Ý Trần Thiên

Chương 15

(có H nhẹ)

Đem Mặc Trần nhẹ nhàng đặt trên giường, Mặc Sĩ Lân Hiên khéo léo tránh đi bụng của Mặc Trần, phủ lên người cậu. Mặc Sĩ Lân Hiên mê muội nhìn Mặc Trần trong chốc lát, Mặc Trần lõa thể thật sự kích thích giác quan của Mặc Sĩ Lân Hiên. Hắn cũng nhịn không được nữa, hôn lên môi Mặc Trần, cái cảm giác mềm mại kia khiến cho Mặc Sĩ Lân Hiên muốn ngừng mà không được. Từ khi thành thân đến giờ, bọn họ mới có một lần hoan ái duy nhất. Cho dù trước đó có làm mấy lần, cũng không có tình cảm gì đáng nói, căn bản là không có kinh nghiệm nói lời yêu, mà hiện tại trong đầu Mặc Sĩ Lân Hiên chỉ nghĩ phải đối với bảo bối của hắn thật ôn nhu, không muốn làm cậu bị thương một chút nào.

Nụ hôn của hắn chậm rãi lướt trên môi Mặc Trần, sau đó dùng đầu lưỡi đẩy ra hàm răng Mặc Trần, cùng đầu lưỡi cậu quấn lấy nhau. Mặc Trần cho tới bây giờ đều chưa từng thể nghiệm qua nụ hôn có hương vị như vậy, không khỏi thoáng phát ra âm thanh không chịu nổi: “Ân… ah… Ân…” Một sợi tơ bạc theo khóe miệng Mặc Trần chảy xuống. Cậu cảm thấy thân thể ngày càng nóng, phảng phất như một giây sau có thể hòa tan vào làn sóng nhiệt mà Mặc Sĩ Lân Hiên tạo ra. Mặc Sĩ Lân Hiên dọc theo môi Mặc Trần một đường hôn xuống phía dưới, chậm rãi xuống nơi nhô lên ở cổ, tại đó lưu lại từng đóa lại từng đóa hoa nhỏ xinh đẹp. Sau đó hướng xuống phía dưới, ngậm lấy tiểu anh đào hồng sắc trước ngực, nhìn nó từ từ biến thâm. Mặc Trần bám vào lưng hắn, thanh âm khó kìm lòng nổi: “Ân… Ân…Ah… Lân Hiên… Ân…”

Nghe được thanh âm của Mặc Trần, hô hấp của Mặc Sĩ Lân Hiên lập tức dồn dập, hắn ôm lấy mặt Mặc Trần, lại một lần nữa hôn lên môi cậu. Ngay sau đó, hắn đem vành tai xinh xắn của Mặc Trần ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng gặm cắn một hồi, Mặc Sĩ Lân Hiên lại từ từ dời cái hôn xuống, vùi đầu vào cái bụng đã nhô lên của cậu, sùng kính mà hôn nhẹ, đầu lưỡi của hắn tiền vào trong rốn liếm láp. Có thể là Mặc Sĩ Lân Hiên khiến cho Mặc Trần chống đỡ không được, cậu bấu chặt vào bả vai cao to của hắn, ngón chân cũng duỗi ra, thanh âm rên rỉ không ngừng từ miệng tràn ra.

Lấy thuốc bôi trơn trong tủ ra, Mặc Sĩ Lân Hiên nhu hòa hôn cái trán Mặc Trần, sau đó nói với cậu: “Bảo bối, nghe lời, có thể sẽ có chút không thoải mái, ngươi nhẫn nại một chút, ta sẽ tận lực ôn nhu.” Nói xong liền đem ngón tay dính đầy cao tìm kiếm phía sau.

“Ah…” Dù sao cũng đã một thời gian dài chưa làm việc này, Mặc Trần cảm thấy phía dưới trướng khó chịu, có chút nhịn không được phát ra tiếng rên khó chịu. Nghe thấy thanh âm không thoải mái của Mặc Trần, Mặc Sĩ Lân Hiên ngừng động tác, chậm rãi hôn môi Mặc Trần chờ cậu thích nghi đau đớn bất thình lình. Một lát sau, thấy Mặc Trần không còn khó chịu như lúc trước, Mặc Sĩ Lân Hiên tiếp tục làm động tác khuếch trương, vì Mặc Trần tận lực giảm bớt đau đớn. Số lượng ngón tay từ một biến thành ba ngón, khoảng thời gian này đối với Mặc Sĩ Lân Hiên tự chủ rất mạnh mà nói cũng phi thường gian nan. Cảm giác đã mở rộng không sai biệt lắm, Mặc Sĩ Lân Hiên rút ngón tay ra, ôn nhu nói với Mặc Trần: “Bảo bối, ta muốn đi vào, yên tâm đem bản thân giao cho ta.” Sau khi nghe được Mặc Trần nhu hòa “Ân” một tiếng trả lời, hắn hôn môi cậu, đồng thời chậm rãi tiến nhập cơ thể cậu, cũng luật động rất ôn nhu. Mặc Trần nhắm hai mắt lại tận lực buông lỏng bản thân, để cho chính mình nhanh chóng thích ứng cảm giác không khỏe này.

“Hừ… Ha… Hiên… Lân Hiên…” Lát sau, trong đau đớn đã dần dần có khoái cảm, thanh âm rên rỉ của Mặc Trần cũng từ tiếng khóc không khỏe biến thành tiếng rên rỉ trong ngượng ngùng còn có khó nhịn, ngay cả thân thể trắng nõn cũng phiếm hồng. Cậu bắt đầu đong đưa thân thể nghênh hợp với luật động của Mặc Sĩ Lân Hiên. Hành động tương đương ủng hộ này, khiến cho Mặc Sĩ Lân Hiên càng thêm ra sức. Mặc Sĩ Lân Hiên cho cậu một loại cảm giác yêu thương bá đạo lại yên tâm, cậu cảm thấy bản thân hiện tại vô cùng hạnh phúc.

“Bảo bối, ta yêu ngươi.” Mặc Sĩ Lân Hiên động tình nói.

Thấy Mặc Trần chỉ làm một lần liền mê man, cân nhắc đến thân thể của cậu, Mặc Sĩ Lân Hiên liền nhịn xuống dục vọng của bản thân, không làm tiếp nữa mà đắp kín chăn cho Mặc Trần, đi ra gian ngoài tắm nước lạnh, sau đó lại phân phó Hỉ nhi bảo hạ nhân mang tới một thùng nước ấm, đem Mặc Trần tắm rửa sạch sẽ. Bị ôm ngồi trong thùng tắm, Mặc Trần cảm nhận được nước ấm, dần dần tỉnh lại. Cậu mở đôi mắt đầy sương mù, thâm tình nhìn Mặc Sĩ Lân Hiên ôn nhu như nước, sau đó ôm thắt lưng tinh tráng của hắn, chậm rãi mở miệng nói: “Lân Hiên, ta yêu huynh.” Mặc Sĩ Lân Hiên lại miễn cưỡng kiềm chế dục vọng sắp thức tỉnh, tràn ngập nhu tình trả lời: “Trần Nhi, bảo bối của ta, ta cũng yêu ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment