Ý Trần Thiên

Chương 40

Bởi vì chuyện của Thẩm Kỳ Nhi cùng Nam Cung Dực làm gián đoạn hành trình, cho nên Mặc Sĩ Lân Hiên cũng cho dừng xe ngựa, mang Mặc Trần xuống xe đi tới bên hồ, vừa thưởng thức phong cảnh bên hồ nhân tiện hoạt động tay chân vì ngồi xe mà có chút mỏi, vừa đợi hai người Nam Cung Dực cùng Thẩm Kỳ Nhi.

Kỳ thật chuyện của hai người họ, Mặc Sĩ Lân Hiên với tư cách người ngoài cuộc có thể hiểu được, hắn lúc trước cũng là như vậy, rõ ràng đã yêu lại không nhìn rõ lòng mình.

Nam Cung Dực hiện tại cũng giống hắn khi đó, nhưng loại chuyện này người ngoài khó mà nói được gì, cho dù có nói, nếu bản thân không hiểu thì cũng chỉ phí công.

Bản thân mình khi đó còn không ngừng tổn thương Mặc Trần, đến khi hiểu ra mình yêu hắn thì hối hận không kịp, những chuyện đã qua không thể nào bù đắp được, chỉ mong dùng quãng đời còn lại để chứng minh tình yêu của mình với hắn mà thôi.

Mặc Sĩ Lân Hiên nắm tay Mặc Trần bước đến bên hồ. Hiện tại thời tiết đã vào đông, càng ngày càng lạnh, có sự nhàn nhã khó có được như hiện tại cũng khiến người ta dễ chịu không ít, đây cũng là lần đầu tiên từ khi chiến tranh xảy ra có thể nhàn nhã như vậy, nếu như Mặc Trần có thể thoát khỏi bóng ma trong lòng thì thật tốt.(vanthulau.wp.com)

Hắn thậm chí nguyện ý buông tha tất cả, chỉ mong Mặc Trần bình an, hắn có thể buông tha cho danh dự cùng vinh hoa phú quý hiện tại, vì Mặc Trần mở ra một khoảng trời riêng, cho dù để hắn trả giá bằng tính mạng cũng được, chỉ cần cậu bình an, hết thảy đều không sao cả.

Nhưng ông trời lại tàn nhẫn như vậy, bản thân cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Trần khổ sở mà bó tay bất lực.

Một trận gió thổi qua, Mặc Sĩ Lân Hiên vốn đang nắm tay Mặc Trần liền rõ ràng cảm nhận được cậu vì lạnh mà rùng mình. Hắn biết cho dù cậu có lạnh, có không thoải mái cũng không lộ ra ngoài, vì vậy hắn dừng bước, cởi áo choàng khoác lên người Mặc Trần, mềm nhẹ nói với cậu: “Trần Nhi, chúng ta vào trong xe ngựa đi, bên ngoài gió lớn, thời tiết lại lạnh, nếu đứng lâu ở ngoài trời sẽ bị cảm lạnh đấy.”

Mặc Trần vẫn ngơ ngác đứng đó tựa như không hề nghe thấy, để tùy ý Mặc Sĩ Lân Hiên kéo vào.

Kỳ thật cậu cũng muốn cùng Mặc Sĩ Lân Hiên trò chuyện, muốn hắn đừng lo lắng cho mình, mỗi ngày nhìn hắn cố gắng chiếu cố mình mà bản thân lại không thể làm gì cho hắn, cậu cũng rất đau lòng cùng khổ sở, nhưng trong tiềm thức vẫn luôn bài xích, bản thân không thể tự điều khiển mình, cho nên điều cậu có thể làm chính là tận lực giảm bớt sự sợ hãi của mình với Mặc Sĩ Lân Hiên.

Cậu biết rõ Mặc Sĩ Lân Hiên có bao nhiêu yêu mình, cậu đều biết. Bọn họ đã từng hiểu nhau như vậy, thấu hiểu nhau, cho dù chỉ là một ánh mắt người này cũng biết đối phương đang nghĩ gì.(vanthulau.wp.com)

Mặc Trần đột nhiên rơi nước mắt, cậu thật hận bản thân mình hiện tại.

Mặc Sĩ Lân Hiên vốn nắm tay cậu ban đầu cũng không hề phát hiện, đưa cậu trở về xe ngựa nói: “Chúng ta trở lại xe ngựa ngồi đợi, chờ bọn họ giải quyết xong việc của mình, khi đó đã nghỉ ngơi khá lâu rồi, chúng ta sẽ tiếp tục lên đường…”

Nói đến đó, Mặc Sĩ Lân Hiên quay đầu lại phát hiện Mặc Trần mặt toàn nước mắt, hắn lập tức túm lấy hai vai Mặc Trần, cau mày khẩn trương hỏi: “Trần Nhi ngươi làm sao vậy? Là chỗ nào không thoải mái? Ta lập tức ôm ngươi lên xe ngựa, ngươi đừng khóc.”

Nói xong liền lau nước mắt cho Mặc Trần rồi ôm lên xe.

Thẩm Kỳ Nhi từ xa nhìn lại thấy Mặc Trần đột nhiên được Mặc Sĩ Lân Hiên ôm lên xe ngựa, cảm thấy tình hình không ổn, lập tức chấm dứt nói chuyện với Nam Cung Dực: “Chuyện này trở về ta sẽ suy nghĩ thật kỹ. Mặc Trần hình như xảy ra chuyện, chúng ta mau trở về, ta muốn đến xem cậu ấy.”

Nói xong liền vội vàng trở về.

“Mặc Sĩ Lân Hiên, Trần Nhi có sao không?” Thẩm Kỳ Nhi nhanh chóng đến bên xe ngựa lo lắng hỏi.

Không đợi Mặc Sĩ Lân Hiên trả lời, Thẩm Kỳ Nhi liền quay sang nắm cánh tay Mặc Trần hỏi: “Trần Nhi, ngươi không sao chứ?”

Có lẽ nguyên nhân bởi vóc dáng Thẩm Kỳ Nhi tương đối thấp bé, hơn nữa lúc trước hai người có quan hệ vô cùng tốt, cho nên sự sợ hãi của Mặc Trần đối với Thẩm Kỳ Nhi không lớn như với người khác. Cậu nghe y hỏi cũng chỉ lắc đầu biểu đạt mình không sao.

Thẩm Kỳ Nhi nghe vậy tâm cũng buông lỏng, quay sang nói với Mặc Sĩ Lân Hiên: “Mặc Sĩ Lân Hiên ta cảnh cáo ngươi, Trần Nhi thân thể không tốt, ngươi không được khi dễ hắn mà phải bảo vệ hắn thật tốt.”

Mặc Trần thấy vậy liền lôi kéo tay áo Thẩm Kỳ Nhi, sợ Mặc Sĩ Lân Hiên sẽ phát giận với y, Mặc Sĩ Lân Hiên cũng không thèm trả lời y, hướng bên ngoài xe ngựa hô lớn: “Nam Cung Dực, mau đến mang người của ngươi đi đi!”

“Này, ta tại sao phải đi với Nam Cung Dực, ngươi nói cho rõ ràng!” Thẩm Kỳ Nhi không phục muốn tranh luận, đáng tiếc tiếng phản bác càng về sau càng nhỏ, y đã bị Nam Cung Dực mang đi.

Mặc Sĩ Lân Hiên vẫn chưa buông tha còn xốc mành xe ngựa lên nói với theo: “Từ giờ trở đi hai người các ngươi ai cũng không được qua đây quấy rầy, Mặc Trần cần nghỉ ngơi!”

Nói xong liền mặc kệ phản ứng của bên ngoài ra sao, buông mành xuống quay lại nói với Mặc Trần: “Trần Nhi, hiện tại không ai quấy rầy, ngươi tranh thủ nghỉ ngơi chốc lát đi, chốc nữa đến thành trấn kế tiếp ta sẽ gọi ngươi dậy.”

Mặc Trần nghe lời nhắm mắt lại.

Thời gian trôi qua ước chừng một canh giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy thành trấn trước mặt, đợi khi tiến vào cổng thành mới phát hiện nơi đây cùng Trung Nguyên khác biệt rất lớn.

Nơi đây vẫn chưa phải phạm vi Tây Vực quản lý, mà là giáp ranh giữa Tây Vực cùng Trung Nguyên, bởi vậy đa số mọi người đều biết nói cả hai ngôn ngữ là Hán ngữ cùng tiếng Tây Vực.(vanthulau.wp.com)

Tuy rằng là khu vực biên giới nhưng cảnh tượng lại vô cùng náo nhiệt, mọi người đều vì sinh kế mà bận rộn, cũng không bởi nơi đây xa xôi mà lộ ra vẻ quạnh quẽ.

Mọi người mặc trang phục có sự khác biệt rất lớn so với người Hán, cực kỳ có phong tình của dị vực.

Thẩm Kỳ Nhi vốn luôn muốn ra ngoài xem giang hồ lại chưa từng đến nơi xa như vậy cho nên cực kỳ hưng phấn, dĩ nhiên đã quên hết xấu hổ khi ngồi chung xe ngựa với Nam Cung Dực.

Y thò đầu ra ngoài cửa sổ, hết nhìn đông rồi lại ngó tây, đám thương buôn trên phố thấy đám người vừa xinh đẹp vừa mặc trang phục khác biệt liền càng thêm ra sức mời chào. Thẩm Kỳ Nhi nhìn hơn nửa ngày mới ngồi trở lại, có vẻ tâm tình tốt lên không ít.

Chỉ chốc lát đã đến trước cửa một nhà trọ, người đánh xe dừng ngựa lại.

Mặc Sĩ Lân Hiên vỗ nhẹ vào người Mặc Trần, ôn nhu gọi: “Trần Nhi, đến nơi rồi, mau tỉnh lại đi.”

Mặc Trần chỉ phát ra một tiếng rên rất nhỏ bằng giọng mũi: “Ân… Đừng… Còn muốn ngủ…”

Mặc Sĩ Lân Hiên thấy vậy cũng chỉ sủng nịch cười, không đành lòng đánh thức cậu lần nữa, chỉ đành ôm ngang cậu bước xuống xe ngựa.

Chờ cả đoàn tiến vào trong sảnh, mọi người trong sảnh đều dừng động tác, toàn trường tức thì an tĩnh lại.

Nhìn nam nhân khí độ phi phàm, bởi vì đi đường mà có vẻ phong trần mệt mỏi cùng chật vật, nhưng những thứ này đều không lấn át được nội tâm đẹp đẽ cùng bá khí, không chút nào ảnh hưởng vẻ tuấn lãng của hắn.

Tiêu điểm là trong lòng hắn ôm một người đang ngủ, cho dù nhắm mắt cũng không thể che giấu vẻ xinh đẹp của hắn, khuôn miệng phấn nộn, cái mũi mượt mà no đủ, lông mi cong dài, còn có làn da mịn màng trắng nõn khiến người ta không thể dời mắt.

Đột nhiên tay cậu vì ngủ say mà rũ xuống, lộ ra cánh tay non mịn trắng nõn như ngọc, người ở đây sau khi nhìn thấy Mặc Trần liền liện tục hút khí, thật giống như tinh linh không nhiễm khói lửa nhân gian.(vanthulau.wp.com)

Nam Cung Dực cùng Thẩm Kỳ Nhi đi sau cũng đều tướng mạo bất phàm, nhìn là biết xuất thân cao quý. Ngay cả thủ hạ theo hầu cũng là tướng mạo đường đường, gương mặt không giống với bọn họ, khiến họ càng nhìn càng sững sờ.

Mặc Sĩ Lân Hiên nhìn cảnh này không khỏi nhíu mày phiền chán, dục vọng chiếm hữu của hắn rất cao, Trần Nhi chỉ có thể để mình hắn nhìn, những người khác ai cũng đừng mơ tưởng.

Vừa hay thủ hạ tới bẩm báo đã sắp xếp xong, vì vậy Mặc Sĩ Lân Hiên càng thêm ôm chặt Mặc trần trong lòng, khiến Mặc Trần kề sát vào ngực mình, xác định không để người khác nhìn thấy liền tiến vào phòng của mình.
Bình Luận (0)
Comment