[Y Thủ Che Thiên Đn] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 32

Cùng Hàn Như Liệt nói vài lời, Cô Lăng Nguyệt liền cùng bốn người khác tiến vào truyền tống trận dưới ánh mắt gửi ngấm hy vọng của những người đứng đầu Thăng Thiên quốc.

Truyền tống trận được vận hành bằng  mấy chục yêu tinh cao cấp, chứng tỏ khoảng cách dịch chuyển có bao nhiêu xa. Dưới ánh sáng đa màu rực rỡ bao quanh năm người, Cô Lăng Nguyệt nụ cười nhìn về thân ảnh Hàn Như Liệt dần dần biến mất khỏi tầm mắt mình, cuối cùng quang mang chói mắt làm cho nàng không khỏi nhắm hai mắt lại, xung quanh các loại năng lượng vặn vẹo bức bách thân thể nàng, gió lốc thổi mái tóc nàng tung bay...

Hàn Như Liệt nhìn Cô Lăng Nguyệt biến mất tại chính tầm mắt mình, quả đấm không khỏi nắm chặt, ba năm kế tiếp bọn họ không thể gặp nhau...

 "Công tử". Hàn Dạ nhìn công tử bên cạnh không nói lời nào, không khỏi bật ra tiếng.  

 Hàn Như Liệt nhìn Truyền Tống trận một cái thật sâu, quay đầu nói: "Chúng ta đi thôi". Đi ra ngoài lâu như vậy, hắn cũng nên trở về, xem một chút những người đó sẽ lại làm ra cái trò gì.  

Khi mở mắt một lần nữa, trước mặt nàng đã là một thế giới khác, nghe nói chiến trường Thiên Huyền này là mở ra một phiến không gian khác, giương mắt nhìn thấy bầu trời tối tăm,gần như hoang vu không còn sự sống nào tồn tại, thậm chí còn không thấy có bóng dáng mặt trời, đập vào mắt hết thảy toàn bộ cũng là một màu xám tro, gần như là một màu xám tro hoang vu.

  "Đây chính là chiến trường Thiên Huyền!". Nhìn Hiên Viên Dật kích động nói, Cô lăng Nguyệt tử hỏi một nơi chẳng xinh đẹp hay hùng vĩ gì cho cam có gì hay chứ?

Mà bên cạnh Mộ Chỉ Ly cũng lên tiếng nói: "Dựa theo lời Hoàng thượng nói, chúng ta bây giờ là phải đi tới thành của chiến trường Thiên Huyền, ở nơi này đạt được chúng ta thân phận bài cùng với nhiệm vụ."

Không phản đối chuyện này cả, cùng nhau xuất phát rời đi. Năm người bọn họ đối với lẫn nhau cũng là không có mấy hiểu biết, trừ Cô Lăng Nguyệt cùng Cao Chí Thanh là có quen trước một ít, những người khác có thể nói là cũng không quen thuộc.

Để tiện cho việc hành động, mọi người bàn bạc nên chọn Cô Lăng Nguyệt hay Hiên Viên Dật làm người đại diện phát ngôn cho đoàn thể thì Cô Lăng Nguyệt chủ động nhường vị trí này cho Hiên Viên Dật. Mọi người cũng không có ý kiến dù sao Hiên Viên Dật cũng là người trong hoàng thất, địa vị ở Thiên Thăng quốc so với bọn họ lại cao hơn một chút.

Thiên Huyền chiến trường tựa hồ là phi thường lớn, mọi người đã đi hết ba canh giờ, nhưng vẫn là như cũ chưa nhìn thấy bóng dáng thành, điều này không khỏi làm cho trong lòng có bọn họ có chút lo lắng.  

 "Khoảng cách tới Thành này cũng quá là xa đi? Đi lâu như vậy rồi mà liền một chút bóng dáng cũng không thấy đâu". Cao Chính Thanh không khỏi oán giận nói,  vì mục đích mau chóng tìm được thành trì nên tốc độ bọn họ rất nhanh, vậy mà ngay cả một chút dấu vết cũng không thấy.

  Lời này nói ra cũng là tiếng lòng của mọi người, Nguyễn Ngọc Hành không khỏi nói: "Chúng ta vẫn là đi nhanh thêm một chút,  thời gian bây giờ cách buổi tối cũng là không xa, buổi tối chiến trường Thiên Huyền yêu thú tràn lan, nếu là đến tối chúng ta vẫn không thể đến trong thành, vậy sẽ có nguy hiểm".  

 Điểm này là trước khi bọn họ đến đây, Hiên Viên Long đã căn dặn rất nhiều lần, nếu như đúng là không có gì nghiêm trọng, Hiên Viên Long cũng sẽ không nhấn mạnh như vậy, thậm chí Hàn Như Liệt cũng là cố ý nói với Cô Lăng Nguyệt điểm này.  

  "Được, chúng ta cố gắng tốc độ nhanh hơn".  Hiên Viên Dật cũng đáp lời nói.

Gần đến chạng vạng mọi người mới tới gần trước cửa thành, khi nhìn thấy cửa thành, mấy người nguyên bản trong lòng đang lo lắng cũng là đều để hết xuống. Nói về thành này không coi là lớn, còn không có lớn bằng thành La Thiên, nhưng cũng không coi là nhỏ.

Có thể tiến tới chiến trường Thiên Huyền đều là tinh anh của các quốc gia, tuy nói mỗi quốc gia cũng đưa tới nhiều người, nhưng dù sao cũng không thể giống như Thiên Thăng quốc nhân khẩu khổng lồ được.

 Năm người chậm rãi đi tới phía trọng thành, lúc này ở phía trong thành cũng đã có không ít người, nhìn thấy nhiều người ở bên trong thành đi lại, trong số đám người đó Cô Lăng Nguyệt cảm nhận không ít người mạnh hơn mình, mặc dù sớm dự đoán được nhưng nàng cũng nhịn không được siết nhẹ bàn tay: Thời gian ba năm ở đây, nhất định không được lơ là.

Thực lực đoàn người bọn họ, kém cỏi nhất cũng là Lăng Thiên Cảnh sơ cấp, đến Lăng Thiên Cảnh cao cấp chỉ có hai người cùng với một Cực thành cảnh trung cấp. Hiên Viên Dật âm thầm so sánh thực lực các bên,  lập tức trong lòng cũng thêm mấy phần nghiêm trọng, mặc dù điều này trước khi đến đây hắn cũng đã dự kiến, nhưng đến lúc đến đây thấy được một màn như vậy cũng là tránh không được một trận cảm khái.

Thành này dường như vô chủ cho nên mọi người đều tùy ý tìm cho mình chỗ ở, trước hết đám người Cô Lăng Nguyệt cũng là tìm chỗ ở cho bọn họ, dù sao rất nhanh chóng sẽ có nhiều người tràn vào thành, nghĩ đến ý nghĩ của bọn hắn cùng bọn họ lúc trước cũng là giống nhau, nếu là bọn họ trước hết không tìm chỗ ở tốt... thì có thể tối nay bọn họ cũng chưa có chỗ ở.

 Bọn họ đều là một thân một mình nên cũng không cần phải dàn xếp nhiều, nơi ở cực kỳ đơn giản, một cái giường, một cái bàn, không hơn. Trong mắt người chung quanh có lẽ cực kỳ đơn sơ, nhưng đối với những người tu luyện như bọn hắn thì như vậy đã là đủ rồi. Bọn họ buổi tối cũng là ngồi thiền tu luyện, không có ai nghỉ ngơi, nên càng không cần những thứ khác làm gì.  

 Sau khi xử lý xong hết mọi việc, đám Hiên Viên Dật một nhóm năm người hướng tới tòa nhà có nóc dễ nhìn thấy nhất ở giữa thành, đây có thể coi là là trụ sở một phía của chiến trường Thiên Huyền, ở chỗ này bọn họ sẽ có được lệnh bài chứng minh cho thân phận của họ, đến lúc đó, cấp bậc thực lực của họ, số lượng yêu thú họ giết được cùng với vi tích phân*(tích góp) cũng sẽ được ghi chép lại, quan trọng nhất là... Bọn họ cho dù đang ở đâu cũng có thể biết được rất nhiều tin tức về chiến trường Thiên Huyền.  

 Tòa nhà này có kiến trúc cực kỳ dễ thấy, bất luận là trong thành ở góc nào, cũng là có thể thấy được cái nóc nhà có kiến trúc hình mũi nhọn đang giương cao lên, tất nhiên tạo hình này là cố ý, cứ như vậy tất cả mọi người trước tiên đều có thể nhìn thấy nó, cũng là giảm đi rất nhiều phiền toái.  

Đi vào nghiệp đoàn liền nhìn thấy  tòa nhà to lớn này đã có rất nhiều người bất quá mọi người đối với đối phương đều là không để ý.

 Đám người Hiên Viên Dật đều đã đi trước lấy thân phận bài rồi, duy chỉ có nàng và Mộ Chỉ Ly  vẫn còn đang đi trước nhìn cột thông báo, dù sao tin tức nghe ngóng được quá ít, Cũng may là tin tức trên cột này lộ ra có vẻ rất toàn diện cho nên chuyện về chiến trường Thiên huyền hai người họ nắm bắt rõ hơn một chút.

 Chiến trường Thiên Huyền này nghe danh cũng như ý nghĩa, trọng điểm ở đây chính là hai chữ chiến trường, tức là chiến trường của con người và yêu thú, nghe nói đây là một phần vô cùng nhỏ của Thiên Huyền đại lục. Nhóm người này đưa yêu thú thực lực vô cùng cường hãn phong tỏa ở phiến không gian này, nếu không phải là bọn họ tồn tại cùng đại lục Thiên Huyền, thì sợ là đại lục Thiên Huyền cũng sẽ không có bộ dáng như hiện nay.  

 Số lượng yêu thú mà không gian chiến trường Thiên Huyền chứa được là có hạn, hơn nữa những yêu thú này vẫn muốn đi vào đại lục Thiên Huyền, dù sao bất kỳ là ai cũng đều không thích ở lại thế giới hoang vu này, yêu thú cũng không ngoại lệ, cũng bởi vậy, vài thập niên này các quốc gia đều tiến hành cuộc thi cả nước, lựa chọn tinh anh để đưa tới nơi này.  

 Một phần là vì tiêu diệt yêu thú với số lượng rất nhiều này, mặt khác là để cho các đại môn phái chọn đệ tử, chuyện này đã có từ lâu, mà không gian này cũng đã tồn tại hơn mười vạn năm. Chính bởi vì nếu như người thường ở đại lục Thiên Huyền mà biết được có nhiều yêu thú như vậy thì sẽ bị khủng hoảng, cho nên chuyện này có rất ít người biết được.  

 Nơi này cạnh tranh rất đơn giản, chém giết yêu thú càng nhiều, cấp bậc và thực lực của yêu thú càng mạnh thì tích phân của ngươi càng cao, cuối cùng người có tích phân cao nhất chính là quán quân! Nếu đạt được có thể tùy ý lựa chọn môn phái để gia nhập, mà quốc gia của người đó cũng sẽ nhận được thật nhiều tài nguyên. Đương nhiên, đây cũng không phải chỉ lựa chọn một mình quán quân, mà được đề cử sẽ có một trăm người.  

Người khác cũng vô cùng có khả năng tiến vào môn phái, chỉ là địa vị của họ tất nhiên sẽ kém hơn những người có xếp hạng trong một trăm danh bài, cho dù là ở cùng môn phái thân phận và đãi ngộ cũng không thể giống nhau.  

Thời hạn là ba năm, có thể trụ được đến lúc đó là một chuyện không dễ bởi vì nơi này không chỉ tràn yêu thú nguy hiểm hoành hành mà còn có màn xung đột giữa người với người.

Hazz, thời gian sắp tới nhất định sẽ gian khổ lắm đây.

Vừa dời mắt khỏi cột thông báo thì đám Hiên Viên Dật cũng nhận hết bàithân phận rồi, hiện tại đều muốn đi kiểm tra thực lực của bọn họ, truyền vào trong thân phận bài.

" Lăng Nguyệt, Chỉ Ly  bàithân phận chúng ta đã xem xét kỹ rồi, hai người cũng mau đi lấy đi." Hiên Viên Dật lên tiếng nói.

Cô Lăng Nguyệt và Mộ Chỉ Ly đều gật đầu tỏ rõ đã hiểu liền nhanh chóng hướng tới phía trước sân khấu đi đến.

 Nơi nhận thân phận bài chính là một cái máy, lúc này có ba cái máy cùng đặt ở sân khấu, hiển nhiên tại nơi này không có người phục vụ cho ngươi, nếu không nhiều người như vậy không phải là muốn làm cho người ta mệt chết  

  Lúc này, trước mặt ba cái máy kia cũng có không ít người xếp hàng, hai người bọn nàng cũng theo sau xếp hàng, cũng may tốc độ này coi như cũng không phải là rất chậm, kỳ thật rất đơn giản, đưa tay của mình đặt ở phía trên máy móc kia, tự thân đưa vào thiên lực, sau đó ở bên chỗ lõm ở vách kia sẽ xuất hiện một khối ngọc bội nhẵn nhỏ màu đen, đó chính là  bàithân phận.  

 Trong lúc xếp hàng, Mộ Chỉ Ly nhìn vài người nhận bài thân phận, trong lòng cũng âm thầm xúc động, thế giới này thật sự là thần kỳ, nàng nghĩ không ra cái loại máy móc kia làm thế nào lại biết tên của bọn họ, bất quá nhớ tới người kia... Năng lực của người phát minh ra cái máy này thật đúng là rất cường.  

 Thiên Nhi cười nói: "Lúc các ngươi tham gia cuộc thi cả nước, các quốc gia đều đã đem lý lịch của các ngươi nộp lên, nơi này biết cũng không lạ".  

Mộ Chỉ Ly liền hiểu rõ, sau lại cùng Thiên Nhi trò chuyện để hỏi xem nàng ta có biết thêm tin tức gì về chiến trường Thiên Huyền này không?

Thì Cô Lăng Nguyệt đang tính toán đem Tiểu Lang ra bên ngoài dù sao thực lực hiện tại của nó đã là Lăng Thiên Cảnh đỉnh phong, ở bên ngoài chiến đấu rất có lợi cho thực lực của nó, hơn nữa nếu nàng nhớ không lầm thì yêu sủng giết yêu thú thì tích phân sẽ được cộng cho chủ nhân của nó, có bug mà không dùng chính là đồ ngốc. 

Phụng Linh cũng đồng ý, Tiểu Lang bên ngoài giết yêu thú như vậy yêu linh nó thu được nhiểu hơn một phần.

Mà Tiểu Lang biết mình sắp được phóng ra bên ngoài vô cùng vui vẻ, ở cùng với Phụng Linh nó luôn bị lấy ra làm thú vui.

Chẳng mấy chốc thì đến lượt Cô Lăng Nguyệt, cầm được bài thân phận nàng định rời đi thì nhìn thấy ở hàng bên cạnh Mộ Chỉ Ly xảy ra vấn đề.

Một nữ tử mặc y phục xanh biếc đột nhiên chen ngang, không để ý tới người phía sau, tự ý chen vào trước mặt Mộ Chỉ Ly, mà theo sau nàng còn có năm người, lần này tất cả mọi người đều đứng trước mặt Mộ Chỉ Ly.

Cô Lăng Nguyệt cảm thấy tác giả cho Mộ Chi Ly bao nhiêu bàn tay vàng cũng không quên tặng cho nàng ta bao nhiêu rắc rối để không bị độc giả phàn nàn về việc tăng bóc nữ chính vô hạn cuối.

Thật sự là rất giống Conan phiên bản nữ!

Mộ Chỉ Ly cũng không phải là dạng dễ chọc, chen ai không chen lại chen ngang nàng ta!

Hiện tại Mộ Chỉ Ly là đồng đội của nàng cho nên Cô Lăng Nguyệt không thể làm ngơ rời đi, cho nên chỉ có thể tiến tới bên người Mộ Chi Ly, thì liền nghe được Mộ Chỉ Ly mỉm cười, trên mặt không chút che giấu sự trào phúng đối với nữ tử: "Chỉ bằng ngươi? Có tư cách gì làm cho ta phải gánh hậu quả?"

 "Ngươi..." Đầu tiên, nữ tử tức giận không thể kìm chế, bất quá tiếp theo đã nở nụ cười: "Ta không có tư cách? Một cái Lăng Thiên Cảnh sơ cấp trung cấp cũng dám nói xằng nói bậy? Ta xem ngươi không muốn sống nữa rồi!"  

" Ta thấy người không muốn sống là cô đó!"Cô Lăng Nguyệt cười như không cười đáp.

Nữ tử kia chứng kiến Cô Lăng Nguyệt đứng ra nói giúp cho Mộ Ly Chỉ, tức giận nói: " Ngươi nói cái gì hả?"

Không quan tâm đến nữ tử kia, Cô Lăng Nguyệt quay đầu lại cùng Mộ Chỉ Ly nói: " Đừng quan tâm đến cô ta, người đi lấy bài thân phận đi."

Mắt thấy Mộ Chỉ Ly đi lấy bài thân phận, nữ tử tức giận nói: "Ngươi đứng lại đó cho ta", đồng thời kiếm đã từ trong vỏ rút ra, hướng tới gáy của Mộ Chỉ Ly tấn công. 

Không cần Mộ Chỉ Ly ra tay thì Cô Lăng Nguyệt dùng tay không nắm lấy thân kiếm, ánh mắt không có tia cảm xúc nói: " Quả nhiên là thứ không có giáo dưỡng!"

Nữ tử kia vốn dĩ đang kinh ngạc vì tốc độ phản ứng mau lẹ của Cô Lăng Nguyệt, bị lời nói của nàng làm cho tức giận không thôi: " Ngươi nói ai không có giáo dưỡng?"

" Chen ngang người khác đã là chuyện không lịch sự, lại còn định ra tay đánh lén người ta. Ngươi cảm thấy một người có giáo dưỡng sẽ làm mấy chuyện vô liêm sĩ như vậy sao?"Cô Lăng Nguyệt nhịn không được châm chọc nói, ngữ khí mang theo tia trào phúng. Sau đó không chút khách khí dùng sức đẩy thân kiếm sang một bên khiến cho nữ tử kia phải lùi lại vài bước.

Mọi người xung quanh vây xem không ít, nghe được lời nói của Cô Lăng Nguyệt đều nhịn không được cười nhạo nữ tử bị mắng.

Mà Mộ Chỉ Ly cũng quay đầu lại, lúc này sắc mặt của nàng đã không còn bình thản như trước, ngược lại sắc mặt của nàng có vẻ cực kỳ âm trầm.

" Ngươi muốn chết!"

 Mọi người thấy thái độ của Mộ Chỉ Ly thay đổi rõ ràng, trong mắt là hứng thú càng sâu, tất cả mọi người đều biết là Mộ Chỉ Ly đang tức giận, nghĩ cũng phải, việc này nếu đổi là bọn họ thì cũng như vậy cả thôi.

Nữ tử oán giận nhìn Cô Lăng Nguyệt và Mộ Chỉ Ly, không khỏi cười lạnh một tiếng: "Ta xem như là ngươi đã muốn chết rồi! Chưa từng có người như nào không để cho ta mặt mũi, hôm nay là ta muốn cho ngươi biết kết cục của người đắc tội với ta."

 Nghe vậy, trên mặt Mộ Chỉ Ly nét trào phúng càng sâu: "Cái này còn phải nhìn xem ngươi có bản sự làm được như thế không." Nữ tử trước mặt, đối với hai người các nàng không có chút uy hiếp.  

  "Lời này của ngươi là có ý gì?" Theo những lời Mộ Chỉ Ly nói, nữ tử thật rõ ràng ngửi được mùi vị không thích hợp.  

Một tia ánh sáng xanh xẹt qua, lúc mọi người định thần lại thì chứng kiến Cô Lăng Nguyệt dùng một dãy lụa màu lam nhạt siết chặt cổ nữ tử kia, ánh mắt như xem người chết mà nói: " Đã rõ chưa?"

Nữ tử kia bị siết cổ mà khó thở  lại gặp ánh mắt Cô Lăng Nguyệt liền quên cả phản kháng, cả người theo bản năng run rẩy không thôi.

Cô Lăng Nguyệt biết nữ tử kia đến giới hạn của mình liền ngừng tay, nhìn nàng ta ngồi bẹp trên đất không ngừng thở gấp, lạnh nhạt nói: " Nên nhớ nơi này không phải nhà của người, muốn sống lâu một chút khôn hồn thì thu tính khí khó ưa đó lại. Không phải ở đây ai cũng có tính khí tốt như ta đâu!"

Nói xong những lời này Cô Lăng Nguyệt liền rời đi, Mộ Chỉ Ly cũng lười xem nữ tử bị dọa sợ mất mật đó đi tới gần Cô Lăng Nguyệt nói: " Đa tạ!"

Cô Lăng Nguyệt xua tay nói: " Không có gì, dù sao chúng ta là đồng đội!" Hiện tại nàng và Mộ Chỉ Ly cũng không có xung đột gì, ra tay giúp đỡ một chút cũng là chuyện thường.

Mà phía sau bằng hữu của nữ tử kia cũng tiến tới đỡ nàng ta, ánh mắt nhìn về phía cô Lăng Nguyệt mang theo tia may mắn. Có thể dễ dàng ra tay với ra Trần Trung Vũ – Lăng Thiên Cảnh cao cấp thì lực của nữ tử kia ít nhất là Cực Thành Cảnh, lại nghĩ đến lời của nữ tử kia bọn họ cảm thấy nên quản chặt Trần Trung Vũ lại kẻo có ngày nàng ta gây họa còn liên lụy đến bọn họ.

Mà những người khác đợi hai người Cô Lăng Nguyệt  rời khỏi liền bắt đầu bàn tán, tự nhiên đề tài đều là quay xung quanh chuyện tình xung đột vừa nãy.

" Tốc độ ra tay của nữ tử kia cũng quá nhanh đi!"

" Tuổi nhỏ như vậy đã là Cực Thành Cảnh trung cấp a! Thực lực như vậy đủ để người ta khiếp sợ rồi!"

" Cái gì? Cực thành cảnh trung cấp, có cần biến thái như vậy không."Một nam tử nghe vậy không khỏi nuốt nước bọt, nhìn Cô Lăng Nguyệt cao lắm cũng chỉ 16 tuổi mà thực lực lại mạnh như vậy.

" Mà những lời nàng ta

Bình Luận (0)
Comment