" Còn vài tiếng nữa thì trời sẽ sáng. Phụng Linh, ngươi nghĩ xem ta có thể tìm thấy yêu sủng không?"
" Cái đó ta là sao biết?"
" Phụng Linh, ngươi chẳng biết ăn nói gì cả!" Cô Lăng Nguyệt ghét bỏ nói tiếp: "Khi ta hỏi như vậy, ngươi phải nói ' Lăng Nguyệt nhất định sẽ tìm thấy' đại loại là như vậy, để cổ vũ tinh thần của ta chứ?"
"..." Thành thật cũng là điều đáng tránh sao? Phụng Linh cảm thấy hết chỗ nói.
Bởi vì có Phụng Linh trò chuyện cho nên Cô Lăng Nguyệt không cảm thấy buồn chán trong lúc chờ đợi Di tích Viễn Cổ mở ra.
Thời điểm hai người đàm luận, trong một trướng bồng xa xa, một thân ảnh màu hồng đang ngồi trong đó, Hàn Dạ cũng đang đứng cạnh hắn.Ở nơi này lúc an tĩnh, trong đầu hắn chỉ hiện lên bóng hình mỹ miều, thời gian dài không thấy, nàng gần đây có tốt không?
Ban đầu chính là chuẩn bị trở về xử lý xong chuyện liền đi tìm nàng, song không nghĩ tới chuyện trong gia tộc lại phức tạp như vậy, còn liên lụy đến hai gia tộc khác, vì để giải quyết hoàn toàn tai họa ngầm, cho nên hắn tốn rất nhiều thời gian, sau khi giải quyết xong tất cả các vấn đề thì đã hết một năm.
Mà thời điểm hắn chuẩn bị lên đường lại đột nhiên hiện ra tin tức về di tích viễn cổ, cho nên hắn tới nơi này, đến bây giờ hắn vẫn chưa thể đi tìm Cô Lăng Nguyệt
"Đợi sau khi tầm bảo chấm dứt chúng ta liền đi thành Khâu Lũy." Hàn Như Liệt mở miệng nói, trong giọng nói tràn đầy sự kiên định, lúc trước hắn nói sẽ trở về tìm nàng, vì vậy hắn nhất định sẽ trở về.
Chẳng qua là không biết giai nhân hiện tại như thế nào, hơn một năm qua đi không biết nàng đã quên mình chưa, hay là cho rằng mình không thủ tín?
Hắn luôn luôn rất tự tin nhưng nghĩ đến vấn đề này lại không có tự tin, thật sự hắn không biết Cô Lăng Nguyệt suy nghĩ gì, nhớ tới đây, không khỏi mở miệng hỏi Hàn Dạ bên cạnh: "Hàn Dạ, ngươi nói xem Cô Lăng Nguyệt có giận ta không?"
Nghe câu hỏi của Hàn Như Liệt, Hàn Dạ cau mày suy nghĩ một chút, nói: "Công tử, vấn đề này ta cũng không biết." Hắn cũng không có cùng cô gái nào nói chuyện, đối với tâm tư của các cô gái một chút cũng không biết, công tử hỏi hắn vấn đề này có khác gì không hỏi đâu?
Kể từ khi ở thành La Thiên trở về, công tử thường xuyên nhắc đến Cô Lăng Nguyệt, vốn là cảm thấy công tử nhất thời có hứng thú nhưng nhìn bộ dạng này thì cũng biết đây tuyệt đối không phải là nhất thời cao hứng, công tử thật sự động tâm rồi.
Ở trong gia tộc, công tử vốn là không thích các cô gái kia, tại thời điểm các nàng lấy lòng, công tử cũng sẽ phản ứng một chút. Nhưng hiện tại ngay cả nhìn các nàng một cái thì công tử cũng cảm thấy phiền não, lần trước lại hỏi mình tại sao Cô Lăng Nguyệt không giống như các nàng thích công tử.
Vấn đề này hắn cũng thấy bất đắc dĩ, nếu Cô Lăng Nguyệt giống với các cô gái dong tục kia thì công tử cũng sẽ không thích nàng đi, chẳng qua lời này cũng là thể hiện ý nghĩ trong lòng công tử, hắn hy vọng Cô Lăng Nguyệt có thể yêu công tử.
Nghe Hàn Dạ trả lời, Hàn Như Liệt cũng cảm khái nói: "Vấn đề này chính là hỏi ngươi cũng như không, trước kia ta đối với các cô gái không có hứng thú, ta xem ngươi với các cô gái thật đúng là không có chút hứng thú đi."
"Mệnh của Hàn Dạ là của công tử, Hàn Dạ muốn vì công tử làm việc, những thứ khác hết thảy Hàn Dạ đều không nghĩ tới." Hàn Dạ vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nghe vậy Hàn Như Liệt lắc đầu: "Hàn Dạ, ta biết ngươi đối với ta trung thành, nếu là ngày nào đó ngươi vừa ý cô nương nào nhất định phải nói cho ta biết." Mặc dù hai người là quan hệ chủ tớ, nhưng hắn và Hàn Dạ lại giống như là huynh đệ.
Huống chi lần này xử lý chuyện trong nhà, Hàn Dạ thay mình đỡ một kiếm, huynh đệ máu mủ trong gia tộc muốn đưa mình vào chỗ chết, mà Hàn Dạ lại che chở mình chu toàn trong mọi việc, Hàn Như Liệt tự nhiên rõ ràng người nào mới chân chính là huynh đệ của mình!
Tia nắng đầu tiên vừa xuất hiện trong ngày mới, Cô Lăng Nguyệt ngước nhìn cấm chế của Di tích Viễn Cổ biến mất. Mọi người trên núi Tử Vân đều sôi trào, cấm chế màu vàng càng ngày càng nhạt, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của mọi người, hiện tại di tích đã không còn bất cứ vật gì có thể ngăn cản bước chân của bọn họ rồi, nhưng vẫn không có một người nào động thân.
Trong di tích viễn cổ có bảo bối là nổi danh, tương ứng nguy hiểm cũng nổi danh, ai biết tiến vào cửa rồi sẽ hiện lên ám khí hay không đây?
Cô Lăng Nguyệt cũng biết điều này cho nên cũng không hề nôn nóng, trước hết để cho người khác tìm tòi trước rồi mình đi vào sau cũng không muộn, hơn nữa phần thời gian chờ đợi này sẽ không lâu đâu.
Quả nhiên giống như dự đoán của Cô Lăng Nguyệt, rất nhanh liền có người có người tiến vào. Thấy một người hành động, lại có thêm mấy người tiến lên, mấy người này căn bản đều là đi một mình, không phải là kiểu môn phái thế gia, mấy người này so với người thường lại càng thêm cẩn thận.
Cô Lăng Nguyệt đưa mắt nhìn đại môn di tích, đi tới trước đại môn di tích mọi người đều trở nên nhỏ bé, mà khí thế cửa lớn làm cho bọn họ sinh ra một tia cảm giác kính ngưỡng, nhẹ nhàng đẩy cửa kia, chỉ nghe "két" một tiếng, cửa mở ra, tối đen như mực, nhìn không rõ lắm nhưng đối với mọi người lại tràn đầy lực hấp dẫn.
Cô Lăng Nguyệt vẫn ngồi trên cây nhìn tình tình trạng đại môn di tích, chỉ cần mấy người kia có một người thuận lợi tiến vào thì cũng chính là thời điểm thích hợp để nàng hành động.
Trong lúc mấy người này đang âm thầm cao hứng, bi kịch đã xảy ra, một người trong đó hướng vào bên trong bước một bước, giống như bị trúng phải một cơ quan nào đó, vô số mũi tên liền bắn nhanh về phía bọn họ, chi chít, làm cho người ta da đầu tê dại.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, dĩ nhiên nếu phía trước có một nhóm người, thì người phía sau sẽ kịp thời ngăn cản và nhanh chóng lui đi ra ngoài. Di tích lại một lần nữa yên tĩnh, đại môn đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Cô Lăng Nguyệt mặc dù đã sớm chuẩn bị tư tưởng, nhưng thời điểm nhìn thấy một màn này vẫn có chút cảm khái, quả nhiên là lợi ích luôn đi cùng với nguy hiểm a!
Nhìn nhóm người đầu tiên chết thảm, tò mò trong lòng mọi người cũng bị kiềm hãm mấy phần. Tuy bảo bối trọng yếu nhưng mạng cũng trọng yếu không kém.
Dĩ nhiên, lòng tham là vô đáy, nhóm người thứ hai lại tiếp tục đi vào, cũng may lần này không có xảy ra vấn đề gì, bọn họ bình an tiêu sái đi vào.
Cô Lăng Nguyệt biết rõ đây chỉ mới là bắt đầu, chân chính nguy hiểm còn còn chờ ngươi ở bên trong.
Cô Lăng Nguyệt nhảy xuống cây, đi đến đại môn di tích.
" Lăng Nguyệt nhất định phải cẩn thận, đừng lơ là." Phụng Linh nghiêm túc dặn dò Cô Lăng Nguyệt.
" Ừm!"
Lăng Lạc Trần nhìn Mộ Chỉ Ly nói: "Chúng ta cũng hành động đây! Một mình Mộ cô nương nhất định phải cẩn thận hơn nhiều."
Mộ Chỉ Ly gật đầu cười: "Ta sẽ, ngươi cũng thế."
Hàn Dạ cũng hướng Hàn Như Liệt nói: "Công tử, hiện tại thời cơ đã đến, chúng ta cũng nên lên đường."
Hàn Dạ cũng hướng Hàn Như Liệt nói: "Công tử, hiện tại thời cơ đã đến, chúng ta cũng nên lên đường."
Hàn Như Liệt gật đầu: "Lên đường đi. " Trong khi hắn ngẩng đầu nhìn hướng đối diện trong nháy mắt thấy được vẻ thân ảnh cực kỳ quen thuộc, mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng là hắn cảm thấy phảng phất ở trong mộng xuất hiện trăm ngàn lần.
Người nọ chẳng lẽ là Nguyệt Nhi? Hàn Như Liệt muốn nhìn kỹ một chút, nhưng lại bị mọi người cản trở tầm mắt, đợi lúc sau nhìn thấy rõ, thì thân ảnh người kia đã biến mất.
"Công tử?" Hàn Dạ thấy Hàn Như Liệt vẫn nhìn phía đối diện không nhúc nhích không khỏi nghi hoặc hỏi.
Đại khái chắc là do mình nhớ quá nhiều nên hoa mắt đi! Hàn Như Liệt tự giễu lắc đầu, làm sao có thể nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt ở chỗ này đây? Nghĩ tới đây nhanh chóng tiến vào di tích.
Cô Lăng Nguyệt đi về phía bên trong di tích, lúc này mới phát hiện bên trong di tích có khoảng trăm lối đi, mỗi lối đều tối đen làm cho người ta không rõ bên trong có tình huống gì.
Rõ ràng có rất nhiều người, hiện tại lại chẳng trông thấy ai hết cả, điều này làm cho Cô Lăng Nguyệt nhịn không được than thở nói chủ nhân của di tích này rất có thủ đoạn.
Cô Lăng Nguyệt không hề quên có tìm được báu vật hay không liền dựa vào vận khí, mặc dù nàng không phán đoán được những thông đạo này sẽ thông ra đâu, chẳng qua là từ chỗ này có thể nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, cũng là từ trong thông đạo truyền tới, song nơi này có một loại hiệu quả âm thanh rất kỳ lạ, chỉ có thể đủ để nghe được âm thanh nhưng căn bản không phán đoán được nó từ thông đạo nào truyền ra.
Cô Lăng Nguyệt tùy tiện chọn một con đường đi vào.
Lối đi rất nhỏ hẹp, chỉ có thể đủ cho một người đi lại, thời điểm mới đầu còn có chút ánh sáng, nhưng là càng về sau lại càng tối đen như mực làm cho người ta không nhìn rõ, lối đi là một loại đá rất kỳ lạ, bóng loáng như gương, sờ có chút lạnh lẽo, phảng phất giống như hàn ngọc.
Trước đây Cô Lăng Nguyệt đã tốn không ít thời rèn luyện năm giác quan của mình, cho nên đối với bóng tối này rất quen thuộc, hơn nữa nàng hoàn toàn có thể nhìn thứ mọi thứ trong bóng tối.
Có lẽ do nhân phẩm của nàng tốt không gặp bất kì cơ quan gì, thế nhưng rất nhanh Cô Lăng Nguyệt phát hiện ra bản thân mình vẫn đứng yên tại chỗ. Nghĩ như vậy, Cô Lăng Nguyệt nhắm mắt tĩnh tâm lại, đường đang ở dưới chân mình, nếu trong lòng đã rõ đích đến, như vậy chân làm sao không thể đến đi đến điểm cuối?
Tâm ý tương thông, bóng tối chung quanh chợt biến mất hẳn, giống như hết thảy lúc trước đều chưa từng tồn tại, chờ Cô Lăng Nguyệt mở mắt lần nữa, nàng đang đứng trên đất bằng, mà nhìn sang bên cạnh lại thấy một màn kinh ngạc, chỉ thấy bên cạnh nàng là những lối đi trong suốt, còn có thần sắc của phần lớn những người khác nhau đang không ngừng bước đi, bất quá trong nhiều thông đạo lại là người chết, bọn họ chết rất thảm, làm cho người ta không rét mà run.
Ặc! Xem ra những tiếng la hét ban nãy nghe thấy khi đặt chân vào di tích là do những người này phát ra, nếu không phải nàng sớm nhận ra thì có lẽ sẽ mãi mãi bị giam tại đây cho đến chết.
Đi ra khỏi thông đạo, Cô Lăng Nguyệt liền nghe được tiếng của Phụng Linh: "Mới vừa rồi ta chỉ cảm thấy có một loại lực lượng cường đại ngăn chặn liên lạc giữa ta và ngươi. Xem ra chủ nhân của di tích viễn cổ này thật là cực kỳ khủng bố."
Nhớ tới một màn trước kia, Phụng Linh trong lòng vẫn còn sợ hãi, nàng là thần thú, bản thân chính là lực lượng cực kỳ cường đại, mặc dù hiện tại cảnh giới rớt đi rất nhiều, nhưng thực lực cũng không kém, song lực lượng vừa rồi làm cho nàng không hề có lực để hoàn thủ.
Xem ra di tích viễn cổ này không hề đơn giản, sợ là so với dự liệu của mình mạnh hơn không ít!
Đối với chuyện này, Cô Lăng Nguyệt tỏ vẻ hiểu rõ.
" Hiện tại khôi phục là tốt rồi, chúng ta bắt đầu hành động thôi." Cô Lăng Nguyệt không tự phụ cho rằng mình là vượt qua cửa ải đầu, phải nhanh chân lên nếu không đợi người khác thu hết bảo bối thì mình lỗ to.
"Ừ!"
Lúc này trước mặt Cô Lăng Nguyệt chính là con đường quanh co ngoằn ngoèo, mặc dù không có ánh nến chiếu sáng, nhưng vẫn sáng vô cùng, làm cho Cô Lăng Nguyệt không khỏi cảm thán di tích này thật thần kỳ, đồng thời với chủ nhân của di tích này cũng tràn đầy hứng thú, nơi này thật thần kỳ, bất luận là trăm lối đi vào hay một màn chứng kiến lúc này, đều chứng minh hắn không đơn giản.
Ở bên cạnh lối đi chính là các gian phòng, mà trong phòng có đồ vật gì chính là làm cho người ta tò mò.
Cô Lăng Nguyệt nhanh chóng đi tới, tùy ý lựa chọn một cái lối đi, cầm lấy kiếm cẩn thận đi tới gian phòng thứ nhất, lại không phát hiện ra chút nguy hiểm nào, trong đó vậy mà lại chỉ có một giá sách, đi vào nhìn lại, trên giá sách vậy mà lại là Huyền Phẩm vũ kỹ, hơn nữa nơi này là một giá sách đầy đủ a!
Nói thật ban đầu Cô Lăng Nguyệt chỉ có một quyển Huyền Phẩm sơ cấp, nguyên do mà lúc người Minh Phủ hỏi nàng tuyển lấy đan phương hay vũ kỹ, nàng lựa chọn đan phương . Cô Lăng Nguyệt hoàn toàn hối hận vì quyết định đó, và sự thực chứng minh nàng chọn đúng.
Tám năm trôi qua, hiện tại Cô Lăng Nguyệt đã có rất nhiều vũ kỹ*, ngoại trừ Thiên phẩm vũ kỹ ra. Địa phẩm cao cấp trong tay Cô Lăng Nguyệt có thể chất thành núi nhỏ.
*Vũ kỹ chia làm: Thiên, địa, huyền, hoàng bốn loại phẩm giai, mà mỗi một phẩm giai lại bao gồm ba giai đoạn: sơ cấp, trung cấp, cao cấp.
Còn về đan phương, nàng được chỉ có thể đến trên đầu ngón tay. Sự chênh lệch như vậy cho ta thấy rõ cái nào trân quý hơn.
Hiện tại Huyền Phẩm vũ kỹ đối với Cô Lăng Nguyệt lực hấp dẫn không lớn, dù sao sau khi thực lực tăng lên, vũ kỹ phẩm cấp thấp hiệu quả không lớn tất nhiên không thể quá tốt, Huyền Phẩm cao cấp đúng là hữu dụng mọi chỗ, bất quá đối với nàng chỗ dùng không lớnnhưng không thể phủ nhận đây là đại thủ bút rồi.
Bây giờ những thứ này không cần dùng, nhưng tương lai lỡ đâu cần thì sao?
Cô Lăng Nguyệt không biết rằng trong tương lai, nàng sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định ngày hôm nay của bản thân.
Sau đem tất cả những thứ vũ kỹ này thu vào trong túi càn khôn, Cô Lăng Nguyệt tăng tốc đến gian phòng kế tiếp, đối với nàng bây giờ mà nói, giành giật từng giây là chuyện vô cùng quan trọng.
Khi Cô Lăng Nguyệt vào xem hai gian phòng kế tiếp, lại phát hiện bên trong không có chút đồ nào, nghĩ rằng có người đã nhanh chân đến trước rồi, cho nên nàng tăng tốc độ, nàng phát hiện ra nơi này bốn phương thông suốt không có quy tắc nào, có gian phòng có người đến rồi, có cái thì chưa.
Kế tiếp Cô Lăng Thiên không thèm để tâm đến mấy căn phòng này xung quanh, bởi vì cách trước mặt nàng khoảng 200 m chính là Chủ Điện, nếu là Chủ Điện, đương nhiên đồ trong đó không thể tầm thường!
So với gian phòng lúc trước, Chủ Điện rộng hơn gấp mấy lần, tương đương với năm gian phòng nhỏ, cảm giác đầu tiên khi mới đi tới chính là rộng rãi, sáng sủa.
Ở chính giữa Chủ Điện, trên một tòa đài cao đặt một chiếc bàn làm bằng ngọc phỉ thúy, tinh xảo lung linh, dưới ánh đèn chiếu xuống lộ ra vẻ sáng bóng dị thường.
Đây tuyệt đối là ngọc thượng đẳng, lấy kinh nghiệm của Cô Lăng Nguyệt rất nhanh đã đoán được điểm này, bất quá bàn phỉ thúy này chỉ dùng để đựng những thứ kia thôi, trên bàn có đặt ba hộp gấm hoa đẹp dị thường.
Cô Lăng Nguyệt cũng không vội, mà đánh giá cả đại sảnh, nàng phát hiện trong Chủ Điện lớn như thế vậy mà lại chỉ có ba hộp gấm trên đài cao, trừ chỗ đó ra thì không vật gì khác nữa.
Nói cách khác, một Chủ Điện lớn như vậy chỉ để đặt ba hộp gấm này, điện càng lớn chứng tỏ vật trong đó càng quý giá, như vậy trong ba hộp gấm này rốt cuộc là chứa thứ gì đây?
Cô Lăng Nguyệt chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa đánh giá hết thảy biến hóa chung quanh, dù sao từ khi bắt đầu đi vào di tích này, nàng đã chứng kiến không ít người chết rồi.
Mấy căn phòng nàng đi qua lúc trước không có nguy hiểm gì, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là trong Chủ Điện sẽ không tồn tại nguy hiểm, nói sao thì vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn.
Mười bước. . . . . .
Năm bước. . . . . . .
Ba bước. . . . . . .
Khi cách bàn phỉ thúy còn chừng ba bước, nhưng lại không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì, Cô Lăng Nguyệt lại tiến lên phía trước một bước, nàng bây giờ vô cùng cẩn thận.
Ba hộp gấm này theo thứ tự mang ba màu là hồng, vàng, lam, vẻ ngoài hoa mỹ mà tinh xảo, hộp gấm tinh xảo Cô Lăng Nguyệt nhìn thấy cũng không phải ít, nhưng tinh xảo như vậy cũng là lần đầu tiên gặp được.
Hiển nhiên chúng đã được để ở đây không biết bao nhiêu năm, mà vẫn sạch sẽ, sáng bóng như cũ, nhìn không ra nửa điểm dấu vết của năm tháng, cũng không biết do vật liệu gì tạo nên, dưới ánh đèn hiện lên giống như sóng gợn không ngừng vận động, vật trong hộp gấm giống như linh động hẳn lên, làm cho người ta không khỏi kinh ngạc, sợ hãi.
Song, thời điểm Cô Lăng Nguyệt bước một bước cuối cùng,