóng tối truyền đến, Triệu Thất không nhìn thấy gã trốn ở nơi nào, “Ta nghe thấy tên của ngươi.”
Xem ra Triệu Vũ Thành đã tỉnh rồi.
Triệu Thất khom lưng, dựa vào toà núi giả, lòng thấp thỏm không yên mong tránh thoát xa xa trạm gác ngầm. Gió đêm xuyên thấu qua khe hở tảng đá, phát ra từng tiếng nghẹn ngào. Đột nhiên hắn dừng bước, vội nép vào khe hở giữa hai ngọn núi giả, nín thở nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
“Ngươi đi vào trong đó, ngươi, đi theo ta bên này!”
Ngàn vạn lần, tuyệt đối đừng lại đây…
Có lẽ lời cầu xin không tiếng động đã có hồi đáp, tiếng bước chân dần dần đi xa, Triệu Thất thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cấp tốc bò ra từ giữa hai ngọn núi giả, song lúc rơi xuống đất, thân thể đột nhiên khực một cái.
Gay rồi!
Cổ chân phải truyền đến cơn đau xót ruột, Triệu Thất lập tức cắn chặt ngón tay của mình, nhẫn nại không nói tiếng nào.
“Ta thấy ngươi không đi được rồi.” Lưu Thanh không biết từ nơi nào xông ra, trong giọng nói có mấy phần cười trên sự đau khổ của người khác, “Nhưng mà ý, nếu ngươi chịu theo ta tới Noãn Hương Các làm khách, ta sẽ mang ngươi ra ngoài, ngươi thấy thế nào?”
Triệu Thất lườm gã một cái.
Hắn mới không có ngu như vậy, kẻ này vừa nhìn đã biết không có ý tốt, nếu mình tin thì chẳng khác nào mới ra hang hổ đã vào ổ sói.
Lưu Thanh cười ha hả, đang muốn mở miệng, đột nhiên lỗ tai giật giật, trên mặt lộ ra nụ cười tiếc nuối: “Ôi, lần này thời cơ không khéo, tại hạ chỉ có thể đi trước một bước. Tương lai nếu có cơ hội, Triệu quản sự phải hân hạnh đón tiếp nha.” Lời còn chưa dứt, gã đã như nước rút, xẹt xẹt mấy lần nhảy qua ngọn núi giả phóng lên ngọn cây, trong chớp mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.
Triệu Thất tối tăm mặt mũi thầm mắng một câu, cắn răng, thử hoạt động cổ chân. Đau đớn vẫn không chuyển biến tốt, trái lại càng ngày càng kịch liệt. Nhưng hắn không có thời gian nghỉ ngơi, Lưu Thanh nhất định là nghe được cái gì, nơi này đã không còn an toàn.
Cứ như vậy, Triệu Thất khập khễnh liều mạng đi về phía trước. Cũng không biết đi bao lâu, thẳng đến khi tiếng báo canh truyền đến, hắn mới biết bây giờ đã là canh năm.
Tên ngốc kia đúng là không đoán được. Triệu Thất nghĩ. Aiz, đầu dưa nhìn rất đẹp, đáng tiếc lại không có linh quang.
Mồ hôi lạnh thuận theo trán trượt xuống, hắn giơ tay muốn lau đi mồ hôi lọt vào mí mắt, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng tụ về phía mình.
Nơi này đã rất gần tường ngoài Triệu phủ, nhưng hắn lại không ra được.
Triệu Thất không khỏi cảm thấy hối hận lần trước không nhắc y cẩn thận Nhạc Kiệu. Nếu như biết đó là lần cuối cùng gặp mặt, thế nào hắn cũng phải nói nhiều thêm mấy câu, nhìn nhiều thêm mấy lần.
Nhưng mà lần này thất bại cũng chẳng có gì quan trọng. Một lần không được thì hai lần, một năm không được thì hai năm, hắn có kiên trì, có thể tìm lối thoát.
Ít nhất, sau này một cái lại một cái năm năm, tóm lại là khá hơn trước đây nhiều.
Đang nghĩ như vậy, trong bóng đêm đột nhiên truyền đến tiếng xé gió, đầu gối Triệu Thất đau xót, tầng tầng ngã xuống đất, lăn mấy vòng trên đất. Hắn chóng mặt mà nằm úp sấp một hồi, chậm rãi đứng dậy, lắc đầu, giãy dụa muốn bò về phía trước.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Thân thể Triệu Thất cứng đờ.
Chẳng biết từ lúc nào, tiếng bước chân đã ngừng. Ánh lửa chiếu sáng xung quanh, bốn bề yên tĩnh không có một tiếng động.
Một đôi chân chậm rãi đi đến trước mặt Triệu Thất, ngăn trở con đường phía trước, cũng chặn lại ánh sáng, bao trùm lên hắn một mảng tối nặng nề.
Khuôn mặt Triệu Vũ Thành ẩn trong bóng tối, đôi mắt chảy ra ánh sáng sắc lạnh như sao sớm tháng Chạp, chỉ nhìn cũng làm người ta run rẩy cả người.
“Làm sao, không có gì muốn nói?”
Thời điểm thế này xin tha cũng vô dụng, không bằng trực tiếp cá chết lưới rách, nói không chừng còn có thể khiến cho Triệu Vũ Thành tức chết.
“Ồ, mặt của ngươi rửa sạch quá nhỉ. Là ai nhắc ngươi thế?” Triệu Thất ngẩng đầu, lười biếng suy đoán, “Chẳng lẽ là Triệu Cửu? A, hắn còn sống à?”
Triệu Vũ Thành cũng không vì Triệu Thất khiêu khích mà tức giận hơn một ít. Trên thực tế, vẻ mặt của gã trái lại còn khôi phục yên tĩnh, lệ quang trong mắt thu lại, càng có vẻ nguy hiểm.
“Tốt, rất tốt.” Gã gật đầu, “Ta còn tưởng rằng ngươi có thể cải tà quy chính, không nghĩ tới vẫn là bản tính khó rời.”
“Ha ha, ta có cái gì để thay đổi?” Triệu Thất cười to, giống như vừa nghe được một câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ, “Sai lầm lớn nhất của lão tử chính là không có mắt nhìn người, năm đó lại có thể nghĩ ngươi là người tốt. Chuyện ngươi cứu ta không giả, đã năm năm… Ta để ngươi tùy tiện giày xéo năm năm, lẽ nào còn chưa đủ sao?”
“Không đủ.” Triệu Vũ Thành lạnh lùng nói, “Cả đời cũng không đủ.”
Gã nhấc Triệu Thất lên ném vào cây liễu. Thân cây cứng rắn đập vào sống lưng Triệu Thất đau điếng, hắn liệt liễu liệt miệng, nghe Triệu Vũ Thành trầm giọng thì thầm: “Ta cứu ngươi, ngươi hồi báo ta cái gì? Ngươi hạ độc ta, để tu vi mười mấy năm ta khổ luyện chảy về biển đông, nếu không phải có Thiên Dương Cửu Chuyển gia truyền, ta sớm đã bị ngươi hại chết rồi.”
Triệu Thất nhịn đau nói: “Ta, ta không biết.”
“A, ngươi không biết cái gì? Là không biết uống thuốc độc sẽ chết, hay là không biết không nên hạ độc ân nhân cứu mạng của mình?” Triệu Vũ Thành nhẹ giọng hỏi.
“Ta không biết đồ chơi kia lợi hại như vậy, ta cũng từng uống qua, chỉ đau bụng mà thôi.” Triệu Thất đạo, “Ai biết ngươi —— a!”
“Cái miệng này chẳng nói thật gì cả. Độc vật chí độc của thiên hạ, ha, đau bụng?” Triệu Vũ Thành lại dùng sức bóp gì má ửng hồng của hắn, giọng nói càng ngày càng nhẹ, “Không nói vừa rồi, những năm này, rốt cục ngươi lừa ta bao nhiêu lần? Năm đó ngươi nói ngươi cùng đường mạt lộ, ta tin. Ngươi nói ngươi yêu Thẩm Lan Khanh, ta cũng tin. Thế nhưng kỹ nữ chủ động đưa cho người khác chơi là ai? Dáng vẻ dâm tiện của ngươi đều bị người vẽ xuống. Nếu không phải tận mắt ta nhìn thấy, e rằng cho tới giờ còn chẳng hay biết gì, nghĩ ngươi thực sự là bị bức ép bất đắc dĩ chứ không phải tự cam thấp hèn.”
“Ngươi nói bậy!” Triệu Thất giận đùng đùng phản bác, thế nhưng nói đến một nửa, vẻ mặt bắt đầu giãy dụa, “Đó chỉ là…”
“Là cái gì?”
Triệu Thất không lên tiếng.
“Đồ đê tiện.” Triệu Vũ Thành cười khinh miệt, chậm rãi buông hắn ra, “Ta vốn không định tính toán. Nhưng xem ra hiện tại, đối với ngươi, ta quá mềm lòng.”
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Triệu Thất không thể tin nhìn gã lấy trường kiếm trong tay Triệu Tam, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Triệu Vũ Thành không nhìn hắn, chỉ nhìn lên lưỡi kiếm sắc nhọn, mạn bất kinh tâm nói: “Ta suy nghĩ một chút, phát hiện tay chân của ngươi cũng chẳng có tác dụng mấy, cả ngày hết ăn lại nằm, rảnh ra là đi gây chuyện thị phi, chẳng bằng phế bỏ tốt hơn.”
Triệu Thất lập tức lộn mấy vòng rút lại trên đất, nỗ lực giấu tay chân dưới bụng, cả người run như cái sàng.
Hắn không nghĩ Triệu Vũ Thành sẽ đối xử với hắn như vậy. Sau này không đi được, phải bò ra ngoài, hiển nhiên là khó khăn hơn rất nhiều.
Bất quá như vậy lại tiện xin cơm trên đường. Triệu Thất lập tức tìm ra một ưu thế, nhưng mà này cũng không mang đến cho hắn an ủi tí nào. Dù sao một khi tay chân tàn phế hết rồi, những chuyện có thể làm thực sự là có hạn, vậy thì làm sao có thể trở nên hữu dụng đây?
“Đứng lên.” Triệu Vũ Thành lạnh lùng nói, “Đừng ép ta tự mình động thủ.”
“Không được! Không được! Đừng tới đây! Không!”
Ngoại trừ Triệu Tam bên cạnh, vây quanh nơi này tất cả đều là gia đinh của Triệu Phủ, không ít người rời mắt. Triệu Thất kêu khóc đã gần đến mức thê thảm, quả thực có thể khiến người ta thương cảm, mà Triệu Vũ Thành lại thờ ơ không động lòng.
“Lão gia…” Triệu Tam bỗng kêu một tiếng, trên mặt lộ vẻ không đành lòng. Triệu Ngũ mấy người cũng đang muốn thay Triệu Thất cầu xin, đã thấy Triệu Vũ Thành ra thủ thế quả quyết.
Bọn họ trầm mặc.
Tuy rằng Triệu Thất cực lực cuộn mình, nhưng dù sao hắn cũng chẳng phải con nhím, vừa không có cách nào thật sự biến thành một trái cầu, cũng không có gai nhọn bảo vệ tay chân của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Vũ Thành càng ngày càng gần, mạnh mẽ đá tới.
Ngực truyền đến cơn đau cơ hồ muốn tắt thở, trước mắt Triệu Thấy đen kịt một màu. Hồi lâu sau mới cảm giác được cổ tay mình đang bị người nào đạp dưới chân, có cái gì sắc bén mà lạnh lẽo nhẹ nhàng trượt phía trên.
Miệng mờ lớn thở gấp, hắn dần dần thấy rõ tình cảnh trước mắt, cũng thấy rõ ánh mắt đối phương bình tĩnh mà điên cuồng.
“Không… Cầu, cứu ta! Cứu ta! Thính…”
Triệu Vũ Thành chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, giương kiếm lên——
“A!!!”
Tiếng hét xé tan bầu trời.