[Y Thủ Che Thiên Đn] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 4

  Vương Thiên Tuấn trước giờ luôn ỷ vào thiên phú mà coi thường khác, người của Mộ gia nhìn thấy hắn bị Mộ Chỉ Ly đánh te tua cảm thấy rất hả dạ.

Mọi người tán dương Mộ Chỉ Ly, cũng không ít kẻ nói móc Vương Thiên Tuấn.


"Lúc trước kiêu ngạo như vậy, thật giống như hắn nhất định sẽ thắng, bây giờ không phải đã bị người ta một cước đạp ra khỏi đài rồi sao?"

"Ha ha, cái này tự biết trong lòng là được, đừng nên nói ra ngoài. Người ta vốn mất hết thể diện rồi, bây giờ như thế nào xuống đài đây?" Mặc dù nghe như nói giúp Vương Thiên Tuấn, thực tế cũng lại đang châm chọc hắn.  

  Vương Tĩnh Hoành ngồi một bên nghe mọi người lời ra tiếng vào, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu  ngầm mắng Thiên Tuấn thật vô dụng, ngay cả một nữ nhân cũng đánh không lại! Tuy nói thế, nhưng Vương Tĩnh Hoành cũng biết, chuyện này thực ra cũng không thể trách Vương Thiên Tuấn, không phải do Thiên Tuấn yếu , mà do Mộ Chỉ Ly kia quá mạnh mẽ.


Thấy Vương Thiên Tuấn bất động, Vương Tĩnh Hoành không khỏi nổi giận, quát: "Còn không mau trở lại!" Chẳng lẽ còn ngại chưa đủ mất mặt sao?

Nghe thấy Vương Tĩnh Hoành nói, Vương Thiên Tuấn rùng mình một cái. Từ ngữ điệu kia có thể cảm nhận phụ thân đang vô cùng tức giận, cảm thấy mình làm mất thể diện. Lại đem tầm mắt hướng Mộ Yên Nhiên, thấy nàng căn bản cũng không nhìn hắn, lửa giận trong lòng liền tăng lên, nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, ánh mắt càng thêm ngoan lệ.

Vì nữ nhân này, hắn mất hết mặt mũi trước mặt mọi người!

Vì nữ nhân này, phụ thân thất vọng về hắn!

Vì nữ nhân này, Yên Nhiên thậm chí không thèm liếc nhìn hắn dù chỉ một cái!

Hết thảy, hết thảy mọi chuyện cũng bởi vì nữ nhân này! Hắn muốn nữ nhân này phải trả giá đắt! Phải vãn hồi tôn nghiêm của mình, nghĩ vậy, Vương Thiên Tuấn thừa dịp mọi người không chú ý, liền bỏ một viên đan dược màu hồng vào trong miệng.  

  Những người khác không chú ý đến động tác này, nhưng Mộ Chỉ Ly cùng với đám người Cô Lăng Nguyệt lại thấy. 

"Vậy mà nuốt đan dược? Vương Thiên Tuấn này đúng là không chừa một thủ đoạn nào mà, dưới con mắt thiên hạ vẫn dám sử dụng phương thức này, xem ra cũng do Mộ Chỉ Ly chèn ép dẫn đến nhịn không được đây?" Cô Lăng Nguyệt cảm thán nói: "Cái này gọi bí quá hóa liều mà!"

  Thiên Huyền đại lục có rất nhiều đan dược có thể khiến lực chiến đấu của người ta đột nhiên bộc phát. Bất quá phần lớn các loại đan dược này đều có tác dụng phụ, nếu không phải tới lúc khẩn cấp, tất cả mọi người đều không dùng. Bởi vậy có thể thấy được Vương Thiên Tuấn thật sự quyết tâm đến cỡ nào.  

Nuốt đan xong,  Vương Thiên Tuấn giống như một con báo săn vừa thức tỉnh, nháy mắt một cái đã từ dưới đài tỷ võ vọt lên trên đài, khoảng cách quá gần, Mộ Kình Thao nhìn thầy một màn này, sắc mặt liền biến đổi, bọn họ có kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn bộ dạng Vương Thiên Tuấn cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

  "Vương Thiên Tuấn, dừng tay!" Lúc nãy đắm chìm trong không khí vui sướng do đánh bại người của Vương goa, không chú ý đến điều này, đến lúc hắn phát hiện ra cũng đã chậm, Vương Thiên Tuấn đã tới trước mặt Mộ Chỉ Ly.


"Mộ Chỉ Ly, đi chết đi!" Chỉ có Mộ Chỉ Ly chết đi mới có thể rửa sạch mọi nhục nhã của hắn. Trong lòng hắn cũng hiểu, nếu mình thật sự có thể giết Mộ Chỉ Ly, phụ thân cũng sẽ không trách cứ hắn quá nặng.  

 Lúc này, mọi người cũng phát hiện ra biến hóa trên đài, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới Vương Thiên Tuấn sẽ làm ra chuyện như thế này, dù vậy hiện tại bọn họ cũng không có cách nào ngăn trở.  

  " Mộ Chỉ Ly gặp phải vấn đề nan giải rồi!" Hàn Như Liệt hứng thú bình luận, không biết nàng ta sẽ ứng phó ra sao.  

" Người khác có lẽ sẽ bó tay chịu chết, duy chỉ Mộ Chỉ Ly thì không." Cô Lăng Nguyệt khoanh tay tựa vào thân cây, đan dược mà Vương Thiên Tuấn nuốt là nhị phẩm Bạo Liệt đan, hiệu quả cực kỳ mãnh liệt, trong thời gian nhanh nhất sẽ phát huy hết lực lượng toàn thân, công kích tuyệt đối mạnh hơn so với thực lực của bản thân, bất quá loại đan dược này cũng có ảnh hưởng phụ. 

Đó chính là tác dụng của nó chỉ kéo dài trong thời gian ngắn, hơn nữa khi chiến đấu, thần trí sẽ có chút không rõ ràng, bởi vì lực lượng cả người đều bị đem ra nghiền ép, nên đầu óc không thể khống chế, sau khi sử dụng sẽ suy yếu trong thời gian dài, thậm chí thực lực có thể giảm sút.

Trả giá lớn như vậy, xem ra Vương Thiên Tuấn lần này thật sự bất chấp hậu quả rồi.

 Tất cả mọi người ở đây chăm chú nhìn Vương Thiên Tuấn xuất ra cú đấm Thiên Lực hướng về phía Mộ Chỉ Ly công kích, duy chỉ có Hàn Như Liệt chăm chú nhìn Cô Lăng Nguyệt: Chẳng lẽ Mộ Chỉ Ly có hậu chiêu gì sao?

Tầm mắt của Hàn Như Liệt liếc nhìn cuộc tỷ thí, mắt hai người đấu mấy chục quyền mới tách ra, Mộ Chỉ Ly hổn hển thở, xem ra nàng ta tiêu hao rất nhiều thiên lực.

Hai người hết sử dụng quyền cước liền bắt đầu dùng binh khí, chẳng qua rất nhanh Mộ Chỉ Ly liền ra vào thế yếu.

  "Lần này Mộ Chỉ Ly gặp nguy hiểm rồi, một chiêu này cũng không phải dễ kháng cự."

"Chỉ Ly, mau tránh!" Mộ Kình Lệ nhịn không được kinh hô.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, mọi người  chỉ thấy một bóng người màu trắng chợt lóe, Mộ Chỉ Ly đã tránh thoát phạm vi Vương Thiên Tuấn công kích, xuất hiện phía sau Vương Thiên Tuấn.

Chỉ trong chớp mắt, khi đối mặt với công kích bá đạo của Vương Thiên Tuấn, nàng lại có thể bình yên vô sự tránh thoát, tốc độ này khiến mọi người không nhịn được mà sợ hãi, thán phục, thân pháp quỷ dị như vậy quả thực chính là tuyệt kỹ hạng nhất!  

" Không ngờ Mộ gia lại có loại thân pháp thần kì này, ta xem có lẽ là Địa phẩm." Đáy mắt Hàn Như Liệt lóe lên tinh quang, không nghĩ tới ở nơi đây có thể thấy có người sử dụng loại thân pháp này, thật khiến người ta kinh ngạc. Mộ Chỉ Ly đã bày ra quá nhiều chuyện khiến hắn ngạc nhiên, xem ra, nàng còn ẩn tàng rất nhiều bí mật.  

Lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cô Lăng Nguyệt khi chứng kiến thân pháp của Mộ Chỉ Ly, xem ra nàng sớm biết, thậm chí còn hiểu rõ là đằng khác.Thật thú vị, hắn thích người có bí mật như vậy, thâm tàng bất lộ, Cô Lăng Nguyệt này so với Mộ Chỉ Ly càng làm cho người ta hứng thú hơn, nghĩ như vậy khóe miệng hắn  hiện lên nụ cười.

Cô Lăng Nguyệt do quá chuyên tâm xem Vạn Nguyên Quy Nhất kiếm pháp của Mộ Chỉ Ly nên không hề hay biết bản thân bị Hàn Như Liệt thương nhớ.

 Đao của Vương Thiên Tuấn cùng kiếm của Mộ Chỉ Ly va chạm vào nhau, ai cũng liều mạng dốc quyết phân thắng bại.

 Đao phong màu vàng cùng kiếm quang màu trắng va chạm trên không trung, trong khoảng thời gian ngắn cát bay đá chạy, ngay cả cương thạch chế tạo đài tỷ võ vô cùng cứng rắn, lúc này cũng nứt ra từng khe hở, mà trên trận đài, cát vàng che khuất tầm mắt của mọi người, một số người phải nhắm cả hai mắt lại nếu không cát đá kia đã bay thẳng vào mắt bọn họ rồi. Ai cũng tò mò không dứt về kết quả.

Hàn Như Liệt nhìn hai người đồng thời lui về sau mấy bước mà bình luận: " Mộ Chỉ Ly kia cũng thật giỏi, chênh lệch cảnh giới cộng thêm công hiệu của đan dược mà có thể ép Vương Thiên Tuấn thành ra như vậy. Chẳng qua cũng chỉ có thể làm đến như vậy"

" Mộ Chỉ Ly tuyệt không chấp nhận kết quả như vậy, nhìn thêm một chút ngươi liền rõ ta nói gì." Cô Lăng Nguyệt cười đáp bỏ qua ánh mắt nghi hoặc của Hàn Như Liệt.

Lời của Cô Lăng Nguyệt vừa thốt ra xong, Mộ Chỉ Ly đứng trên khán đài đã dõng dạc nói:"Ta cho ngươi biết, thứ ta am hiểu nhất không phải kiếm thuật, mà là châm pháp!"

Mọi người nghe vậy vẻ mặt liền nghi hoặc, châm pháp? Đây là ý gì? Vũ khí ở Thiên Huyền đại lục không thể nghi ngờ là kiếm, đao, roi, v..v..., nhưng châm, bọn họ thật đúng là chưa từng chứng kiến.  

Ngay cả Hàn Như Liệt cũng không hiểu lời này của Mộ Chỉ Ly là ý gì, quay đầu lại nhìn Cô Lăng Nguyệt: " Nàng ta nói thứ mình am hiểu nhất là châm pháp?"


" À! Thứ Mộ Chỉ Ly nói chính là cái này." Nói đoạn Cô Lăng Nguyệt cầm bộ ngâm châm đặt trong túi càn khôn ra cho Hàn Như Liệt xem.

" Thứ này..." Hàn Như Liệt nhìn ngâm chân trong tay nàng định nói gì đó liền bị tiếng hét của Vương Thiên Tuấn cắt ngang,  quay đầu lại nhìn Vương Thiên Tuấn  hét lên như phát điên, gân xanh nổi trên trán, sắc mặc đỏ lên, thoạt nhìn hết sức ghê người, một giây sau hắn đã ngã lăn lộn trên mặt đất, dường như đau đến sắp chết.

Hàn Như Liệt lập tức không còn hoài nghi lực sát thương của thứ giống như kim thêu kia nữa. 

Mọi người ở đây chứng kiến bộ dáng Vương Thiên Tuấn giãy dụa vì đau đớn, mọi người đều sáng rực mắt, nhìn Mộ Chỉ Ly đầy ngưỡng mộ.

  "A!" Hàn Như Liệt nhìn  Vương Thiên Tuấn hét thảm một tiếng, để phân tán cảm giác đau nhức kịch liệt trên người mình, mười ngón tay của Vương Thiên Tuấn không ngừng chà sát mặt đất, trong thời gian ngắn, máu thịt trên mười ngón tay trở nên lẫn lộn, nhưng lại không có chút cảm giác, tựa như đau đớn kia không thể bằng một góc của nỗi đau trên người.

  "Ta thừa nhận ta thua, ngươi mau mau cứu ta." Vương Thiên Tuấn không chịu được nữa, hô lên, hai bàn tay lẫn lộn máu thịt kéo lấy ống quần Mộ Chỉ Ly, nói:"Ta thua, cứu, cứu ta, cứu, cứu ra." 

" Không biết mức độ đau của nó như thế nào? " Hàn Như Liệt  hiếu kì hỏi.

" Muốn thử sao?" Cô Lăng Nguyệt nhướng mày nhìn về phía Hàn Như Liệt.

" Không! Không cần!" Hàn Như Liệt lắc đầu cười đáp. Nghĩ đến gì đó, dưới ánh mắt nghi hoặc của Cô Lăng Nguyệt hắn tiến sát lại gần nàng, một tay chống thân cây, cúi đầu thâm tình nhìn nàng nói: " Nàng nỡ lòng nào nhẫn tâm làm cho ta đau sao?"

Cô Lăng Nguyệt bị lời nói của Hàn Như Liệt làm cho ngây ngốc, lúc kịp phản ứng lại thì nàng nhận ra tư thế hai người vô cùng ái muội.  Nhìn gương mặt yêu nghiệt kề sát mặt mình, trên mặt không nhịn được hiện ra một tầng đỏ ửng.

 Hàn Như Liệt nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của Cô Lăng Nguyệt. Như vậy mới đúng chứ, mị lực của bản thân hắn làm sao có thể suy giảm, ý cười dưới đáy mắt càng thêm sâu . Còn đâu bộ dáng tâm tình tuyệt đối không bị chuyện gì ảnh hưởng chứ , chỉ mới trêu đùa  nàng một chút đã khiến nàng đỏ mặt, có điều như mới thật đáng yêu nha!

" Thiên Tuấn" Một tiếng hét thảm thiết vang lên khiến cho Cô Lăng Nguyệt gật mình, vội đưa tay đẩy mạnh Hàn Như Liệt ra.

Hàn Như Liệt bị đẩy ra vui vẻ cười nhìn Cô Lăng Nguyệt, định tiếp tục trêu ghẹo nàng thêm một phen liền bị giọng nói điên cuồng của Vương Tĩnh Hoành cắt ngang. Hàn Như Liệt quay đầu lại nhìn mới hay Mộ Chỉ Ly đã giết chết Vương Thiên Tuấn khiến cho Vương Tĩnh Hoàng nổi giận xông về phía võ đài ra sát chiêu muốn lấy Mộ Chỉ Ly  chôn cùng Vương Thiên Tuấn.

 Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Mộ Chỉ Ly sắp nhuốm máu, hai bóng hình màu hồng xuất hiện bên cạnh Mộ Chỉ Ly, một người trong số họ đưa tay  kéo Mộ Chỉ Lytránh thoát khỏi phạm vi công kích , sau đó nhanh vươn tay tiếp chưởng của Vương Tĩnh Hoành.  

 Hai chưởng động vào nhau, rất nhanh đã tách ra. Vương Tĩnh Hoành lui về sau mấy bước, chật vật kìm hãm thân mình, tay phải không ngừng run rẩy, hiển nhiên một chưởng vừa rồi đã khiến tay hắn bị thương, trái lại nam tử áo hồng lại không có chút không khỏe, khóe miệng tùy ý nhếch lên một đường cong, nhìn Vương Tĩnh Hoành.  

Cô Lăng Nguyệt đưa mắt nhìn bàn tay cầm nắm chặt tay bản thân, không khỏi dùng sức tách ra song vô ích. Bèn trừng mắt nhìn Hàn Như Liệt: Ngươi muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân sao còn lôi ta vào, mau buông!

Hàn Như Liệt đưa mắt nhìn Cô Lăng Nguyệt: Không muốn.

Cô Lăng Nguyệt và Hàn Như Liệt trao đổi bằng ánh mắt thì những ngoài ở đây bao gồm cả Mộ Chỉ Ly đều bị sự hiện của hai người đều đang nghi hoặc tự hỏi rốt cuộc là hai người này từ đâu chạy ra?  

 Mộ Chỉ Ly nhìn nam tử bên cạnh mình, lúc nãy hắn đấu chưởng với Vương Tĩnh Hoành, hình như là hắn chiếm thế thượng phong? Như vậy rốt cuộc thực lực của hắn mạnh bao nhiêu? Nàng đoán không được.  

Tất cả mọi người vừa nhìn thấy dung mạo hai người dưới đáy mắt đều hiện lên vẻ yêu mến cuồng nhiệt. Ông trời...ơi.... Bọn họ sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy nhan giá trị cao  như vậy, đương nhiên, nếu chỉ đẹp bình thường, cũng sẽ không hấp dẫn bọn họ như vậy, vấn đề ở chỗ, thực lực của nam tử còn mạnh đến thế kia, hắn mới bao nhiêu? Nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, nhưng mà hắn có thể đánh lui Vương Tĩnh Hoành, quả thực không thể tưởng tượng nổi! Còn tiểu cô nương kia trông có vẻ rất thân thiết với nam tử kia, thực lực cũng không thể nào yếu đi.

 Mộ Kình Lệ lúc nãy vừa thấy Vương Tĩnh Hoành công kích Mộ Chỉ Ly, ánh mắt vằn lên thành màu đỏ như máu, Mộ gia thật vất vả mới phát hiện một hạt giống tốt như Mộ Chỉ Ly, cứ thể bị Vương Tĩnh Hoành hủy đi, Mộ gia lão tất không chết không ngừng chiến với Vương Tĩnh Hoành. Trong quãng thời gian ngắn, Mộ Kình Lệ suy tư quá nhiều, suy nghĩ làm cách nào để đối phó với Vương Tĩnh Hoành.... Đợi một lát, không nghĩ tới, lại xuất hiên một nam tử áo hồng ngăn trở hết thảy.

Tuy không biết rốt cuộc đối phương là ai nhưng đã giúp Mộ Chỉ Ly, lão tất nhiên biết ơn đối phương, vì vậy lúc nói chuyện cũng có chút lễ phép, trong lời nói không hề xem đối phương là vãn bối: "Không biết công tử là?"

 Từ một chưởng vừa rồi của hắn đã có thể biết rõ lực lượng của hắn mạnh cỡ nào, đối địch với người mạnh như vậy, không nghi ngờ gì là việc hết sức không lý trí. Hơn nữa còn trẻ như vậy mà đã có thể thực lực như vậy, hiển nhiên rằng thế lực sau lưng hắn tuyệt đối không đơn giản, Mộ Kình Lệ dù sao cũng đã từng trải qua rất nhiều chuyện, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã phân tích ra nhiều chuyện như vậy.

Không đợi Hàn Như Liệt đáp lời, Vương Tĩnh Hoành xanh mặt nói: "Vị công tử này, hiện tại đây là chuyện của Vương gia cùng Mộ gia, hi vọng ngươi đừng nhúng tay!" Tuy đáy lòng tức tối đến cực điểm với nam tử này, nếu không phải hắn ra tay, hiện tại Mộ Chỉ Ly đã bị mình giết rồi, nhưng mà chuyện mà Mộ Kình Lệ có thể nghĩ đến, lão tất nhiên cũng đã nghĩ đến, chỉ có thể kìm nén tức tối trong lòng, bình tâm hòa khí.

Nghe vậy,  khóe miệng Hàn Như Liệt càng thêm cong hơn, thế mà lại nở nụ cười: " Ta cũng không muốn, chẳng qua nương tử nhà ta muốn cứu, thân làm vi phu đương nhiên phải thỏa mãn yêu cầu của nàng ấy chứ?"

Lời này vừa nói ra, những người ở chỗ này ngoại trừ  Hàn Như Liệt ra đều ngây người cả, không quan tâm ánh mắt vi diệu của Mộ Chỉ Ly nhìn mình, Cô Lăng Nguyệt trợn mắt hắt mạnh tay hắn ra:" Ngươi nói gì vậy?  Ai là nương tử của ngươi?"

Hàn Như Liệt bày ra bộ dáng thương tâm, nói: "Nương tử, ta biết nàng da mặt mỏng cho nên không chịu ở trước mặt đám đông thừa nhận, thế nhưng nói ra lời như vậy  ta rất thương tâm nha!"

Đùng! Ngay lập tức trên võ đài xuất hiện một cái hố, mọi người nhìn quanh cái hố kia có vô số vết nứt không ngừng lan rộng, chi chít như mạng nhện.

" Hàn Như Liệt, ngươi muốn ăn đòn đúng không?" Mà thân làm tác giả, Cô Lăng Nguyệt không thèm để tâm ánh mắt như xem quái vật của mọi người ở đây, trừng mắt tức giận nhìn Hàn Như Liệt nói.

Cô Lăng Nguyệt lại không hay biết bộ dạng của mình ở trong mắt mọi người xung quanh lại trở thành bộ dáng thẹn thùng, khiến cho không ít người tin lời của Hàn Như Liệt, chẳng lẽ bọn họ thật sự là tình nhân? Nhưng mà Hàn Như Liệt kia cũng quá đẹp trai đi, hai người đứng chung một chỗ, thật rất xứng đôi nha!

" Có điều, cô nương này cũng quá hung tàn đi!"

"Phải đó! Có được tướng công đẹp trai như vậy mà không biết thương hoa tiếc ngọc."

  " Theo ta thấy, có lẽ là tình thú của cặp phu thê nhà người ta nha.  

  "..." Cô Lăng Nguyệt chết lặng nhìn bộ dạng tiểu nàng dâu của Hàn Như Liệt, cảm thấy vô bản thân vô cùng oan  uổng.


Bình Luận (0)
Comment