Ý Trần Thiên

Chương 45

“Trần Nhi, ngươi sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?”

Tiễn đại phu đi, vừa bước vào nội thất, Mặc Sĩ Lân Hiên liền thấy Mặc Trần mặt đầy nước mắt ôm đầu gối ngồi co rút trong góc giường, tiểu Thiên Hạo cũng bị đặt nằm một góc giường, cảm thấy mất đi cái ôm ấm áp của mẫu thân, khiến cho cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nức nở, chỉ một lát đã khóc đến khàn cả giọng, thấy vậy, hắn vội vàng đến gần dỗ dành.

Đợi Mặc Sĩ Lân Hiên đến gần giường, Mặc Trần bổ nhào tới ôm chặt hắn, chôn đầu vào trước ngực của Mặc Sĩ Lân Hiên.

Rất nhanh trước ngực Mặc Sĩ Lân Hiên liền ẩm ướt, hắn chẳng thể quan tâm đến Hạo Nhi vẫn đang khóc rống trên giường, trước hết chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành Mặc Trần: “Trần Nhi đừng khóc, ngoan nào.”

Thế nhưng không nghĩ đến chính là, càng dỗ dành, Mặc Trần lại càng khóc to hơn. Sau đó Mặc Sĩ Lân Hiên cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc, im lặng an ủi Mặc Trần.

Lát sau khóc mệt rồi, Mặc Trần liền ngừng khóc, chỉ nhẹ nhàng thút thít nấc lên từng tiếng, thân mình run rẩy. Đợi cậu rời khỏi lồng ngực của mình, lúc này Mặc Sĩ Lân Hiên mới ôm tiểu Thiên Hạo đang nằm khóc bên cạnh lên dỗ dành, tay kia kéo Mặc Trần ôm sát vào người mình. Chờ tiểu Thiên Hạo nín khoác, Mặc Sĩ Lân Hiên gọi nhũ mẫu vào mang nó đi ăn sữa.

Đợi trong phòng không còn ai khác, Mặc Sĩ Lân Hiên mới quay sang Mặc Trần, nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói: “Trần Nhi, nói cho ta biết, là chỗ nào không thoải mái?”

Nghe lời nói ân cần của Mặc Sĩ Lân Hiên, hốc mắt của Mặc Trần lại một trận ẩm ướt, chỉ là lần này cậu có nén xuống, nghẹn ngào nói: “Lân Hiên, đều do ta không tốt… Ta không bao giờ rời xa ngươi nữa… Đại phu nói ta mang thai, có thật không? Xin lỗi, xin lỗi…”

Mặc Trần thống khổ lắc đầu, thân mình run rẩy, lát sau mới nói từng câu ngắt quãng: “Ta là bất đắc dĩ, ta cũng không muốn đứa bé này, chúng ta có thể bỏ nó không? Ngươi đừng không cần ta có được không?”

Thấy Mặc Trần biết mình có thai, Mặc Sĩ Lân Hiên cũng không định giấu giếm, nhưng thấy cậu thống khổ nói không cần đứa bé này, chỉ mong mình đừng vứt bỏ cậu, khiến hắn vô cùng đau lòng.

Bảo bối của hắn rốt cục có bao nhiêu bất an, bao nhiêu lo lắng, không chỉ không có lòng tin ở hắn, mà càng lại không tự tin vào bản thân mình. Nghĩ như vậy, Mặc Sĩ Lân Hiên cảm giác tâm càng thêm đau đớn, giống như có người cầm dao đâm vào tim hắn vậy.

“Trần Nhi ngoan, ngươi cũng biết ngươi là bảo bối của ta, ta sao lại không cần ngươi được? Sao ta lại không cần bảo bối của ta chứ? Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Bất kể đứa bé này có phải con của ta hay không ta đều muốn, nó cũng là một sinh mệnh mà. Huống hồ ban nãy Lý đại phu có nói, ngươi mang thai đã ba tháng, nó không phải con chúng ta thì là con ai đây?”

Hắn ôm chặt Mặc Trần mà nói ra tin này, không để cậu nghĩ ngợi lung tung.

Từ khi cùng Mặc Trần lưỡng tình tương duyệt, Mặc Sĩ Lân Hiên ngày càng trở nên ôn nhu, mềm mỏng, lại càng thêm khéo hiểu lòng người.

Trước kia hắn vốn không như vậy, hắn trước kia tâm ngoan thủ lạt, tính tình hỏa bạo, chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của người khác, mọi việc đều hành xử theo cảm tính, đều theo ý thích của bản thân.

Những điều này đều bị Mặc Trần thay đổi, hắn thật vui mừng khi có thể thay đổi vì Mặc Trần, vì bảo bối của hắn mà thay đổi.

“Thật sao?”

Mặc Trần nghe vậy liền từ ngực Mặc Sĩ Lân Hiên ngẩng đầu lên, đôi con ngươi ngập nước ngước nhìn hắn hỏi.

Mặc Sĩ Lân Hiên ôn nhu xoa đầu cậu, mỉm cười nói: “Đúng vậy, ta đã bao giờ lừa ngươi chưa? Lý đại phu hành nghề vài chục năm rồi, không sai đâu, yên tâm đi. Đều đã là mẹ của hai đứa nhỏ rồi, còn thích khóc như vậy sao coi được.”

Nghe vậy, Mặc Trần lặng lẽ rơi nước mắt. Lần này không phải vì khổ sở, mà là vui đến phát khóc, có cảm động cùng kinh hỉ.

Kinh hỉ là bởi vì trong bụng cậu đang mang đứa nhỏ thứ hai của cậu cùng người mình yêu, vừa chân thực lại cảm động.

Còn Mặc Sĩ Lân Hiên đối với những chuyện đã xảy ra với mình không hề đề cập đến dù chỉ một chữ, cẩn thận để bản thân không nhớ lại sự đau khổ khi trước, dùng nó tự an ủi bản thân, cũng là để đối mặt với người khác.

Những hành động này khiến cậu cảm thấy ấm áp trong lòng, đủ mọi cảm xúc thi nhau ập đến, khiến cậu không thể khống chế cảm xúc mà rơi nước mắt.

“Được rồi, đừng khóc nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi, sau này ngươi cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Chúng ta cùng nhau chăm sóc cho bảo bảo trong bụng ngươi thật tốt, để nó khỏe mạnh lớn lên, để nó khỏe mạnh như Hạo nhi, ngươi có đồng ý không?” Mặc Sĩ Lân Hiên an ủi cậu nửa ngày, lần nữa lại ôm chặt cậu vào lòng, vẻ mặt nhu hòa nói.

Mặc Trần cũng ôm chặt Mặc Sĩ Lân Hiên, gật đầu đáp ứng, cũng động tình mà nói lời yêu: “Ân… Lân Hiên, ta yêu huynh.”

“Bảo bối của ta, ta cũng yêu ngươi.”

“Được rồi, ta đi gọi Hỉ nhi mang vài thứ tới, sau khi ngươi ăn xong ta sẽ nói cho ngươi biết một tin tốt.” Mặc Sĩ Lân Hiên vẻ mặt thần bí nói.

“Tin tốt gì vậy, nói cho ta biết đi.” Lòng hiếu kỳ của Mặc Trần bị khơi mào, ra vẻ đáng thương mà nắm ống tay áo Mặc Sĩ Lân Hiên lắc lắc. Cố tình Mặc Sĩ Lân Hiên lại không chịu nói cho cậu, trừ khi cậu chịu ăn gì đó trước. Mặc Trần không có cách nào, đành ngoan ngoãn nghe lời.

Phân phó Hỉ nhi đi lấy đồ ăn, đồng thời cũng dặn nàng đi thỉnh Lý đại phu tới xem, hơn nữa còn cố ý căn dặn mang bánh quế hoa mà Mặc Trần thích ăn nhất đến.

Bởi vì nguyên nhân Mặc Trần biết mình mang thai mà chịu mở miệng nói chuyện, đây là chuyện tốt, thế nhưng Mặc Sĩ Lân Hiên vẫn là có chút không yên lòng, chỉ có thể mời đại phu đến xem, xác nhận không có việc gì thì hắn mới có thể an tâm được.

Thừa dịp Hỉ nhi mang đi lấy đồ ăn, Mặc Sĩ Lân Hiên phân phó hạ nhân mang thùng tắm vào, để hắn cùng Mặc Trần tắm rửa.

Đã lâu không có tắm rửa thoải mái như vậy, lại ở trong nhà mình khiến Mặc Trần cảm thấy vô cùng khoan khoái, ngồi trên đùi Mặc Sĩ Lân Hiên ngâm mình, dễ chịu cơ hồ sắp ngủ quên.

Mặc Sĩ Lân Hiên đang ôm cậu nhìn thấy bộ dáng đáng yêu như vậy, liền tươi cười sủng nịch hôn một cái lên môi Mặc Trần. Mặc Trần bị hôn đến gần như không thở nổi mới mông lung mở mắt.

Sau khi hồi phục lại tinh thần, cậu hơi đẩy Mặc Sĩ Lân Hiên, ánh mắt mông lung: “Đừng nháo, ta muốn ngủ.”

“Ngoan, ta không nháo, nhưng ngươi không thể ngủ. Nước lạnh rồi, lau người xong ăn gì đó rồi ngủ tiếp, không phải còn muốn nghe tin tốt sao?” Mặc Sĩ Lân Hiên thấy Mặc Trần vẻ mặt đáng yêu liền cười đến sủng nịch vô cùng.

Ôm Mặc Trần đang buồn ngủ đặt lên giường, sau đó cầm khăn lau người cho cả hai, mặc quần áo tử tế, đột nhiên Mặc Trần lại mở to mắt nhìn hắn, trong mắt chứa tia bất an: “Lân Hiên, huynh thực sự không chê ta sao… Ta…”

Mặc Sĩ Lân Hiên sao lại không biết lời Mặc Trần định nói, lập tức ngắt lời cậu: “Trần nhi, ngươi không nên suy nghĩ lung tung, ta thật sự sẽ không ghét bỏ ngươi, ngươi không cần bất an như thế. Chuyện này không phải là lỗi của ngươi, ngươi đừng lo lắng. Ngươi như vậy không chỉ là đối với bản thân không có lòng tin, mà còn đối với ta cũng không tin tưởng, ta không muốn như vậy. Bất kể như thế nào, ngươi vẫn là ngươi, là Tô Mặc Trần- người ta yêu nhất, ta vĩnh viễn cũng không bỏ rơi ngươi, mong ngươi hãy tin ta, ta yêu ngươi.”

Nghe được những lời này của Mặc Sĩ Lân Hiên, Mặc Trần trong ngực ấm áp, phảng phất như tình cảm ấm áp từ trong lòng tràn ra.

Cậu ôm chặt Mặc Sĩ Lân Hiên, lần nữa lại rơi nước mắt vì cảm động.

“Không bao giờ … muốn ngươi rơi lệ nữa, ta yêu ngươi.”

Có những thứ này là đã đủ…

“Có thật không? Tỷ tỷ sắp tới đây sao?”

“Đúng vậy, chậm nhất cuối tháng sẽ tới đây, vui không?”

“Lân Hiên, thật tốt quá!”

Mặc Trần vốn là một người rất rụt rè, luôn bảo trì sự trầm tĩnh, cho tới giờ rất ít khi cậu làm ra động tác gì quá lớn. Trông thấy cậu vui vẻ ôm lấy mình, Mặc Sĩ Lân Hiên tựa như cũng bị lây sự vui mừng của cậu, bất giác mỉm cười.

Lăng Nhi: *ló mặt* có ai nhớ ta k nè???? Ôi ngâm dấm bộ này quá lâu r, vì sợ nó lên mốc nên ta đành mần nốt nó vậy:v 
Bình Luận (0)
Comment