Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 43

Vi Nhất Tiếu muốn mang nàng đi xem đèn lồng, cũng không tưởng được tự đây trong lòng mình lại lưu lại ấn kí suốt đời không quên nổi…

---

Lâm Nhất Tần ôm cột Kim Sơn khóc không thành tiếng, thành công đem Vi Nhất Tiếu hù dọa, luống cuống tay chân ôm nàng an ủi, trong lòng dâng lên nỗi bất an.

Cảnh sắc vì sao dẫn đến thương tâm? Chẳng lẽ trước kia cũng từng có người mang nàng đi xem đèn, chẳng lẽ…

“Thế nào? Còn thích khóc?”

Đừng hói…

Vùi đầu lên vai hắn, rầu rĩ đáp: “Nhớ ba ba, nhớ mẹ, nhớ nhà…”

“Nhà…” Đừng hỏi tiếp nữa…

Vi Nhất Tiếu trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, không biết vì sao, không muốn nghe được đáp án nào đó…

“Rất giống…Từ trên nhà nhìn xuống…tuy rằng cao hơn đây rất nhiều…nhưng rất giống…” Từ tầng 38 ban đêm nhìn ra ngoài cửa sổ cũng đèn đuốc mờ mờ, không thấy rõ dáng người đi lại. Dù biết không phải người nơi ấy, không phải đèn đuốc ấy, vẫn không khống chế được mà thương tâm.

Dạng người vô tâm cũng sẽ nhớ nhà mà khóc sao? A, có vài thứ, quả nhiên nếu không vì xuyên qua, không vì thời gian chảy trôi mới không hiểu hết lòng mình, có những tình cảm không thể nào xóa nhòa.

Tim Vi Nhất Tiếu bỗng nhiên đập nhanh, trong đầu nhất thời hiện lên đủ loại chuyện hắn không muốn nghĩ đến. Từ đầu nàng đã tự xưng là tiên nhân, lại bộ dáng không khác người thường, mới khiến hắn cho rằng nàng đến từ quốc gia hải ngoại kì dị.

Nhưng thời gian chậm rãi trôi đi, nhiều chuyện không thể giải thích ngày càng nhiều, pháp bảo hiếm có, biết trước, kì ngôn dị ngữ,…nhà nơi rất cao, có quốc gia nào có thể xây được lầu cao hơn Hoàng Hạc Lâu nơi đây?

Chẳng lẽ…là Cửu Tiêu…(chín tầng trời cao)

Cái gì cũng không dám hỏi lại, cũng không muốn hỏi lại.

Hai người im lặng hồi lâu, chờ Lâm Nhất Tần khôi phục tâm tình, ngẩng đầu đối Vi Vi áy náy cười nói:

“Ngượng ngùng, kỳ thật rất vui vẻ, sớm đã biết buổi tối có chợ đêm nên buổi chiều mới không gọi em dậy đi?”

“Không phải, ta chỉ muốn nhìn xem có heo nào có thể ngủ đến chết không.”

“ = =++ thật phá hư không khí…Thời điểm này hẳn nên nói ‘ta không nỡ đánh thức’ mới đúng đi!”

“Sẽ đồng ý kết hôn?”

“Không có cửa đâu!”

“Cửa sổ thì sao?

“Không có cửa đâu! Không cửa sổ! Không ống khói! Cái gì! Đều! Không! Có! ! ! ! !”

Ân…Xem ra nói thêm lúc chọc cười, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng không dùng được.

Vi Nhất Tiếu trong lòng tổng kết kinh nghiệm, đem ‘ba mươi sáu kế cầu hôn’ loại đi hai điều.

Lâm lão bản không nghĩ lại nhìn cảnh sắc thương tâm, Vi Vi đi cùng tự nhiên cũng biết thức thời, mang nàng rời Hoàng Hạc lâu.

“Quay về khách sạn sao?”

“Không cần, muốn dạo chợ đêm.”

Chợ đêm, lần đầu xuất hiện vào thời Tùy Đường, sau đến Nam Tống trở đi càng ngày càng thịnh vượng. Thời Đường, chợ đêm chỉ xuất hiện ở ít nơi, chủ yếu là khu buôn bán phồn thịnh, hơn nữa chỉ giới hạn cho quan lại tai to mặt lớn cùng chốn vui chơi thanh sắc. Đời thời Tống mới thật sự gọi là chợ đêm cho thị dân, không kể chiều sâu hay chiều rộng, thời trước đều không sánh nổi.

Hán Dương phủ cách trung tâm chính trị đại đô hơi xa, thành thị phương bắc lại ít bị quản chế, hơn nữa nơi đây giao thông bến cảng trọng yếu, thuộc loại ‘Mười dặm cột buồm như phố thị, vạn nhà đèn đuốc sáng trắng đêm” thì chợ đêm càng thêm phổ biến, chợ đêm nối tiếp chợ sáng, suốt ngày suốt đêm, một năm bốn mùa.

Chợ đêm có quần áo quạt trướng, hoa cỏ cây cảnh, cá heo bò gà, cao mứt hoa quả,…thật sự cái gì cần đều có. Lần theo phẩm bài phong vị ăn vật mà đến, có Hiếu Nhân phường bán bánh nướng, Tần An phường bán bánh trôi nước thập cẩm, Thị Tây phường bán bánh bao, Thái Bình phường bán kẹo mứt, trên đường tùy ý có thể thấy hạt dẻ hạt điều hồ lô kẹo dẻo nhiều vô số kể.

Còn có cả trà lâu diễn tạp kích, mời khách xem người diễn, hát dân ca, diễn rối, tú tài bán quạt chữ, thầy bói gieo quẻ, dân tình vô lo vô nghĩ bước chậm rãi có, tranh cãi ầm ĩ có, chơi đùa, hưởng lạc, không mua cũng không bị cản xem hàng.

Con đường dành cho người đi bộ dài mấy lí ánh nến rọi sáng như ban ngày, ngay cả con muỗi đều bị đèn lóa mắt, tuyệt tích nơi chợ đêm.

Lâm Tiểu Tiên tay trái cầm nắm gạo nếp, tay phải cầm xâu kẹo hồ lô, vừa đi vừa ăn, vừa ăn vừa xem, vừa nghe ‘đơn đao hội’, lại nhìn chọi gà, chơi vui quên trời đất. Vi Vi thấy nàng quên nỗi nhớ nhà, tự nhiên cũng cao hứng, mang theo túi sách đồ ăn vặt đi sát bên nàng, tránh cho nàng bị đám người chen vai sát cánh đụng đến.

Đi một đoạn lại thấy một nhóm người vây quanh cái quán nhỏ, phát ra từng âm thanh cảm thấn trợ uy, Lâm Tiểu Tiên chen vào đám người, thấy một lão ông đầu bạc bán kẹo, trên vai lại khoác đủ dạng bia ngắm to nhỏ, viết đủ loại chữ số thưởng, thì ra là mua tên ngắm bia, căn cứ thành tích tặng quà kẹo. Kỳ thực chút kẹo này cũng không đáng mấy đồng, mọi người chơi vui vẻ là chính a.

“Lão trượng, ta muốn mười cây tên!”

Thật vất vả mới có thứ để chơi, bạn học Tiểu Lâm tự nhiên muốn tìm náo nhiệt.

Lão ông cười tủm tỉm, đưa hơn mười tên nhỏ cho nàng, cao giọng nói:

“Xin các vị hãy xem vị cô nương này ra tay~~~~”

Quần chúng vây xem liền vỗ tay trợ uy, cũng có người cười nói xôn xao

Bạn học Tiểu Lâm lắp tên vào cung, ước lượng tư thế anh hùng xạ điêu, cung đặt lên vai, ‘piu’ một tiếng, thẳng tắp bắn tên ra, sượt qua bia ngắm rơi thẳng xuống đất, kém chút nữa liền xuyên qua người qua đường. Tên thứ hai bắn ra trực tiếp như tàu Thần Châu 6 bay thẳng lên trời cao, chớp mắt liền rơi ngay tại chỗ.

Tiếng cười vang làm Lâm Tiểu Tiên mất hết mặt mũi, oán giận nói:

“Ở nhà ta giờ dùng cung tên bơm hơi thành tích tốt hơn nhiều, mấy cái dùng dùng không quen chút nào!”

Quay đầu đem tên thừa lại cùng cung đưa cho Vi Nhất Tiếu, mắt nhìn như trộm, cười nói:

“Xem tài năng của Vi thiếu hiệp một chút đi~”

Vi Vi cười nhận tên, cũng không lấy cung, trực tiếp dùng tư thế phi tiêu ngắm

bắn vào bia, chỉ nghe ‘đang đang’ vài tiếng, bảy mũi tên cắm thành vòng tròn đều, một tên cuối cùng cắm ngay hồng tâm, tám tên cắm sâu vào bia, chỉ có hai tên đầu kia ‘lưu lạc’ nơi mặt đất.

“Hay! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! “

Tiếng trầm trồ thán phục khen ngợi thấu tận trời xanh, tuy rằng chỉ có một mũi tên trúng hồng tâm, nhưng ai cũng nhìn ra đây là Vi Nhất Tiếu cố ý. Lâm Tiểu Tiên hoan hô không ngớt, nhảy lên nhảy xuống vỗ tay không ngừng.

Lão ông đầu bạc ánh mắt kinh hỉ, tiến lên đem bia ngắm cất xuống:

“Lão nhân trong này buôn bán đã vài chục năm, tấm bia này thật hiếm lạ, đáng cất giữ, đáng cất giữ!”

Vị khách quen bên cạnh thét to nói:

“Nay không bán, lão nhân liền đem những tấm trước kia cất giữ ra cho mọi người nhìn xem đi!”

Lão ông cười nói:

“Được! Được! Vừa vặn mang theo, để mọi người đại khai nhãn giới đi!’

Tức thời từ xe gỗ dè dặt cẩn trọng mai ra một tấm bia cũ.

Vi Nhất Tiếu âm thầm kinh ngạc, bia ngắm cũng có tám tên, bốn tên vây quanh hồng tâm, bốn tên ở bốn góc phân biệt, mỗi tên đều thẳng đứng, không có chút nghiêng lệch, độ chính xác khéo đến mức khiến người ta rợn người, khẳng định là bút tích của vị đại cao thủ ám khí.

Lão ông nói:

“Năm năm trước cũng có vị mang theo nương tử đến chơi, nương tử hắn công phu cũng cao, hai tên đều trúng, cảm thấy nhàm chán, đem tám tên còn lại đưa cho trượng phu. Vị kia nâng tay để lại cho lão đầu thứ tốt này.”

Vi Nhất Tiếu hỏi:

“Kia có lưu lại danh tính?”

Lão trượng lắc đầu nói:

“Không có, hắn chỉ bảo bản thân họ Dương.”

Hai người ra khỏi quán, đoán thân phận vị cao thủ ám khí họ Dương, lại đi dạo trên đường một lát.

Lâm Tiểu Tiên cảm thấy khát nước, liền nghe được:

“Lãn Vân Oa, khách tới đãi thế nào? Lãn Vân Oa cùng tình lang…biết rõ thế mà…”

Âm thanh già nua uyển chuyển truyền đến, theo sau là từng trận cười vang, thì ra là bà bà bán trà xướng dân ca mời khách.

Mặt đầy nếp nhăn, trên đầu lại búi thêm ba đóa hoa tươi, khuôn mặt già nua lại muốn giả trang trẻ trung, giương mày múa mắt, chọc người cười không ngừng, giọng hát làn điệu bài bản, đan xen hợp lí, hoàn toàn xứng danh nghệ thuật biểu diễn:

“Tưởng rằng nhân sinh đắc độ sao? Quý so thiếu một ít, phú so thiếu một ít. Cười ha ha, cười hề hề…”

Lâm Nhất Tần không muốn cắt ngang, đợi đến khi hát xong một đoạn mới hỏi mua đồ uống.

(Editor: đừng hỏi bài hát gì, với dân ca Tung Của, Kitty hổng hiểu lắm đâu! %>_
Bình Luận (0)
Comment