Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 95

Hoàng thành nguy nga, xe ngựa huyên náo, tiếng người ồn ào. Triệu Thất ngơ ngác nhìn ngựa xe như nước bóng người như nêm, đột nhiên có loại cảm giác như cách biệt cả một thế hệ.

Cáo biệt Thang Lương cũng được một tháng. Nhưng lần cuối cùng tới hoàng thành, đã là tám năm.

Thời gian tám năm nói dài không dài nhưng đủ để khiến nơi hắn từng quen thuộc nhất biến thành dáng dấp xa lạ —— cửa hàng bên đường thay đổi, người đi đường thay đổi, ngay cả xiêm y của vệ binh trông coi hoàng thành cũng không còn giống ngày trước.

Nhưng chỉ cần có Nhạc Thính Tùng bên cạnh, các loại thất vọng rất nhanh liền biến mất, hắn gõ đầu tên ngốc còn đang thất thần kia, cười hỏi: “Làm sao, chưa từng tới nơi thế này hả?”

Nhạc Thính Tùng gật đầu liên tục.

“Vậy thì ta phải dắt ngươi đi thăm thú một vòng rồi.” Triệu Thất cười hì hì, “Kinh thành từ xưa đã phồn hoa, bây giờ khách vãng lai huyên náo. Nơi thăm thú chắc chắn không ít.”

Nhạc Thính Tùng mặc dù tính cách trầm ổn nhưng dù sao vẫn là thiếu niên, lúc này nghe Triệu Thất nói, cảm thấy rất háo hức mong chờ, lại hỏi: “Trước đây ngươi thích tới chỗ nào?”

Triệu Thất suy nghĩ một chút: “Mấy nơi ăn uống này, quán Đam Mê ta đi đến nhiều nhất. Nơi đó chơi rất vui, chẳng những có món tráng miệng mà còn có nhiều câu đố văn thơ. Chỉ cần giải được câu đố là có thể lưu tên trên bình phong trước cổng. Không phải ta khoe khoang chứ toàn bộ kinh thành không có ai lưu danh nhiều hơn ta đâu —— ít nhất tám năm trước là như thế.”

Nói về quá khứ huy hoàng năm đó, cả người hắn như bao phủ trong vầng sáng hào quang. Nhạc Thính Tùng nhìn mà ngơ ngẩn, cảm thấy Triệu Thất như vậy cực kỳ đẹp đẽ.

Dọc đường đi, nhờ Triệu Thất biết được cách bố trí của Triệu Vũ Thành mà hai người tránh được rất nhiều nguy hiểm. Mỗi lần tránh được một trướng ngại, Triệu Thất lại vẫy đuôi dương dương đắc ý, lộ ra dáng vẻ tự tin trăm phần khiến người ta mê muội.

Giữa lúc nói chuyện, Triệu Thất đã dẫn Nhạc Thính Tùng rẽ ngang qua phố lớn ngõ nhỏ. Thỉnh thoảng dừng lại xem người ta làm xiếc, khi thì cùng đoàn người nước chảy bèo trôi, ăn không ít đồ ngon, bao nhỏ bên hông Triệu Thất chẳng mấy chốc đã căng phồng, trên tay còn cầm một xiên kẹo đường.

“Í, cái này ăn ngon cực, ngươi nếm thử xem này.” Triệu Thất tận lực đề cử cho Nhạc Thính Tùng, “Bên trong hoa mân côi còn bỏ thêm bạc hà, ăn lạnh mát mát.”

Nhạc Thính Tùng ăn một miếng, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy một bóng người. Người kia thi lễ với y, Nhạc Thính Tùng khẽ gật đầu, quay lại hỏi Triệu Thất: “Buổi tối chúng ta ở đâu?”

“Ơ nơi trước đây của ta đi…” Triệu Thất nhai viên kẹo, mồm miệng không rõ.

Nhạc Thính Tùng khẽ cau mày: “Quý phủ của Thẩm Lan Khanh?”

Triệu Thất vội vàng nuốt viên xiên, lắc đầu: “Ta còn có một gian phòng nhỏ, cách quán Đam Mê không xa, vừa vặn tiện đường.”

Nhạc Thính Tùng gật đầu, lúc nhìn lại, người kia đã biến mất không còn tăm hơi, ước chừng là nghe được bọn họ nói chuyện. Y không để ý lắm, chuyên tâm du ngoạn cùng Triệu Thất.

Quán Đam Mê trải qua tám năm mưa gió vẫn còn sừng sững không thay đổi, chỉ là tường xây làm bình phong ở cổng đã biến thành hành lang, tên trên đó tăng thêm không ít. Triệu Thất kéo tay Nhạc Thính Tùng đi chậm, vạch ra bức bình phong đời trước, chỉ lên chữ “Kỳ” cho y xem.

“Ngươi xem, cái này là thái cực nhỏ, chính là ta viết đó.” Triệu Thất kiêu ngạo nói, “Khi đó ta rất lợi hại, rất nhiều người biết ta.”

Nhạc Thính Tùng lưu tâm nhìn, quả nhiên nhìn thấy không ít chữ “Kỳ”, mỗi một hình thái cực lại giống như một khuôn mặt tươi cười. Y có thể tưởng tượng ra một Triệu Thất hăng hái thuở thiếu thời, dương dương đắc ý ký tên mình lên trên, nhận được vô số ánh mắt hâm mộ.

Chẳng qua hôm nay Triệu Thất không định ôn lại chuyện cũ, phấn khởi chỉ cho y xong, hắn từ cửa hông đi ra ngoài, quẹo vào một hẻm nhỏ, cuối cùng đi tới một gian nhà bé tí vẽ tranh đầy tường.

“Lúc đầu ta không có tiền mà, Thẩm Lan Khanh tiếp tế cho ta một ít, ta định bán tranh sống tạm.” Triệu Thất ngồi xổm trước cửa, rút ra một chiếc chìa khoá từ dưới bậc thang, mở cánh cửa đã phủ đầy bụi kia, “Đáng tiếc không ai muốn mua —— phi phi phi, sao lại nhiều đất thế?”

“Ôi, xem ra hôm nay chúng ta không ở đây được rồi.” Nhạc Thính Tùng lanh tay lẹ mắt nắm hông của hắn, kéo hắn ra khỏi đám bụi rơi lả tả từ trần nhá, đề nghị, “Không bằng ở nơi của ta đi?”
Bình Luận (0)
Comment