"Ngu ngốc, tôi vẫn luôn ở bên cạnh anh Bưu, sao có thể hạ mệnh lệnh trước được, hai người các người là thứ phế vật, người đó là giả, còn không nhanh chóng gọi người đuổi theo đi?"
"Vâng vâng vâng!"
Chỉ còn có một đoạn đường thì có thể ra ngoài rồi.
Nhưng Ninh Vũ Phi lại nghe được trong tai nghe truyền đến mệnh lệnh, mày anh nhíu lại, cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Đằng trước có một vài bảo vệ chạy xuống đến, có một người trong đó nói: "Cậu còn ngây ngẩn làm gì, không nghe thấy mệnh lệnh của anh Bưu à?"
"Ừ ừ, đi ngay đây!"
Ninh Vũ Phi cố ý chạy vài bước sau đó trực tiếp thả chậm bước chân, chờ người phía trước rời đi sau đó nhanh chóng vẫy tay với Tần Minh Nguyệt.
Hai người nhanh chóng chạy về phía trước.
Nhưng vẫn bị phát hiện và hô lên: "Tôi thấy bọn họ rồi, nhanh chóng đến đây chi viện đi, ở khu B.
"
“Đứng lại!”
Ninh Vũ Phi phóng một bước đến bắt lấy tay của một vị bảo vệ, đồng thời đạp một chân khác ra.
Bốp bốp!
Một quyền một chân đánh hạ hai người, Ninh Vũ Phi nói: "Đi!"
Bởi vì có rất nhiều người đã đuổi đến đây, đằng trước rải rác người bị Ninh Vũ Phi và Tần Minh Nguyệt đánh bại.
Rè rè rè!
Bỗng một cái dao điện suýt chút nữa đánh trúng Ninh Vũ Phi, may mà Tần Minh Nguyệt kịp thời giơ chân lên đá trở về.
Lại một lần đánh bại hai người, chỉ cần đi qua khu A sau đó có thể trực tiếp nhảy ra rồi.
Nhưng khi vừa đến gần, Ninh Vũ Phi lại thấp đối phương lấy súng ra.
Nhanh chóng túm chặt Tần Minh Nguyệt ngã vào trong bụi cỏ.
Phập phập phập!
Người này đâm ba nhát cũng không thấy người, nhưng người này có tính cảnh giác rất cao không dám đi qua, mà chỉ nói tình huống lại với đồng nghiệp của mình.
"Không ổn rồi, để em ra xử gọn hai người đó.
"
Ninh Vũ Phi xoay người một cái liền lao ra, nhìn thấy đối phương "phập" một tiếng dùng súng bắn.
Ngay lập tức ngũ quan của chính mình phát huy đến mức tận cùng, lắc mình một cái, viên đạn bắn lên trên mặt đất.
"Cái gì?" Bảo vệ có chút ngạc nhiên, nhưng đợi anh ta bắn phát súng thứ hai thì đã không có cơ hội rồi.
Ninh Vũ Phi nắm lấy tay đối phương rồi nâng lên, sau đó dùng đầu gối đá ra ngoài.
Nhưng hai người Ninh Vũ Phi cũng không tiếp tục chạy nữa, bởi vì vừa nãy đối phương dùng súng áp chế thời gian chạy trốn của họ, nên người bên kia đã vây đến đây.
"Vũ Phi, cậu mau chạy đi!" Tần Minh Nguyệt chụp được khẩu súng kia.
“Không có cơ hội đâu!”
Khoảng chừng năm mươi người bảo vệ mặc đồ đen vaya lên, trong đó còn có mang theo súng, súng chính là thứ khó giải quyết nhất.
Ninh Vũ Phi biết bản thân anh có lẽ có thể trốn thoát, nhưng Tần Minh Nguyệt thì sao bây giờ, cô ấy không có năng lực phản ứng để né tránh viên đạn.
"Người các người muốn bắt là tôi, mau thả cậu ấy ra đi!" Tần Minh Nguyệt nói.
"Hừ, đêm nay hai người các người không ai có thể chạy thoát, chuẩn bị.
"
Tiểu đội trưởng giơ tay lên, hai bảo vệ cần súng tự động nhắm ngay Ninh Vũ Phi và Tần Minh Nguyệt.
Nhưng mà giây tiếp theo, dường như tiểu đội trưởng nghe được mệnh lệnh gì đó nói: "Buông súng xuống, anh Bưu nói muốn bắt sống, lên!"
Hơn năm mươi bảo vệ vọt lên.
"Chị Minh Nguyệt, bây giờ phải dựa vào bản lĩnh.
"
"Tôi sẽ cố gắng, cậu cẩn thận!" Hai người không thể nào lui nữa, chỉ có thể liều mạng một phen.
Ninh Vũ Phi có thể nhẹ nhàng ứng phó, suy cho cùng võ mười mấy năm nay của anh cũng không phải là luyện chơi, căn bản à có thể nhẹ nhàng giải quyết.
Nhưng mà Tần Minh Nguyệt phải cố gắng hết sức, cô ấy bị nhốt một ngày hai đêm, chưa uống một giọt nước, đương nhiên thể lực và phản ứng theo không kịp.
Đột nhiên một người bảo vệ cầm côn sắt suýt chút nữa nện lên trên đỉnh đầu của Tần Minh Nguyệt.
.