Cô Lăng Nguyệt hoàn toàn không biết bản thân mình trở thành đối tượng trong điểm cần phải thu cho được của Thần Quyết cung, cũng không biết kết quả thi đấu lôi đài luyện đan lần này đối với Dược Tông ảnh hưởng rất lớn. Theo suy nghĩ của bọn họ vốn là Tư Đồ Diêu ổn thỏa ngồi lên vị trí đệ nhất, không có ai nghĩ tới cục diện sẽ xuất hiện ngoại lệ.
Thế nhưng Lý dược sư nói cho bọn họ biết lần này xuất hiện một nữ tử đánh bại Tư Đồ Diêu mà ngang nghiêng đứng thứ nhất, việc này đối với toàn bộ Dược Tông mà nói có thể nói là vô cùng khiếp sợ.
Ngay cả Tông chủ đang bế quan cũng bởi vì việc này mà ra quan, mệnh lệnh Lý dược sư đem tất cả sự việc kể lại rõ ràng, ngay cả chi tiết nhỏ cũng không buông tha. Lý trưởng lão tất nhiên miêu tả vô cùng cụ thể, cũng như thân phận tán tu của nàng cũng nói rõ.
Một tán tu mà có thể mạnh hơn cả một người được cả một môn phái lớn chú trọng bồi dưỡng, bọn họ đều là lão hồ ly tu luyện hơn trăm năm, như thế nào lại không nhìn ra có ẩn tình bên trong?
"Lý trưởng lão, lần này việc chiêu mộ nhân tài phải giao cho ngươi rồi, nhất định phải tranh thủ đem nhân tài này tiến về Dược Tông!"
Tông chủ lên tiếng nói, không thể nghi ngờ đây tuyệt đối là một người luyện đan kỳ tài có một không hai, nếu có thể làm cho nàng tiến vào Dược Tông, như vậy vị trí của Dược Tông không người nào có thể rung chuyển được!
Nghe vậy, Lý trưởng lão khẽ giật mình, rồi cũng bắt đầu vui mừng, trong quá khứ nhiệm vụ này không tới lượt hắn, không nghĩ tới lần này lại rơi vào trên người hắn, hảo cảm đối với Mộ Chỉ Ly cũng tăng lên nhanh chóng.
"Vâng, Tông chủ ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực!"
Thời gian ba ngày mặc dù ngắn, có lẽ bởi vì chiến trường Thiên Huyền sắp chấm dứt, cảm xúc của mọi người có chút phức tạp, cho nên trong ba ngày này, bên trong thành trì cũng phát sinh không ít chuyện tình, người với người tranh đấu cũng nhiều.
Đồng thời một ngày trước khi chiến trường Thiên Huyền mở ra, Hàn Như Liệt đã đi tới bên ngoài chiến trường Thiên Huyền, lúc này trước mặt bọn người Hàn Như Liệt có một bức bình trướng trong suốt, khiến bọn hắn không cách nào tiến vào.
Đây cũng là cửa lớn của chiến trường Thiên Huyền, đứng ở chỗ này, tâm tình Hàn Như Liệt không hiểu sao yên lặng xuống. đợi ngày mai chính là có thể biết rõ kết quả! Sau khi bọn người Hàn Như Liệt đến, cũng có không ít người lục đục xuất hiện.
Người xuất hiện hoặc là người trong môn phái hoặc là người trong gia tộc, không thể nghi ngờ đều có bối cảnh bất phàm. Thanh danh Hàn Như Liệt cũng cực lớn, cho nên ở chỗ này có không ít người nhận thức hắn, mọi người đua nhau lấy lòng.
"Hàn thiếu gia, hôm nay ngươi sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Trưởng lão của Quân gia tò mò hỏi, Hàn gia đối với chiến trường Thiên Huyền không chú ý đến, dĩ vãng nhìn thấy người Hàn gia rất ít, cho dù nhìn thấy quá lắm cũng chỉ là trưởng lão của Hàn gia thôi, lần này thiếu chủ Hàn gia lại xuất hiện, thật sự là bất thường a.
Thời điểm nghe trưởng lão của Quân gia hỏi lời này, một vị trẻ tuổi khác cười hồi đáp:
"Trưởng lão của Quân gia, ngươi có chỗ không biết rồi. Lần này vị hôn thê của Hàn thiếu chủ cũng tiến nhập chiến trường Thiên Huyền, có lẽ Hàn thiếu chủ tới đón nàng ấy."
Nghe vậy, trưởng lão của Quân gia cũng hiểu ra:
"Thì ra là thế, thì ra là thế a!"
Hàn Như Liệt nghe hai người đối thoại nhưng không có trả lời, thái độ này làm cho bọn họ cho rằng là chấp nhận. Chỉ là nhìn Hàn Như Liệt không có hứng thú nói chuyện, lập tức cũng không để ý đến những lời nói này.
Đối với Hàn Như Liệt, nói như vậy cũng không coi là sai, Nguyệt Nhi là vị hôn thê của hắn, hắn xuất hiện ở đây chính là vì đón Nguyệt Nhi!
Trong đêm, Cô Lăng Nguyệt nhìn bầu trời đêm phía xa, không ngủ cũng không tu luyện, có lẽ bởi vì sắp gặp được nên trong lòng kích động a.Thời gian bọn họ ở cùng nhau không ít, lại tách ra ba năm. Chỉ là ba năm này, cũng không khiến tình cảm của nàng đối với hắn phai nhạt, trái lại càng thêm nồng đậm.
Bởi vì chiến trường Thiên Huyền có bình chướng không cho phép bất kỳ một loại yêu thú nào ngoại trừ yêu sủng đi ra bên ngoài, coi như Phụng Linh và Quân Ngạo Thiên lấy thực lực bây giờ cũng không thể. Cô Lăng Nguyệt liền đem bọn họ vào Hỗn huyền linh giới, tuy không gian này là bí mật nàng không muốn cho người ngoài biết được, dù sao đây là một thủ đoạn bảo vệ tính mạng, một khi bị người khác biết rõ thân mang bảo bối lớn như vậy, với thực lực bây giờ cũng khó trốn vận rủi.
Đối với A Vũ nàng lại tin tưởng, hắn trung tâm với Tiểu Lang như vậy, đương nhiên cũng sẽ không đối với nàng bất lợi, dù sao tính mạng của nàng cùng Tiểu Lang gắn liền một chỗ. Giữa bọ họ tín nhiệm cực kỳ trọng yếu, chỉ có tín nhiệm, quan hệ của bọn họ mới tốt hơn.
Thời điểm tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện, toàn bộ thành trì lâm vào trạnh thái sôi trào.
Mọi người nhao nhao đi đến thành trì trung tâm, bất luận hôm nay bọn hắn có thể tiến vào môn phái hay không, bọn hắn đều có thể rời đi chiến trường Thiên Huyền – nơi không thấy được mặt trời cùng ánh trăng này rồi.
Sinh hoạt tại đây cùng thế giới bên ngoài khác nhau không lớn, thế nhưng mà đến giờ khắc này lại để cho người ta mừng rỡ và kích động.
Bởi vì hôm nay là ngày rời khỏi cho nên Cô Lăng Nguyệt không cần dịch dung nữa, y phục mặc cũng thay đổi.
Một vòng nắng ban mai xuất hiện, Hàn Như Liệt nhìn bình chướng trước mắt biến mất, tâm tình từ trước đến nay chưa từng có kích động như vậy, đứng ở đó nửa ngày không có dời bước.
"Thiếu chủ"
Người xung quanh đã hướng phía bên trong đi đến, Hàn Dạ không khỏi lên tiếng.
Nghe được câu hỏi của Hàn Dạ, Hàn Như Liệt gật gật đầu, lúc này mới mở bước chân, chỉ là lông mày trói chặt không có buông ra...
Thời điểm chiến trường Thiên Huyền mở ra, Lăng Lạc Trần cũng vừa tới nơi, lập tức theo chân mọi người tiến vào.
"Lần này chiến trường Thiên Huyền mở ra thế nhưng lại rất kì quái, dĩ vãng chưa bao giờ thấy một đỏ một trắng cùng xuất hiện?"
Hàn Như Liệt của Hàn gia, Lăng Lạc Trần của Thần Quyết cung, hai vị nổi danh là anh tuấn tiêu sái lại có thực lực, không biết là tình nhân trong mộng của biết bao thiếu nữ.
Tăng thêm cả hai trẻ tuổi mà có đủ thực lực chấn nhiếp đại đa số người, cho nên hai người tuổi còn trẻ mà đã trở thành nhân tài kiệt xuất, chỉ cần trong phạm vi này mọi người đều biết rõ.
Đặc thù nhất chính là quần áo của hai người vẫn luôn mặc một loại màu sắc, Hàn Như Liệt mặc áo đỏ, Lăng Lạc Trần mặc áo trắng, không thể phủ nhận hai loại sắc màu này mặc ở trên người bọn hắn rất phù hợp. Cho nên thời điểm nói chuyện về bọn hắn, có người gọi tắt luôn một đỏ một trắng, mỗi người đều biết là có ý gì.
"Ta cũng không biết rõ, bất quá ta nghe nói Lăng Lạc Trần là đại diện cho Thần Quyết cung đến đây, ta xem chừng là Cung chủ của Thần Quyết cung chuẩn bị bồi dưỡng thực lực của hắn a."
Chính y cũng là trưởng lão của một môn phái, đối với những thủ đoạn này tự nhiên có sự hiểu biết nhất định.
Nếu không phải như thế, một Thần Quyết cung to như vậy như thế nào lại để cho một người trẻ tuổi như Lăng Lạc Trần đến nơi đây?
Nghe vậy, người bên cạnh cũng gật đầu, càng nghĩ càng thấy chỉ có khả năng này là lớn nhất.
Lăng Lạc Trần đối với lời bàn tán này cũng không để ý dù sao người có thể làm cho hắn sinh ra cảm xúc chấn động sợ là chỉ có mấy người mà thôi.
Tuy mục đích lần này của sư phụ muốn muốn hắn đem hết khả năng mời Cô Lăng Nguyệt tiến vào Thần Quyết cung, nhưng khi biết thành tích của Mộ Chỉ Ly được đề cập thần sắc giật mình, đuôi lông mày hiện lên một tia vui mừng. Tuy nàng không thể nổi trội bằng Cô Lăng Nguyệt nhưng cảm tình của hắn lại nghiêm về phía nàng, càng hướng bên trong đi đến, trong đầu Lăng Lạc Trần không tự chủ hiện lên một bóng hình bạch y xinh đẹp, một đầu tóc đen như mực theo gió tung bay, trên dung nhan tuyệt mỹ mang theo một tia tươi cười nhẹ nhàng, hình ảnh này đã vĩnh viễn ghi tạc ở chỗ sâu nhất trong đầu hắn.
Cho nên mới nói, một người không dễ động tâm một khi thật sự động tâm thì là chuyện cả đời.
Hàn Như Liệt cũng phát hiện Lăng Lạc Trần, lập tức cũng hướng phía Lăng Lạc Trần nhìn lại. Hai ánh mắt gặp nhau, nhưng không bên nào chịu nhượng bộ dù sao từ lâu đã xem đối phương là đối thủ của nhau rồi.
Đợi mọi người ngồi vào chỗ, một lão giả xuất hiện ở trước mặt mọi người, chỉ thấy tay hắn vung lên, màn sáng ẩn hình trước mặt mọi người biến mất, những người dưới kia cũng nhìn được người trên đài cao.
Bọn hắn đã sớm ở đây, chỉ là đến nơi này đều không nhìn thấy cái gì mà thôi. Hóa ra trước mặt bọn hắn đúng là có rất nhiều bình chướng, vậy mà bọn hắn hồn nhiên không phát hiện ra, loại lực lượng này thật sự là làm cho người khác kính nể!
Nhìn một màn này, mọi người đều sợ hãi thán phục, nhưng sau một khắc lại chú ý tới chỗ ngồi của mấy người trên đài cao, một cỗ thiên lực cường đại chấn động từ trên người bọn họ truyền ra, những người này chính là trưởng lão của môn phái mà bọ họ luôn hi vọng.
Kỳ thực trên đài cao tổng cộng chỉ có hơn mười người mà thôi, mà đại biểu môn phái đến cũng chỉ có mười người, người môn phái tự nhiên nhiều hơn mười người, nhưng có tư cách đến đây tuyển nhân tài cũng chỉ có mười người, mười người này là đại biểu của mười môn phái lớn nhất.
Qua ba năm đại đa số là lịch lãm rèn luyện hơn nữa công huân thấp cũng có thể tiến vào môn phái nhưng chỉ là những môn phái nhỏ, không cách nào so sánh cùng mười môn phái đứng đầu! Để cho mọi người long tranh hổ đấu vì danh ngạch một trăm người đương nhiên là tiến vào mười đại môn phái.
Chiến trường Thiên Huyền lần trước, mười tên đứng đầu đều được tự do lựa chọn môn phái, còn lại chín mươi tên thì rút thăm quyết định, bất luận như thế nào, bọn hắn đều xác định ít nhất phải lọt vào mười đại môn phái.
Về phần trăm tên về sau cũng chỉ có thể xem vận khí của bọn hắn, tuy những môn phái này nhân lực tài nguyên không ít, nhưng bọn hắn càng hướng về cầu tinh hoa không cầu số lượng, huống chi phương thức bọn họ lựa chọn nhân tài không phải chỉ có một loại là ở chiến trường Thiên Huyền. Bình thường những đệ tử chiêu mộ được ở chiến trường Thiên Huyền đều được bồi dưỡng.
Sau đó lão giả đó đứng trước mặt mọi người, dùng lời lẽ của mình khiến cho những người tiến vào chiến trường Thiên Huyền cảm thấy ba năm vất vả của bọn họ đều là đáng giá, lúc trước bọn hắn mạo hiểm tính mạng đến nơi này, cũng chỉ vì vinh quang này đây.
Nhìn thấy mọi người nhiệt huyết sôi trào, trên mặt các vị trưởng lão ngồi trên đài cao cũng lộ ra tươi cười vui mừng, người trẻ tuổi có chí hướng, có khát vọng làm cho bọn họ không khỏi bị ảnh hưởng.
So với việc các trưởng lão vui sướng, Hàn Như Liệt lại không yên lòng, tầm mắt của hắn luôn đảo quanh đám người, tìm kiếm thân ảnh màu lục thường xuyên xuất hiện trong mộng hắn, gây lúc Hàn Như Liệt nhịn không được xông vào trong đám người, tìm kiếm thân ảnh nữ tử hắn yêu mến.
Hàn Dạ cùng Hàn Phong cũng đi theo bên cạnh, bọn hắn rất hiểu tâm tình bây giờ của Hàn Như Liệt, cũng không muốn đi khuyên can hắn, cùng hắn đi tìm người là được.
Hàn Dạ cũng hi vọng Cô cô nương không xảy ra chuyện, chỉ có thời điểm Cô cô nương làm bạn với thiếu chủ, thiếu chủ mới thực sự vui vẻ. Mà hắn chỉ hi vọng thiếu chủ được vui vẻ, chỉ cần như vậy kêu hắn dùng mạng để đổi hắn cũng nguyện ý.
Màu đỏ chói mắt xuyên thẳng trong đám người, Hàn Như Liệt không ngừng nhìn người trước mặt, mỗi khi thấy nữ tử mặc áo lục hoặc lam nhạt lòng hắn sẽ dấy lên một ít hi vọng, nhưng khi thấy không phải khuôn mặt mình ngày nhớ đêm mong thì hắn lại một lần nữa thất vọng. Theo thời gian từng phút từng giây qua đi, Hàn Như Liệt càng thêm tuyệt vọng.
Đôi tròng mắt giờ phút này đã bị màu đỏ vây quanh, nhìn tất cả mọi người đi qua, hắn giống như mất đi linh hồn, im im lặng lặng đứng ở nơi đó, hai đấm nắm chặt dần dần lỏng ra. Nguyệt Nhi thật sự gặp chuyện sao? Hắn không muốn tin tưởng! Nhưng nếu nàng không gặp chuyện thì sao có thể không xuất hiện?
Đôi mắt đỏ ngầu mang theo một chút chua sót, hắn không biết mình nên làm cái gì, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Mà Cô Lăng Nguyệt từ dòng người đi ra nhìn thấy bóng lưng của Hàn Như Liệt liền vui vẻ tới chạy ôm lấy hắn: " Liệt!"
Hành động lớn gan của Cô Lăng Nguyệt khiến cho mọi người đều nhìn về phía nàng, mà Hàn Như Liệt nhìn nữ tử cười rạng rỡ trước mặt, trong lòng rất thỏa mãn, một cỗ cảm giác hạnh phúc vây quanh nàng. Hai tay mang chút run rẩy ôm chặt lấy nàng, thâm tình nói: " Nguyệt Nhi, may mắn nàng vẫn còn sống."
Hàn Như liệt ở bên tai Cô Lăng Nguyệt nỉ non một câu kia, hiện tại hắn tựa hồ chỉ có thể nói được như vậy, rốt cuộc không nói thêm được gì, ngoại trừ những lời này ra không còn có thứ khác biểu lộ được tâm tình của hắn bây giờ.
Tại thời khắc này, tất cả những thứ khác đã không còn quan trọng, tất cả so với Lăng Nguyệt đều không quan trọng, chỉ cần có nàng, như vậy đủ rồi.
Cô Lăng Nguyệt tuy không rõ tại sao Hàn Như Liệt lại nói những lời như vậy, chẳng qua thông qua cái ôm như muốn đem nàng dung nạp vào cơ thể như vậy mới khiến cho hắn có được cảm giác an toàn. Làm cho lòng nàng có chút đau, Cô Lăng Nguyệt đưa tay áp vào má hắn mà cười nói: " Liệt, xin lỗi vì đã làm cho chàng lo lắng."
Trong lúc Hàn Như Liệt và Cô Lăng Nguyệt ôm nhau thâm tình như vậy thì trong đám người ngồi cùng một chỗ với Tư Đồ Diêu bị một màn này chấn động, bọn hắn biết rõ vị hôn thê của Hàn Như Liệt là Đinh Thục Nghi, như vậy nữ tử hiện tại được Hàn Như Liệt ôm vào trong ngực là người phương nào?
Chẳng qua khi nhìn Cô Lăng Nguyệt lộ ra dung mạo bọn họ không ngây ngẩn cả người.
Bọn họ nhìn thấy gì?!
Đây là một gương mặt có một không hai trên thế giới!
Giống như trăng sáng, như sao sáng lấp lánh, như áng mây phía chân trời, như đóa hoa rực rỡ....
Khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn.
Đây là tư sắc cỡ nào? Hình dung hết thảy đến lúc này đều không bằng.
Thiên địa cũng thành kém cỏi, tất cả mọi thứ đều trở thành vật làm nền cho nàng.
Không ngờ rằng lại có nữ tử xinh đẹp như thế này.....
Cho dù Tư Đồ Diêu luôn lạnh nhạt với tất cả nữ tử, nhìn thấy rõ Cô Lăng Nguyệt trong đầu nháy mắt trống rỗng.
Càng đừng nói là Hàn Như Liệt, hiện tại chính là bày bộ dạng si ngốc nhìn Lăng Nguyệt, khiến cho nàng phì cười kéo má hắn nói: " Hoàn hồn!"
Mà Hàn Dạ và Hàn Phong nhìn hành động bưu hãn phá vỡ bầu không khí lãng mạn này của Lăng Nguyệt không khỏi lắc đầu buồn cười.
Lý trưởng lão kinh ngạc nhìn hai người kia, lúc trước lão luôn tìm thân ảnh Tư Đồ Diêu, vừa nhìn thấy cảnh này, nữ tử được Hàn Như Liệt ôm vào trong ngực không phải là Cô Lăng Nguyệt sao?|
Bọn hắn rất hiểu rõ hoàn cảnh lúc trước của Cô Lăng Nguyệt, nàng bất quá là một nữ tử bình thường tới từ một tiểu vương quốc mà thôi, như thế nào lại cùng Hàn Như Liệt nhận thức? Xem bộ dáng này thì không phải nhận thức mới ngày một ngày hai, bọn họ cũng nhìn ra Hàn Như Liệt đối với hành động lớn gan của nàng không chút tức giận người lại vô cùng dung túng cho nàng tiếp tục ăn hiếp mình, mặt mày cười tươi như hoa.
Xem ra vị hôn thê Đinh Thục Nghi kia nhất định sẽ bị bỏ ra rìa. Mà nói tới đây mới nhớ, Đinh Thục Nghi đâu rồi?
Không chỉ có đám người đó nhớ tới Đinh Thục Nghi, Hàn Như Liệt lúc này cũng đã có tâm tình định đi tìm Đinh Thục Nghi tính sổ thế nhưng từ lời đệ tử Hàn gia đi cùng thì nàng ta chưa chạy đi tìm Lăng Nguyệt gây chuyện thì đã chết ở truyền thừa chi địa cùng với vài người khác.
Đối với cái chết của Định Thục Nghi, Hàn Như Liệt không có chút thương hại ngược lại cảm thấy xứng đáng.
Mà Cô Lăng Nguyệt lúc này mới hay rõ cơn nguồn tại sao Hàn Như Liệt lại có thái độ cũng như lời nói khác thường như vậy, nhịn không được đạp chân hắn vài cái.
Thượng Quan Ngọc Nhi từ xa nhìn thái độ lạnh lùng của Hàn Như Liệt trước cái chết của Đinh Thục Nghi không khỏi vì nàng ta bi ai, lại nhìn Cô Lăng Nguyệt cảm thấy mức