Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 10



Trong một biệt thự tinh xảo xinh đẹp, Giang Vị Noãn mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, cặp đùi trắng nõn như ngọc khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Cô vừa tắm xong, nằm trên giường nghe điện thoại: “Con đang ở nhà.

Sao vậy ba?”
“Mai là thứ hai, Ninh Vũ Phi đã cứu ông nội con trên tàu tốc hành sẽ tới trường học.

Ba không quan tâm con dùng cách gì, tiếp cận cậu ta, trở thành bạn của cậu ta cho ba.”
Giang Vị Noãn ngồi dậy, khó tin hỏi: “Ba, con sẽ thử.

Nhưng ba có ý gì vậy? Muốn anh ấy làm bạn trai con hả?”
“Không phải là bạn trai, mà là bạn bè.” Giang Trấn Hải đen mặt.
“Chỉ là bạn thôi sao?”
Giang Trấn Hải nói: “Nếu con có bản lĩnh làm bạn gái của cậu ta thì ba không có ý kiến gì hết.”
“Vâng, con nhất định sẽ tranh thủ để anh ấy cứu ông nội.”

Giang Vị Noãn cảm thấy rất khó tin.

Ba vẫn luôn phản đối cô yêu đương, vậy mà bây giờ lại chủ động kêu cô tán tỉnh một người.

Chẳng qua người kia đã cứu ông nội mình, có bản lĩnh, cũng không xấu tính.
Trong một biệt thự khác, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang chơi đàn piano, tiếng đàn du dương phát ra từ những ngón tay linh hoạt của cô, vô cùng êm tai.

Một người đàn ông trung niên đi vào phòng, cười gọi: “Y Nhạn ơi.”
“Ba, có việc gì vậy ạ?” Tư Không Y Nhạn dừng lại hỏi.
“Bây giờ có phải con nên tìm một người bạn trai không nhỉ?” Tư Không Minh Hồng hỏi.
Nghe vậy, Tư Không Y Nhạn khó hiểu nói: “Ba à, ba có việc thì gì cứ nói đi.”
“Được rồi, là thế này, ngày mai sẽ có một sinh viên đặc chiêu đến trường của con.

Ba hy vọng cậu ấy có thể trở thành con rể của ba, không thành vấn đề chứ?”
Tư Không Y Nhạn sửng sốt: “Ba, thế này…”
“Ha ha ha, không làm con rể cũng được, vậy thì làm bạn cũng tốt, con gái ngoan, con phải nắm chắc người này đấy, biết chưa?”
“Con…” Tư Không Y Nhạn á khẩu, nhưng cô lại không thể không nghe lời cha mình.
Trong một biệt thự khác, một thiếu nữ mặc đồ Taekwondo đang luyện tập với một người.

Cô thấy một ông lão vẫy tay gọi mình thì đi tới, lau mồ hôi hỏi: “Ông nội, sao ông lại tới đây?”
“Cháu gái ngoan, ông giới thiệu một cậu bạn trai cho cháu nhé?” Tiêu Trung Ngôn cười hỏi.
“Thôi đi ông, ông toàn giới thiệu mấy tên ẻo lả cho cháu không à, cháu không có hứng đâu.”
“Lần này bảo đảm cháu sẽ hài lòng.”
Tiêu Úc Tâm hỏi: “Có ảnh không?”
“Cháu xem đi.”
Sau khi thấy ảnh chụp, Tiêu Úc Tâm nói: “Cũng đẹp trai đấy, không biết có giỏi chịu đòn không.”
Trần Ngọc Thủy đen mặt nói: “Cháu không thể suốt ngày nghĩ tới đánh đấm.

Người này là đồ đệ của Lý thần y, cháu phải nghĩ mọi cách dẫn cậu ta về nhà mình, có vấn đề không?”
“Nhưng cháu còn chưa muốn có bạn trai.”
“Ông không biết, cháu phải làm theo lời ông!”

Tiêu Úc Tâm hết cách rồi: “Được rồi.”
Hiện giờ thông tin của Ninh Vũ Phi đã được nhập vào hệ thống, chỉ cần là những người muốn biết thông tin thì đều có thể dễ dàng điều tra ra.
Ninh Vũ Phi bị Lệ Khinh Thiền kéo tới một nhà hàng xa hoa.

Kiến trúc nơi này thuộc kiểu cổ điển, lại thêm món ăn đa dạng nên đã trở thành nơi mà các đại gia thường xuyên qua lại, có thể so sánh với những khách sạn năm sao.
Lệ Khinh Thiền đã thay một chiếc áo sơ mi và quần jeans, giảm chút khí khái, nhưng vẫn xinh đẹp không gì sánh bằng, ôm cánh tay Ninh Vũ Phi khiến anh nhận được ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người.
“Sư tỷ, chị ăn cơm ở nơi này sẽ không có vấn đề gì chứ?” Ninh Vũ Phi hơi lo lắng.

Dù sao sư tỷ của mình cũng là người của nhà nước.
“Em yên tâm, chung quanh đều là người của chị canh chừng, cả bà chủ nhà hàng này cũng là bạn chị.” Lệ Khinh Thiền kéo tay Ninh Vũ Phi đi vào.

Không lâu sau, một mỹ nhân mặc sườn xám mỉm cười đi tới: “Đây chẳng phải là Khinh Thiền của chúng ta hay sao? Em đã về rồi à?”
“Chị Liên, chị đoán xem đây là ai?” Lệ Khinh Thiền nói.
Vân Liên là bà chủ của Lầu Tiên Cư, ngoại hình xinh đẹp gợi cảm, quyến rũ đa tình, cũng không lớn tuổi, chỉ khoảng 27, 28 mà thôi.

Đôi mắt quyến rũ của cô nhìn Ninh Vũ Phi, kinh ngạc nói: “Đây là ai vậy? Trông trắng trẻo xinh trai thế này, chẳng lẽ là nhóc tìm được chú chó con này ở chỗ nào đó?”
“Thôi đi! Đây là sư đệ của em đấy, mới xuống núi, em cố ý dẫn thằng bé tới làm quen với bà già chị Liên đấy.” Lưu Lập Quốc nói.
“Ái chà, vậy thì em hơi bị to gan đấy, không sợ chị ngủ tiểu sư đệ của em hả?”
“Không sao, giao cho chị em cũng yên tâm.”
Nghe hai người phụ nữ trò chuyện, Ninh Vũ Phi lập tức đỏ mặt, xấu hổ nói: “Chị Liên, em là Ninh Vũ Phi, chị đừng nghe sư tỷ nói bậy.”
“Cậu nhóc thẹn thùng kìa!” Vân Liên cười quyến rũ, khiến Ninh Vũ Phi không nhịn được nhìn mấy lần.

Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ sờ mũi, bị hai mỹ nhân trêu chọc, thật sự không biết nên làm sao mới tốt.
“Không nói nữa, hai em vào phòng ngồi trước đi, chị kêu nhân viên bưng đồ ăn lên cho các em.”
“Vâng.”
Ninh Vũ Phi và Lệ Khinh Thiền chuẩn bị đi vào hành lang thì một thanh niên trẻ tuổi bước xuống từ tầng hai, vừa lúc đối mặt với Ninh Vũ Phi.
“Là mày hả?” Người này chính là Dương Tân Thiệp, kẻ đã bị Ninh Vũ Phi dạy cho một bài học.
“Là anh à?” Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ, sao đi đâu cũng gặp phải tên hoàn khố này vậy?
“Ha ha ha, mày còn biết tao hả?”
Từ hồi sáng bị Ninh Vũ Phi đạp gãy chân, Dương Tân Thiệp vẫn muốn tìm cách trả thù tên quê mùa Ninh Vũ Phi.


Bây giờ gặp mặt đương nhiên phải bùng nổ.

Dương Tân Thiệp hung ác nói: “Mày được lắm, tao đang định đi tìm mày đây! Không ngờ mày lại tự dâng lên tận miệng! Tối nay tao phải trả thù mới được!”
“Vũ Phi, chuyện gì vậy?” Lệ Khinh Thiền hỏi.
“Không sao đâu sư tỷ, em sẽ giải quyết.”
Nghe vậy, Dương Tân Thiệp nhất thời bị thu hút vì sắc đẹp của Lệ Khinh Thiền, nói: “Ái chà, mỹ nhân xinh đẹp thế này đúng là thế gian hiếm thấy.

Tên tôi là Dương Tân Thiệp, cậu hai của nhà họ Dương, mỹ nhân tên gì vậy?”
“Tôi là chị gái của Ninh Vũ Phi.” Lệ Khinh Thiền cười quyến rũ.

Nụ cười này khiến Dương Tân Thiệp thẫn thờ, nước miếng suýt nữa chảy xuống.

Lệ Khinh Thiền thật sự rất đẹp, hắn ta từng gặp không ít mỹ nhân, nhưng so với họ thì Lệ Khinh Thiền càng có vẻ nữ tính hơn, quả thực là độc dược.
Dương Tân Thiệp nhanh chóng tỉnh táo lại, cười nói: “Người đẹp, em trai cô đắc tội tôi, nhưng bây giờ cô có thể cứu cậu ta đấy.”
“Ồ, vậy à?” Lệ Khinh Thiền cười khẽ.

Nhìn khắp nước Long Việt này thật đúng là chưa có ai dám ăn nói với cô như thế.
“Đúng vậy, ngày mai chúng ta lập tức về nhà gặp cha mẹ cũng được luôn.” Dương Tân Thiệp nói.
“Xin lỗi nhé, bà đây không có hứng thú.” Lệ Khinh Thiền bỗng nhếch môi cười, chợt chân dài giơ lên đá quét, tốc độ cực nhanh.
“Á!!!”
Dương Tân Thiệp còn đang cười ngây ngô đã bị đá bay, kêu thảm thiết nằm trước cửa nhà hàng ngất xỉu.

Thấy thế, mấy tên hồ bằng cẩu hữu của Dương Tân Thiệp nuốt nước miếng.

Họ không thể trêu vào người phụ nữ này!.


Bình Luận (0)
Comment