"Vũ Phi, không cởi đồ có được hay không?"
"Chị Minh Nguyệt, chị hiểu lầm ý em rồi.
Em bảo chị cởi áo khoác ngoài ra, như vậy lúc mát xa sẽ càng thoải mái hơn một chút."
Tần Minh Nguyệt hỏi: "Là cậu thoải mái hay là tôi thoải mái?"
Những lời này khiến Ninh Vũ Phi trực tiếp đen mặt, chẳng lẽ trông anh hư hỏng đến vậy sao? Anh hừ nhẹ: "Đương nhiên là chị thoải mái rồi.
Nếu thật sự không thể tin thì em tìm một đôi găng tay đeo vào là được chứ gì?"
"Thôi không cần, có cho cậu cũng không dám!"
Tần Minh Nguyệt cởi áo khoác âu phục, nằm úp sấp trên giường, để Ninh Vũ Phi chiêm ngưỡng dáng người tốt đẹp không sót một chút gì.
Thảo nào Tần Minh Nguyệt không muốn cởi áo khoác, hóa ra vì bên trong cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nửa trong suốt, che không hết được dáng người.
Nhưng bây giờ Ninh Vũ Phi chỉ thật lòng muốn giúp Tần Minh Nguyệt giảm bớt đau đớn, cho nên lịch sự không hề đưa mắt nhìn.
Sau khi Ninh Vũ Phi xoa tay làm nóng xong liền bắt đầu xoa bóp phần lưng của Tần Minh Nguyệt.
“Chị Minh Nguyệt, độ mạnh yếu như này có ổn không?"
"Cũng tạm được, tay chân cậu thành thật một chút, bằng không tôi sẽ nói với chủ tịch Liễu."
"Không dám không dám!"
Ninh Vũ Phi thành thật giúp Tần Minh Nguyệt xoa bóp, cường độ khi nặng khi nhẹ, khi mạnh mẽ khi nhẹ nhàng, không thể không cảm thán người đẹp quả nhiên là người đẹp, dù cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm giác được làn da bóng loáng mềm mại bên dưới.
Chỉ không biết Tần Minh Nguyệt đã có bạn trai hay chưa.
“Mẹ kiếp, sao mình lại có loại suy nghĩ này chứ!"" Ninh Vũ Phi vội vàng lắc đầu, ném những tưởng tượng không hay ho ra khỏi tâm trí.
Qua khoảng mười phút, Tần Minh Nguyệt liền cảm thấy bụng dưới không có đau nhức nữa, ngược lại còn ấm áp tràn đầy.
Cơn buồn ngủ từ từ kéo đến, Tần Minh Nguyệt dần chìm vào giấc ngủ, phát ra từng tiếng hít thở đều đặn và nhịp nhàng.
Sau khi Ninh Vũ Phi hoàn thành nốt bước xoa bóp cuối cùng, anh kéo ga trải giường phủ lên người Tần Minh Nguyệt, sau đó tự mình rời đi.
Chẳng biết đã qua bao lâu, khi Tần Minh Nguyệt tỉnh lại đã là bảy giờ tối, rõ ràng Ninh Vũ Phi đã sớm rời đi, mà trên người cô ấy lúc này còn đang phủ một tấm chăn.
Cô ấy vỗ nhẹ vào bụng dưới của mình, phát hiện nó thực sự không còn đau đớn.
“Thư ký Tần, đã đến giờ tan sở, chị có muốn về hay không?” Thư ký ở bên ngoài bước vào hỏi.
Tần Minh Nguyệt đứng dậy, khoác áo xuống giường, hỏi ngược lại: "Cái chăn lông này là cô đắp cho tôi sao?"
"Không phải ạ, tổng giám đốc Ninh đã rời đi từ mấy tiếng trước, khi đi còn nói với em không được làm phiền chị.
Em nghĩ chắc anh ấy đã đắp nó cho chị."
"Được rồi, chúng ta cũng tan làm thôi!"
Thế mới biết hóa ra bên dưới dáng vẻ có chút lưu manh kia, Ninh Vũ Phi cũng rất biết quan tâm chăm sóc đến chị em phụ nữ.
Thảo nào xung quanh anh có nhiều người đẹp vây quanh tới vậy.
Lúc này, trong căn biệt thự ở vùng ngoại ô!
Người đàn ông trung niên tên Mã Văn Bưu bước vào phòng khách và báo cáo: "Ngũ gia, tôi đã trở về."
"Ừm, chuyện điều tra thế nào rồi? Có liên quan gì đến nhà họ Ninh không?" Ông Long Ngũ đang thưởng thức trà.
"Không liên quan, DNA của người tên Ninh Vũ Phi kia không hề trùng khớp với người mà ông muốn tìm, cho nên Ninh Vũ Phi chỉ là một người cùng họ cùng tên, không phải người nhà họ Ninh thực sự."
"Vậy chứng tỏ tôi đã nghĩ nhiều rồi, năm đó khi nhà họ Ninh bị giết sạch, chắc hẳn đã không để lại bất kỳ người sống nào.
Chỉ tiếc món đồ kia cũng biến mất theo họ."
“Ngũ gia, tôi mạnh dạn hỏi một câu thế này, món đồ ấy rốt cuộc là thứ gì vậy?" Mã Văn Bưu hỏi.
"Một thứ khiến mọi võ giả sẵn sàng ra tay cướp đoạt, chỉ có điều bây giờ đã không còn tung tích."
"Vâng!"
Ông Long Ngũ bóp trán nói: "Cậu đi ra ngoài trước, có chuyện gì tôi sẽ gọi sau."
"Ngũ gia, ông nhớ chú ý nghỉ ngơi!"
Ngày hôm sau!
Ninh Vũ Phi đến trường đi học, bởi vì đã ở chung với Giang Vị Noãn nên hai người thường trực tiếp lái xe đi cùng nhau.
Một ngày không có việc gì làm, nhưng đến chiều sẽ có một buổi lễ khai mạc trận thi đấu bóng rổ giữa các lớp.
Có thể sẽ tiến hành một hai trận đấu mở màn.
Trong đó có một trận là lớp của Ninh Vũ Phi..