Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 58

Bạch Lộc Tử vốn tưởng rằng dị bảo gần ngay trước mắt có được dễ như trở bàn tay, ai ngờ nữ tử họ Lâm này tính tình cứng rắn, đá chân nàng, rút móng tay cũng không lộ ra chút tin tức nào. Lại cứ như thế, nàng ta lại không chút võ công, hơi hạ nặng tay không khỏi đánh nàng ta trọng thương không chữa khỏi.

Mất con tin liền tương đương với mất bảo bối, Bạch Lộc Tử đánh người đều đánh đến mức khó chịu, bực mình đem lục đầu xà mắng đến cẩu huyết phun trào, trách cứ bọn họ tới giờ còn chưa tìm được cỗ sắt kia.

Khảo vấn trong phòng chính đầy mùi máu, Bạch Lộc Tử có chút bệnh sạch sẽ, không muốn ở nơi này, hôm đó liền mang theo con tin quay về núi Côn Lôn. Bà ta từ trước tới nay ưa phô trương, mỗi lần xuất môn đều phải mang theo hơn mười đệ tử tùy tùng, lần này liên quan đến dị bảo cần bí mật, mới chỉ dẫn theo vài ba gã đệ tử thân tín hầu hạ.

Lục đầu xà tự nhiên không dám chậm trễ, trừ bò một đám người truy tìm tung tích Vi Nhất Tiếu, còn lại năm người mang theo mười mấy tên thủ hạ đưa chưởng môn về núi.

Hơn hai mươi người xuất phát, đi về hướng nam được hai ba ngày, lưu lại đám người tìm cỗ thép mãi vẫn không có tin tức truyền đến. Đám người lục nhân trong lòng rất kì quái, lục đầu xà làm công tác tình báo, ngày xưa dù không có chuyện gì, mỗi ngày đều cần bồ câu đưa tin bù đắp cho nhau.

Nhưng bên lục nhân nghĩa không thư truyền đến, bên lục nhân giáp thư hỏi cũng như đá chìm đáy biển, không chút hồi âm, đây chính là việc lạ nhiều năm chưa từng có.

Giữa trưa một ngày nọ, đoàn người phái Côn Lôn đến gần Mang Nhai trấn, bầu trời đột nhiên tuyết rơi như lông ngỗng. Lúc nay tuy chỉ mới đầu tháng mười (âm lịch), nhưng nơi đây gần núi Côn Lôn, khí hậu lạnh khủng khiếp, bất thường, tháng mười có tuyết rơi cũng là bình thường. trấn Mang Nhai tuy mang danh là trấn, nhưng thực ra cũng không có người ở, chỉ là vùng sa mạc đồi núi hoang vu.

Đoàn người không chỗ tránh tuyết, liền chọn một chỗ dưới vách núi lõm xuống dừng ngựa, thuận tiện nghỉ ngơi.

Lúc này sương xuống mây mù, cỏ khô cát vàng theo gió cuốn bay, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mù mịt mênh mông.

Mông lung nhìn về phía chân trời, đột nhiên nhìn thấy một con chim trắng phá tuyết bay lại đây. Lục nhân giáp ngẩng đầu nhìn lên, biết là lục nhân nghĩa gửi thư, trong lòng vui vẻ, dùng tay bắt được con bồ câu. Chỉ thấy bồ câu này thần sắc mỏi mệt, thu cánh đứng nghỉ trên tay, hiển nhiên đi đường vô cùng mệt nhọc.

Mấy con bồ câu đưa tin đều trải qua huấn luyện đặc thù, cho dù thời tiết ác liệt, bay qua ngàn núi vạn sông cũng không từ, như thế nào mới bay đoạn đường ngắn ngủi nơi đây liền mệt thành như vậy?

Lục nhân giáp mở ống trúc nhỏ trên đùi, ước lượng, cảm thấy thư tín so với ngày xưa nặng hơn nhiều, thầm nghĩ trách không được bồ câu đưa tin mệt thành như vậy, chỉ không biết lục nhân nghĩa gửi cái gì? Ai ngờ mở ống trúc ra, lục nhân giáp “A! ! !” một tiếng, tiếng kêu thảm quanh quẩn sơn cốc, thanh âm cực kì kinh hoàng.

Bạch Lộc Tử cao giọng quở trách nói:

“Giữa ban ngày kêu cái quỷ gì!”

Trong lòng cũng cảm thấy vô cùng kì quái, lúc nhân giáp thân là lục đầu xà đầu lĩnh, ngày thường lão luyện thành thục, thế nào thu được thư tín liền kinh hoàng thế này? Từ chỗ ngồi nghỉ tiến lên nhìn, chỉ thấy trong ống trúc kia cũng không chứa thư tín gì, chỉ chứa mười ngón tay đã bị cắt đứt, máu tươi đầm đìa, xương trắng lộ rõ. Đột nhiên nhìn thấy, Bạch Lộc Tử trong lòng cũng không khỏi thình thịch đập mạch mấy cái.

Lục nhân nghĩa khổ luyện lạc nhạn chưởng phái Côn Lôn hơn mười năm, mười ngón tay thô ngắn, móng tay phiếm xanh, lục nhân giáp làm đồng môn cộng sự rất nhiều năm, có thể nào không nhận biết ngón tay hắn? Lúc này ngón tay ở đây, nghĩ đên thân mình hắn cũng khó bảo toàn, trong lòng kinh hoàng.

Một mảnh hỗn loạn mờ mịt.

Bạch Lộc Tử hừ lạnh một tiếng:

“Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, hiện thời kẻ địch tìm đến cửa, người liện bị dọa thành như vậy, ngay cả bữa cơm đều cho vào bụng chó đi? !”

Lục nhân giáp bị chưởng môn quát mắng, lấy lại bình tĩnh, đầu óc dần dần rõ ràng, biết đoạn ngón tay khiêu khích rõ ràng là trả thù việc rút móng tay nàng kia, xem ra hùng sát võ công đã khôi phục, chỉ không biết có đuổi theo hay không, tức thời mang theo lục nhân ất, lục nhân đinh cùng mười người thân thủ tốt, ra roi thúc ngựa quay về căn cứ tra xét đối phó địch.

Bạch Lộc Tử phân phó hết thảy cẩn thận, tận lực lưu lại người sống, mười ba người biến mất trong gió tuyết bụi mù cuồn cuộn.

Bạch Lộc Tử chỉ nói là lục nhân nghĩa đại ý khinh địch, hoặc là trúng ám toán mới có thể thất thủ dưới tay địch, có chuẩn bị mà đi như thế này, đối phương tất nhiên không địch nổi bọn họ, tức thời cảm thấy hơi khoan thai, ngồi trên đệm mềm chăn cừu nhắm mắt dưỡng thần.

Một tên lâu la tay chân lanh lẹ đem đồ ăn nóng tốt từng cái một đưa đến tay mọi người, chờ mọi người vùi đầu vào ăn cơm, lại đưa một chén canh nóng lặng lẽ bỏ vào trong xe ngựa cho con tin.

Tuyết rơi đến tối muộn mới dần ngừng lại, trên sa mạc trắng xóa một mảnh, vách đá tựa hồ như đám mây đen run rẩy dường như ngay lập tức sẽ đổ lên đầu mọi người.

Một đêm bình an vô sự. Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, liền có một người nhẹ nhàng kêu lên:

“Lục đại gia, lục tam gia cùng lục tứ gia dẫn người trở lại! Xem ngựa đã chạy tởi!”

Bạch Lộc Tử trong lòng kì quái, lộ trình hai ngày sao có thể quay lại nhanh như vậy? Xoay người ngồi dậy, còn không chỉnh tốt quần áo, liền nghe người báo tin thanh âm chuyển thành thất kinh:

“Chưởng…chưởng môn! Không tốt…không tốt! Lục đại gia bọn họ, bọn họ đều đã chết! ! !”

Bạch Lộc Tử nhảy bật lên, kinh hỏi: “Cái gì?”

Trần Ngũ chạy vội tới, chính là nói:

“Ngựa…đã chết! Đều đã chết!”

Bạch Lộc Tử cả giận nói: “Cái gì đã chết? Là ngựa hay là người?”

Trần Ngũ mặt đầy hoảng sợ, lắp bắp dong dài xen lẫn mơ hồ.

Bạch Lộc Tử tai nghe ồn ào, cho Trần Ngũ một cái bạt tai, nhanh ra ngoài tự bản thân xem xét.

Chỉ thấy hơn mười con ngựa chậm rãi đi tới, trên mỗi con ngựa đều là một khối thi thể cứng ngắc, bị dây cương ngựa cột chặt vào yên, vẫn đang bày ra tư thế người cưỡi ngựa, chỉ là đầu cong vẹo cúi trên vai. Trong số đó rõ ràng có Lục nhân giáp, lục nhân ất, lục nhân đinh ba người, hiển nhiên là trên đường bị người giết, thi thể trói trên ngựa, ngựa nhận được đường về, từ về tới nơi này.

Ban đêm tuyết trắng xóa yên ắng, một đám người chết cưỡi ngựa đi trên đường, quả thực nghe rợn cả người đến cực điểm.

Dù là Bạch Lộc Tử trải qua nhiều sóng gió, nhìn cảnh khủng bố quái dị đến bực này, cũng không khỏi hai tay phát run, đầu gối bủn rủn, cơ hồ không đứng thẳng nổi. Một hồi lâu mới hồi phục, quay đầu nói với đệ tử:

“Đem…xuống…”

Trong cổ họng khô khan khôn kể, ngày thường cực lực thét to chỉ huy, lúc này cũng không nói nên lời.

Thi thể cứng ngắc, bị cởi trói đặt trên mặt đất vẫn đang xoay người dang chân.

Bạch Lộc Tử kiểm tra một lần, mười ba người này thất khống vừa không đổ máu, trên mặt cũng không có phù thũng xanh tím gì, xem ra không phải trúng độc.

Thân mình xương cốt đều không có vết thương, chỉ là hai tay vặn vẹo, mười ngón đều bị tước đứt. Những người này giống như bị đại tuyết đông chết, trừ ngón tay, không tìm thấy vết thương khác.

Các đệ tử còn lại đều hoảng sợ không chịu nổi, chỉ khe khẽ nói nhỏ nói là bị ác quỷ nơi đồng hoang từ ngón tay hút hồn phách.

Bạch Lộc Tử tâm loạn như ma, nhưng bà ta là vị lãnh đạo cao nhất một phái lớn, tự nhiên có chỗ hơn người, tuyệt không dễ dàng tin thuyết quỷ thần. Mười người kia không nói, lúc nhân giáp ba người là bà ta tự mình dạy, võ nghệ không tầm thường, kinh nghiệm giang hồ cũng cực kì phong phú, một chiêu chưa quá mà bị giết như thế, địch nhân tất nhiên cực khó đối phó.

Bảo vật sở dĩ được gọi là bảo vật tất nhiên vì khó có được. Bạch Lộc Tử lấy lại bình tĩnh, dĩ nhiên hiểu phái Côn Lôn đã trêu chọc đến nhân vật lớn nào, trong lòng từ kinh chuyển giận, một tiếng hét to:

“Đem nha đầu chết tiệt kia tha ra đây cho lão nương!”

Thường Trung không biết khi nào thì lặng yên đứng bên người Bạch Lộc Tử, lúc này tiến lên nửa bước, khom người thấp giọng nói:

“Chưởng môn, nàng kia từ đêm qua liền sốt cao, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, tiểu nhân dùng nước tuyết hắt nàng, cũng chỉ là hồ ngôn loạn ngữ. Nếu hùng sát kia muốn cướp lại thê tử hắn…”

Bạch Lộc Tử ngẫm nghĩ, bản thân bất quá rút mấy móng tay của nàng kia, hùng sát này liền giết hơn mười người trả thù, tất nhiên coi trọng nàng kia, tựa hồ nên lưu lại tính mạng con tin để áp chế cho thỏa đáng. Giết chết thê tử hắn, tọa kị càng khó tới tay.

Thường Trung nói tiếp:

“Lục đại gia bọn họ võ công cao cường như vậy, nhân số lại nhiều, vẫn là tặc nhân kia vụng trộm theo dõi, ám thi đánh lén mới đắc thủ. Chưởng môn ngài kiếm pháp tuyệt đỉnh, công lực thâm hậu, đừng nói là Tây Vực, liền cả Trung Nguyên không ai không biết, tất nhiên là không sợ tiểu nhân ám hại. Chỉ sợ các đệ tử võ công đê hèn, nếu là…sẽ không có biện pháp tiếp tục hầu hạ chưởng môn.”

Bạch Lộc Tử thân ở Tây Vực, rất ít có cơ hội đi vùng Trung Nguyên, thường nghẹn khuất một thân kinh người nghiệp nghệ chỉ tại vùng núi Côn Lôn này. Miệng mặc dù mắng một câu “Ngươi nhát gan”, trong lòng lại thấy lời hắn nói là đương nhiên.

Nhưng tưởng lời nói của lâu la này phân tích đích thực không sai, hùng sát này tất nhiên giỏi theo dõi đánh lén, địch trong tối ta ngoài sáng, hơi không chú ý liền có họa sát thân, bên người lại chỉ mang theo vài phế vật không dùng được, không bằng trở lại địa bàn mình rồi tính sau.

Vì thế mệnh lệnh đệ tử đem thi thể cấp tốc vùi lấp, thu thập hành lí, bỏ xe cưỡi ngựa, cấp tốc chạy về Côn Lôn. Trong lúc hỗn loạn, không có người chú ý Thường Trung lặng lẽ bỏ áo choàng lông cừu trên thi thể kia đắp lên người một nữ tử đang mê man bất tỉnh.

Bạch Lộc Tử cũng là người đi đi lại lại trên giang hồ, tự nhiên biết mục đích của địch nhân, liền đem Lâm Nhất Tần tự mình trông giữ. Ban ngày phóng ngựa phi nhanh, Lâm Nhất Tần suy yếu không ngồi nổi ngựa, liền cùng Thường Trung cưỡi chung một con, theo sát chưởng môn.

Buổi tối nghỉ ngơi, Bạch Lộc Tử cũng không lại ghét bỏ Tiểu Lâm dơ bẩn, gắt gao nắm chặt mạch môn nàng, khó lòng ngủ say, hơi có gió thổi cổ lay liền rút kiếm đặt ngang cổ nàng.

Như thế hai ba ngày đều bình an trôi qua, khoảng cách đến Côn Lôn đã rất gần, mọi người cho rằng đã bỏ xa địch nhân, trong lòng có chút an tâm. Một ngày này lại đi tới sa mạc lớn, ngựa ở sa mạc không thể chạy nhanh, ban ngày không thể ra khỏi sa mạc, ban đêm chỉ có thể tá túc trong biển cát vàng.

Ban đêm lúc canh hai, chợt nghe tiếng đinh linh, đinh linh lục lạc vang vọng, tựa hồ có đàn lạc đà xa xa chạy tới. Không cần đệ tử trực đêm nhắc nhở, mọi người đều đã bừng tỉnh, chỉ nghe âm thanh lục lạc vốn từ phía tây bắc truyền đến, nhưng chỉ thoáng qua nửa khắc liền từ bắc chuyển nam tới hướng tây nam, lập tức hơi dừng , lại đột nhiên vang lên ở hướng đông nam.

Lục lạc cô đơn như quỷ mị, chợt nam chợt bắc, thoắt tây thoắt đông, khi nhẹ khi vang, giống như u linh bay tới bay đi, hành tung bất định.

Lúc này gió đưa sương chùng, cát vàng bay bay, không trăng không sao, thực không giống cõi trần.

Trong đại mạc vốn có truyền thuyết lục lạc u linh dẫn lữ khách đến địa ngục, nếu đi theo thanh âm sẽ bị lạc, cuối cùng chết khát chết mệt trong sa mạc.

Đệ tử phái Côn Lôn đều nghe truyền thuyết này mà lớn lên, lúc này mặc dù có võ công cũng không khỏi nơm nớp lo sợ, chỉ sợ ác quỷ đem bản thân chộp tới ăn luôn.

Bạch Lộc Tử rút trường kiếm ra, cao giọng mắng chửi:

“Tặc nhân hạ đẳng, chỉ biết giả thần giả quỷ, lén lút ám tiễn đả thương người, cho rằng lão nương bị dọa sao? Nếu thật sự là anh hùng hảo hán, liền quang minh chính đại xuất hiện, thử bảo kiếm trong tay lão nương!”

Tiếng mắng chửi truyền ra xa xa, tiếng chuông ở tây nam vang lớn vài cái, rổi lại vắng lặng không tiếng động.

Bạch Lộc Tử thu trường kiếm vào bao, cười lạnh một tiếng:

“Lục nhân vô, lục nhân minh, hai người các ngươi đi nhìn xem là cái quỷ gì?!”

Lục Nhân Vô vũ khí là roi dài, lục nhân minh sử dụng tơ vàng, đều là binh khí dài, lúc này phái hai người bọn họ đi tra xét là vừa vặn.

Hai người trong lòng tuy kinh sợ, nhưng cũng không dám cãi lời chưởng môn, nắm chặt đai lưng, rút binh khí ra, chậm rãi hướng nơi tiếng chuông biến mất đi đến.

Giữa hoang mặc, trừ cồn cát thấp cũng không có vật gì khác, tầm nhìn cực lớn, hai người dè dặt cẩn trọng dò xét nửa dặm đường cũng không thấy có gì dị thường, liếc nhau, xoay người trở về. Hai người xa xa đi tới, đi lại vững vàng, hiển nhiên không đụng tới địch nhân quỷ quái gì, trong lòng hơi vững.

Nào đâu chỉ thấy khoảng cách chừng chục trượng xa, mọi người thấy hoa mắt, hai bóng người đột nhiên biến thành một cái, lục nhân vô ở phía sau thế mà không thấy.

Mọi người nhất thời phát lạnh, điên cuồng gào thét, lục nhân minh quay đầu nhìn lại, mới phát hiện sư huynh biến mất vô tung, trên đất chỉ lưu lại dấu cát nhợt nhạt, hạt cát chậm rãi trượt xuống.

Lục Nhân Minh còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên mắt cá chân căng thẳng, bị một lực lớn kéo vào trong cát. Hắn giãy dụa càng lớn càng bị lún sâu, giây lát liền bị chìm tới ngực. Lục Nhân Minh quá sợ hãi, dây mềm nắm trong tay, đem quăng ra xa.

Nếu ở Trung Nguyên, dây móc vào cây cối hay tảng đá đều có thể trợ lực, nhưng ở trong sa mạc có vật gì móc vào được? Lục Nhân Minh biểu tình vặn vẹo cực điểm, hai tay cuồng loạng vùi cát, như thú gần chết phát ra tiếng thét tuyệt vọng.

Mọi người còn lại đều sợ hãi cực điểm, trái tim cơ hồ muốn bay ra từ miệng, dù nhiệt độ dưới 0 độ C vẫn ướt mồ hôi lạnh, cũng không có ai dám đi qua xem xét.

Lục đầu xà sáu người tài cao gan lớn vẫn không thoát khỏi vận mệnh toàn quân bị diệt, mà địch nhân đến giờ vẫn không lộ ra bộ mặt thật sự.

Bạch Lộc Tử kinh sợ, mắt đỏ hồng cao giọng mắng chửi không ngớt, trường kiếm vạch một vết máu dài trên cổ Lâm Nhất Tần.

Đau khổ nửa ngày trời, địch nhân lại không có tí động tĩnh, trời hơi trở sáng, mọi người phái Côn Lôn đều chạy chối chết hướng tổng bộ mà đi, một đường không ngừng nghỉ chút nào, mệt chết sáu bảy con ngựa, rốt cục ỷ vào ưu thế quen thuộc địa hình, sớm một bước về tới Côn Lôn.

Bạch Lộc Tử lập tức điều hai mươi tư đệ tử kết kiếm trần, vây quanh hàn mai cư của bà ta, nhưng rốt cục vì chuyện gì lại không nói cho bọn họ, chỉ nghiêm lệnh cho mấy người cùng bà ta trở về nếu dám lộ ra một câu, liền lập tức móc mắt cắt lưỡi, đuổi ra sa mạc tự sinh tự diệt.
Bình Luận (0)
Comment