Hồ Tiểu Thiên bắt đầu ý thức được quả thật mình là không tầm thường đấy. Y không tầm thường không chỉ bởi vì kinh nghiệm của y không giống người thường, mà còn bởi vì ý thức của y, lý niệm của y đã vượt ra xa thời đại này. Ở trong mắt y thì xem ra một sự tình bất quá chỉ là một chuyện bình thường thôi, thì tại một thời này, trong mắt của phần lớn người đều hiện ra là chuyện hận đời vô đối thậm chí hơn phải là kinh thế hãi tục.
Hồ Tiểu Thiên cũng không phải là muốn thay đổi cái thế giới này, y cũng không có dã tâm hùng bá thiên hạ. Người sống trên đời chỉ có ngắn ngủi trăm năm, không cần để nó trôi qua quá mệt mỏi. Nhưng mà cuộc sống ở thời đại như vậy thì muốn sống được đơn giản, sống được an nhàn cũng tựa hồ không dễ dàng gì. Ước nguyện ban đầu của y chỉ là muốn thoải thoải mái mái mà làm một tên nhị thế chủ, trải qua thời gian dựa vào tổ tiên ban cho mà sống an nhàn, thò tay thì có người mặc quần áo, há miệng thì có người đút cơm (* vãi cả ước@@). Nhưng sao điểm yêu cầu nho nhỏ này của y chỉ đảo mắt một cái đã thành không rồi. Nhìn lão cha thì có vẻ như quyền cao chức trọng, uy phóng tám hướng thế nhưng cũng có cảm giác nguy cơ nặng nề ah. Từ sau khi Đan Thư Thiết Khoán mất đi, Hồ Bất Vi liền có một loại dự cảm bất tường, nên đã lập tức quyết định để cho nhi tử rời kinh đi làm quan.
Biết rõ tất cả đã trở thành kết cục được định sẵn, nhưng mà rõ ràng là trong lòng y rất muốn thoát ly trói buộc, chạy về phía cuộc sống mới đầy chờ mong. Nhưng mà Hồ Tiểu Thiên vẫn không tránh khỏi muốn sĩ diện cãi láo hai câu: "Cha, ta có thể không đi hay không?"
"Không thể!" Hồ Bất Vi trả lời chém đinh chặt sắt, tại ở sâu trong nội tâm của Hồ Bất Vi thật sự là vẫn còn không nỡ, nhi tử si si ngốc ngốc đã qua rồi 16 năm, vừa mới khôi phục bình thường, giữa hai cha con thậm chí còn chưa kịp hiểu rõ lẫn nhau, vậy mà đã sắp gặp phải cảnh trời nam đất bắc. Nếu như không phải do tình thế bức bách, thì lão cũng không muốn nhi tử ra đi như vậy. Hồ gia ba đời độc đinh, đến thế hệ của Hồ Tiểu Thiên này, càng là chỉ có một người là y, đến cả một cái tỷ muội cũng không có. Nếu mà giữ y lại ở kinh thành thì lão càng không yên tâm, tương lai nếu như thế cục không được như mong muốn, thậm chí có khả năng nguy hiểm đến tính mạng của y. Trên thực thế, lúc trước tại Đà Nhai đã xảy ra một lần ám sát, cho đến nay vẫn còn chưa tra ra được bất kỳ manh mối nào cả.
Hồ Tiểu Thiên lại nói: "Ta không thể chờ mẹ trở về mới đi sao?"
Hồ Bất Vi lắc đầu, thái độ kiên quyết, chân thật đáng tin.
Hồ Tiểu Thiên thở dài nói: "Cha ah, cái này cũng không được, cái kia cũng không được... Ngài thật đúng là ý chí sắt đá.... à mà.... Còn có một yêu cầu."
Hồ Bất Vi dở khóc dở cười nói: "Tiểu Thiên, là cha ta cũng không gạt ngươi, lần này cho ngươi đi Tây Xuyên chỉ là kế sách tạm thời, đợi chuyện ở Kinh Thành bên này ổn định lại thì cha liền gọi ngươi quay lại." Chỉ cần địa vị của lão không bị ảnh hưởng quá lớn trong lần thay đổi ngôi vị này thì chuyện gọi y về kinh còn không phải chỉ là tiện tay thôi sao. Bây giờ để cho y sớm đi Tây Xuyên, chẳng qua là phòng ngừa chu đáo, sớm làm tốt chuẩn bị cho tình huống xấu nhất mà thôi.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cha, ngài cho ta mang theo bốn tên gia đinh này, ta một tên cũng không có vừa ý ah."
Hồ Bất Vi nghe nói là chuyện này thì không khỏi cười nói: "Ngươi có phải là lo bọn hắn không có bổn sự, hay là ta lại để cho Hồ Thiên Hùng ở lại Tây Xuyên giúp ngươi." Hồ Thiên Hùng được lão phái đi Tây Xuyên để giải thích với Lý gia chuyện Hồ Tiểu Thiên đùa giỡn Đường Khinh Tuyền, đến nay vẫn còn chưa trở về.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Tự chính ta đã có người muốn tuyển!"
Hồ Bất Vi nói: "Ai?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Bộ đầu Mộ DUng Phi Yên của Phủ Kinh Triệu."
Hồ Bất Vi nao nao, lão thật sự không thể tưởng được người y đề cử lại là cô ta.
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cô ấy là bởi vì ta mà bị liên lụy nên bị phủ Kinh Triệu tạm thời cách chức, hiện tại đang nhàn rỗi ở nhà, ta xem cô nàng chẳng những có thể lực xuất chúng hơn nữa võ công lại cao cường, càng khó được hơn chính là làm người chính trực, không sợ quyền quý. Lần đi Tây Xuyên này, núi cao sông dài, ngàn dặm xa xôi, bên người hài nhi nếu là không có một người võ công cao cường bảo hộ, thì an toàn cũng rất khó có thể đảm bảo ah. Chỉ bằng với mấy người Lương Đại Tráng đó, nếu thực sự gặp phải sự tình gì thì bọn hắn còn không phải Nê Bồ Tát sang sông, chính bản thân còn khó bảo toàn? Làm gì còn có tâm trí mà lo lắng cho ta?"
Hồ Bất Vi ấn tượng đối với Mộ Dung Phi Yên cũng không sâu, lời nói này của y lại khiến cho lão tỉnh ngộ. Hoàn toàn chính xác, lần đi Tây Xuyên này phải đến gần ba nghìn dặm đường, trên đường có gặp phải tình huống gì hay không cũng rất khó nói. Nếu như không có một người võ công cao cường bảo hộ bên người nhi tử thì thật đúng là lại khiến cho lão không yên tâm. Nên mới nói: "Lý Cẩm Hạo cùng Thiệu Nhất Giác võ công cũng không yếu, đều là hảo thủ lấy một chọi mười đấy!"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Chỉ bọn hắn? Lần trước bị tập kích ở Đà Nhai, nếu như không phải Mộ Dung Phi Yên vì ta ngăn cản một mũi tên thì chỉ sợ hài nhi liền không thấy được ngài nữa ah!"
Hồ Bất Vi cảm giác, cảm thấy nhi tử kiệt lực tiến cử hiền tài là Mộ Dung Phi Yên, cũng không chỉ đơn giản như vậy, nên lão cố gắng suy nghĩ lại một chút, nữ bộ đầu Mộ Dung Phi Yên kia lớn lên quả thật xinh đẹp, tiểu tử này không phải là muốn lấy việc công làm việc tư, mượn cơ hội tiếp cận Mộ Dung Phi Yên, thậm chí đạt được trái tim mỹ nhân?
Hồ Tiểu Thiên chứng kiến Hồ Bất Vi trầm ngâm không quyết, nên nhịn không được mà phàn nàn nói: "Cha, ngài sẽ không phải ngay cả cái nguyện vọng nhỏ nhoi này của ta cũng không đồng ý a?"
Hồ Bất Vi nói: "Mộ Dung Phi Yên có thể tin được không?"
Hồ Tiểu Thiên gật đầu nói: "Tin được!"
Hồ Bất Vi nói: "Cô ta dù sao cũng là người của phủ Kinh Triệu, ngày mai ta sẽ đi tìm Hồng đại nhân hỏi một chút, chuyện này còn phải xem ý kiến của người ta đã."
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cô ấy chỉ là một tay bộ khoái, cấp trên giao cho nàng làm cái gì thì phải làm cái ấy, vậy còn có thể có ý kiến gì nữa? Chỉ một chút mặt mũi như vậy, Phủ Kinh Triệu không phải là sẽ không để cho ngài đó chứ?"
Hồ Bất Vi trừng mắt liếc y một cái, trong lòng tự nhủ, tiểu tử, ngươi gấp như vậy làm cái gì? Biết con không ai khác ngoài cha, tiểu tử ngươi nếu là không có đánh chủ ý với Mộ Dung Phi Yên, thì lão tử sẽ tự chọc thủng đôi mắt mình ah. Đi Tây Xuyên còn muốn mang theo một mỹ nữ bộ khoái, cái này làm con nếu so với lão tử ta đây còn biết hưởng thụ hơn ah. Hồ Bất Vi đối với việc này vẫn còn hơi băn khoăn: "Tiểu Thiên, sự tình ngươi đi Tây Xuyên thì Lý gia sớm muộn gì đều sẽ biết, ngươi mang theo một nữ bộ đầu đến đó, hình như là có chút không hợp a?"
Hồ Tiểu Thiên nói: "Cha, ngài là lo lắng ta sẽ cùng với cố ấy gây ra vài chuyện xấu?"
Hồ Bất Vi trừng lớn hai mắt, chuyện xấu? Tiểu tử này còn có thể rõ ràng mà nói ra như vậy?
Hồ Tiểu Thiên nói: "Ngài yên tâm đi, ta nếu như có cái tà tâm kia cũng không có tặc đảm ah.... Chỉ bằng võ công của cô ả thì một trăm người như ta cúng không thể đến gần cô ả ah..."
Hồ Bất Vi nhịn không được cười lớn, ngươi có lợi hại hay không thì không biết nhưng chắc chắn không phải là võ công ah, đương kim thiên tử Đại Khang cũng không phải cao thủ đệ nhất thiên hạ. Lão cẩn thận nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn gật đầu nói: "Ta sẽ tận lực vì ngươi an bài."
Mộ Dung Phi Yên căn bản cũng không nghĩ tới Hồ Tiểu Thiên lại đánh chủ ý lên chính mình, một tờ điều lệnh liền phái cô đến dưới trướng nghe lệnh Hồ Tiểu Thiên, phải cùng thằng này vượt núi băng sông, ngàn dặm xa xôi mà tiến về huyện Thanh Vân - Tây Xuyên. Hồ Tiểu Thiên đi làm Huyện thừa, còn mình thì đi theo hắn làm một cái bộ khoái nho nhỏ. Đúng! Không có lầm ah... Là làm bộ khoái! Trước đây Mộ Dung Phi Yên tốt xấu gì cũng là một Bát phẩm hộ vệ, thế nhưng mà sau khi phân phối đến dưới chướng Hồ Tiểu Thiên làm thủ hạ thì đến cả y cũng mới chỉ là một tên quan cửu phẩm thôi ah. Vậy hóa ra chính mình căn bản là đến phẩm giai cũng không có? Kinh Triệu doãn Hồng Bách Tề ở bên trong thâm tâm cũng có chút xấu hổ, dù sao Mộ Dung Phi Yên trong lúc nhậm chức tại phủ Kinh Triệu đã nhiều lần phá được đại án, đã vì hắn mà lập vô số công lao, lần này tạm thời cách chức cô cũng chỉ là tại áp lực từ phía trên. Cô nàng này tính tình vô cùng ngay thẳng, trong mắt không thể chịu được một hạt sạn, tự nhiên đã đắc tội với không ít quyền quý.
Thiểu duẫn Sử Cảnh Đức ở Phủ Kinh Triệu mặc dù là thuộc hạ của hắn, nhưng mà huynh đệ Sử Bất Xuy của hắn kia lại chính là Lại bộ Thượng Thư. Mộ Dung Phi Yên đắc tội Sử gia, Sử Cảnh Đức lại kiên trì muốn đem Mộ Dung Phi Yên đuổi ra khỏi phủ Kinh Triệu.
(* Thiểu duẫn: là một chức quan)
Tuy rằng Hồng Bách Tề rất hân thưởng tài cán của Mộ Dung Phi Yên, thế nhưng mà hắn còn không đến mức vì một người bộ khoái nho nhỏ mà cùng Sử gia trở mặt, cho nên mới làm ra chuyện quyết định tạm thời cách chức cô. Hồng Bách Tề vốn tưởng rằng với tính tình cương liệt của Mộ Dung Phi Yên thì sẽ quả quyết không tiếp nhận cái quyết định trục xuất này, vậy mà thật không nghĩ đến Mộ Dung Phi Yên rõ ràng liền đồng ý luôn.
Mộ Dung Phi Yên đối với tình cảnh của mình nhận thấy rất rõ ràng, bởi vì đắc tội với Sử gia nên tình cảnh của cô tại trong phủ Kinh Triệu đang hết sức vi diệu. Tuy là Hồng Bách Tề nói rằng chuyện tạm thời cách chức chỉ là kế hoãn binh, đợi cho sự việc lắng xuống thì nhất định sẽ khôi phục lại chức vị cho cô. Nhưng cho dù là phục chức, cô cũng khó có thể tiếp tục được trọng dụng. Trong những năm cô làm việc tại phủ Kinh Triệu, đã thấy được đủ loại thói quen xấu của quan trường, quan lại bao che cho nhau, căn bản không có bất luận cái gì gọi là công lý và chính nghĩa. Tại sâu trong đáy lòng của cô sớm đã đối với quan trường chốn Kinh Thành căm thù đến tận xương tuỷ. Lúc con người phiền muộn thì thường thường sẽ đổ hết do hoàn cảnh, hy vọng ra ngoài một chút cho khuây khỏa. Vậy nên sau khi Hông Bách Tề đưa ra quyết đinh thì cô không hề có do dự mà liền đồng ý luôn, tự cho là đi ra ngoài giải sầu, nếu như đến huyện Thanh Vân rồi mà cảm thấy không như ý thì đơn giản là đi ra ngoài rồi sẽ từ bỏ công vụ, thiên hạ to lớn, lo gì không có đất dung thân.