Ý Trần Thiên

Chương 32

Mặc Sĩ Lân Hiên vội xông vào chuồng ngựa muốn dắt Truy Tuyết của hắn ra ngoài, hoàn toàn không để ý Lãnh Dạ cùng những người khác bên cạnh. Nam Cung Dực đuổi theo cản hắn lại: “Lân Hiên, ngươi quyết định đi cứu Mặc Trần ta cũng không ngăn cản, tuy nhiên ta cho rằng đó không phải là phương pháp giải quyết tốt nhất hiện tại, nhưng ta cũng hiểu cảm giác của ngươi. Tâm tình ngươi hiện tại còn quá xúc động, lúc này là thời điểm dễ bị kích động nhất, ta hi vọng trên đường đi ngươi có thể ổn định tâm tình rồi mới hành động, tránh để xảy ra chuyện.”

Sau đó hắn quay đầu lại dặn dò Lãnh Dạ phía sau: “Lãnh Dạ, bảo vệ hắn cho tốt.”

“Ta biết rồi,” Vẻ mặt Lãnh Dạ trước sau như một lạnh nhạt trả lời.

Mặc Sĩ Lân Hiên nói một câu “Ta không cần ai bảo vệ” xong liền nhanh chóng lên ngựa phóng đi.

Nam Cung Dực liền lắc đầu, nghĩ thầm: hi vọng hắn có thể nghe lời mình, bình tĩnh một chút.

Hắn chờ bọn họ đi xa mới quay trở lại lều, Thẩm Kỳ Nhi thấy vậy có chút kinh ngạc hỏi: “Ngươi không đi sao?”

Nam Cung Dực nhàn nhạt trả lời: “Ở đây cần một người lưu lại.”

“À.” Thẩm Kỳ Nhi phát ra một từ đơn xem như trả lời hắn, sau đó liền xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Nam Cung Dực, không hề để ý tới hắn.

Nam Cung Dực tựa như thấy sự thất lạc tỏa ra quanh người y, không tự chủ được liền mở miệng: “Ngươi sao vậy? Không có việc gì chứ?”

Thẩm Kỳ Nhi nghe những lời này cũng không có trả lời, mà là thân thể hơi run lên, tựa như đang khóc lại như sợ hãi. Nam Cung Dực xoay người y lại phía mình, quả nhiên, trên mặt y đầy nước mắt, trong hốc mắt vẫn còn giọt nước mắt lớn chỉ chực lăn xuống, y khóc thật. Không hiểu vì sao, Nam Cung Dực nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhi khóc thì trong lòng lại mơ hồ đau đớn.(vanthulau.wp.com)

“Ngươi không sao chứ, đừng khóc, có ta đây.”

Đến lúc phát giác thì lời an ủi đã không thể khống chế mà thốt ra.

Nghe những lời này, Thẩm Kỳ Nhi càng khóc dữ hơn, tựa như không thể ngừng lại.

“Đều là ta không tốt, là ta bỏ lại một mình Trần Nhi ở đó, ô ô ô ô, ta đã hứa sẽ bảo vệ hắn, thế mà ta lại bỏ hắn lại.” Thẩm Kỳ Nhi cũng không nhịn được nữa, y bổ nhào vào trong ngực Nam Cung Dực khóc lóc. Hai người bọn họ vốn không quen biết, cho đến bây giờ chưa từng gặp mặt thậm chí còn chưa từng biết đến đối phương, những chuyện này vốn không nên nói với hắn, nhưng không biết vì sao, lần đầu tiên khi y thấy nam nhân này, Thẩm Kỳ Nhi liền có một loại cảm giác an tâm không nói lên lời, hiện tại càng không tự chủ được mà thổ lộ hết với hắn.

Nam Cung Dực ôm lấy y an ủi: “Không có chuyện gì đâu, ngươi đừng quá tự trách, tình huống khi đó ngươi rời đi trước là lựa chọn tốt nhất rồi, đừng khóc, Mặc Sĩ Lân Hiên không phải đã đi cứu Mặc Trần rồi sao, hắn nhất định sẽ không sao, ngươi đừng lo lắng.”

“Nếu như Mặc Trần xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân.”

“Yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.” Nam Cung Dực vuốt tóc y an ủi.

Lát sau Thẩm Kỳ Nhi an tĩnh lại, Nam Cung Dực cũng đột nhiên phản ứng, tựa như điện giật mà vội vàng buông Thẩm Kỳ Nhi trong lòng ra, không nghĩ tới Thẩm Kỳ Nhi vì quá mệt mỏi lại thêm thương tích trên người, cộng thêm cảm xúc không ổn định, sau khi nghe được lời an ủi ôn nhu của Nam Cung Dực bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Nam Cung Dực mỉm cười sủng nịch lại có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, đặt Thẩm Kỳ Nhi nằm xuống giường, ém chăn cho y xong lại không nhịn được mà sờ đầu y, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài. Chẳng qua mới có mấy canh giờ đã xảy ra nhiều chuyện bản thân hắn không thể khống chế. Hắn cảm thấy tâm tình mình có chút không giống trước kia, có một loại cảm giác nói không nên lời, cũng không nắm bắt được, giống như mặt hồ vốn yên tĩnh đột nhiên một hòn đá rơi xuống khiến cho không sao bình tĩnh lại được.

Bên này, Mặc Sĩ Lân Hiên dẫn theo vài người chạy tới khu vực quân Hung Nô đóng quân. Quân Hung Nô tựa như đoán được hắn sẽ mang quân tới đây, đã dàn trận chờ sẵn. Lãnh Dạ thấy cảnh này ánh mắt không khỏi lại lẽo, thật may lúc nãy không để mặc cho thiếu gia xúc động một mình chạy đi, xem trận thế này, nếu thiếu gia đến một mình hẳn là có đi không về.

Vưu Đa Lợi cười lạnh nhìn bọn họ mở miệng: “Hừ, chắc hẳn ngươi cũng đã gặp kẻ đã trốn đi kia rồi. Ta biết chắc rằng hôm nay ngươi sẽ đến mà.”

Lãnh Dạ dựa theo nơi phát ra tiếng nói mà nhìn sang, không khỏi sững sờ, ngũ quan thâm thúy ở Trung Nguyên hiếm thấy, tròng mắt cũng là màu lam nhạt mà người Trung Nguyên không có, thoạt nhìn người này có vẻ võ công rất cao, cơ bắp hắn có lực nhưng không thô kệch, khôi ngô hơn so với những người Hung Nô bình thường. Vưu Đa Lợi tựa như cảm giác được ánh mắt nhìn lén mình của Lãnh Dạ, vì vậy quay đầu nhìn chằm chằm Lãnh Dạ, tiếp đó lại mang theo tà khí mở miệng: “Lớn lên thật dễ nhìn, lại nhìn ta chằm chằm, ngươi có phải cũng muốn giống như bảo bối kia của Mặc Sĩ Lân Hiên nếm thử hương vị của ta hay không?”

Không để Lãnh Dạ kịp phản ứng, Mặc Sĩ Lân Hiên vừa nghe những lời này quanh thân liền tỏa ra sát khí. Hắn lập tức giục ngựa xông tới, Lãnh Dạ bởi vì vẫn còn sững sờ bởi câu nói kia nên nhất thời không kịp ngăn hắn lại, chỉ đành đuổi theo.(vanthulau.wp.com)

Dùng ít địch nhiều, không thể nghi ngờ chính là lấy trứng chọi đá, hơn nữa Mặc Sĩ Lân Hiên đã bị phẫn nộ làm mất đi lý trí, vốn luôn khôn khéo trong chiến đấu lại coi trọng chiến thuật, vậy mà lần này hắn lại bỏ qua an nguy của bản thân cứ thế xông tới phía đối phương, cuối cùng trúng một kiếm của đối phương. Nếu như không phải một thủ hạ cách đó không xa phát hiện kịp thời cản một tên cho hắn, Mặc Sĩ Lân Hiên sợ là không phải chỉ trúng một kiếm đơn giản như vậy, còn Lãnh Dạ bởi vì phân tâm bảo vệ Mặc Sĩ Lân Hiên cùng với lời nói của Vưu Đa Lợi nên cũng bị thương. Hai người đều bị thương, dần dần không thể chống đỡ nổi. Đám thủ hạ thấy tình thế không ổn, thừa dịp vẫn chưa bị vây chặt liền dùng tốc độ nhanh nhất thoát ra. Lần này Vưu Đa Lợi vốn cũng không muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, cho nên cũng không phái người đuổi theo, thấy bọn họ chạy xa cũng chỉ nhìn bóng lưng Lãnh Dạ như có điều suy nghĩ mà nở nụ cười, chuyện này trở nên càng thú vị rồi.

Mấy người nhanh chóng chạy về quân doanh tìm quân y chữa trị, cũng may không thương tổn lớn đến gân cốt, rất nhanh băng bó xong xuôi, nhưng quân y vẫn dặn dò tuy không phải vết thương nặng nhưng cũng cần tĩnh dưỡng cho tốt, không nên có động tác mạnh. Nam Cung Dực cực kỳ tức giận, sắc mặt âm trầm nói: “Mặc Sĩ Lân Hiên ta cảnh cáo ngươi, ta không cho phép ngươi lại xúc động như vừa rồi, cũng may ta để Lãnh Dạ cùng vài thủ hạ đi theo ngươi, bằng không lần này ngươi đúng là có đi không về, kết quả là hy sinh một thủ hạ, các ngươi lại còn bị thương. Ta biết ngay ngươi lỗ mãng như vậy kiểu gì cũng có chuyện mà. Mặc Trần vẫn chờ ngươi đấy, nếu như ngươi chết rồi thì hắn làm sao bây giờ, ngươi hãy nghĩ kỹ đi, nếu tái phạm lần nữa ta nhất định không tha cho ngươi. Hừ.”

“Các ngươi thế nào rồi, Trần Nhi trở về rồi sao?”

Thẩm Kỳ Nhi bụm lấy miệng vết thương mở lều vải từ từ đi đến, y thoáng nhìn xung quanh sau đó lại mất mát cúi đầu: “Trần nhi chưa trở về a.”

Lời vừa nói xong nước mắt liền chảy xuống. Mọi người không ai nói gì, Nam Cung Dực thấy Thẩm Kỳ Nhi như vậy có chút không đành lòng, hắn tiến lên phía trước không nói hai lời liền ôm y đặt lên giường, kê cái đệm sau lưng y sau đó mở miệng quở trách: “Ta đã bảo ngươi có thương tổn trên người cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi, có tin gì ta sẽ báo cho ngươi, lời ta nói ngươi một chút cũng không nghe đúng không?” (vanthulau.wp.com)

“Không phải, ta…” Thẩm Kỳ Nhi không tiếp tục giải thích, không khí liền trở nên yên tĩnh, lúc này mọi người đều lựa chọn trầm mặc. Trong lòng mọi người cũng là tư vị nói không lên lời, dù sao việc cứu Mặc Trần trở về đối với họ cũng chỉ là dư thừa, chỉ tăng thêm phiền toái mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment