“Các cậu…” Giang Vị Noãn không thể cãi lại.
Họ nói đúng, mình ép Dương Tân Thiệp hủy bỏ thi đấu thì người khác đều sẽ cho rằng Ninh Vũ Phi bám váy đàn bà, thanh danh bị hủy hoại.
“Vị Noãn, em yên tâm, hữu nghị quan trọng nhất.” Dương Tân Thiệp chỉ tay lên trời thề.
Hắn ta cũng không muốn làm gì Ninh Vũ Phi, chỉ muốn dùng cách này để Ninh Vũ Phi chịu chữa bệnh cho ông cụ Giang dưới danh nghĩa của mình mà thôi.
Giang Vị Noãn cũng hết cách rồi, cảnh cáo: “Dương Tân Thiệp, nếu anh dám xúc phạm Ninh Vũ Phi thì tôi sẽ cho anh biết tay.”
“Hiểu rồi hiểu rồi.”
“Hừ!” Giang Vị Noãn thất bại mà về.
Hai đàn em nói: “Sao hả cậu Dương? Có phải chúng tôi phối hợp rất ăn ý không?”
“Cút sang một bên đi.
Chuẩn bị sao rồi?”
“Anh cứ yên tâm! Chúng tôi làm việc thì đều ổn hết!”
Dương Tân Thiệp nói: “Nếu chúng mày làm hỏng thì biết tay tao.”
“Không thành vấn đề!”
Đến giờ tan học buổi chiều, Dương Tân Thiệp hung ác chọn sân bóng rổ gần phòng học của Ninh Vũ Phi.
Trừ việc hoàn khố một chút, Dương Tân Thiệp còn có rất nhiều fans.
Lúc này hắn ta mặc đồ chơi bóng rổ, ôm bóng rổ chờ.
“Đại ca, đã tan học rồi, thằng nhóc Ninh Vũ Phi kia không chạy được đâu.”
“Ừ!”
Lúc này, Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn cũng xuất hiện bên cạnh sân bóng rổ.
Đương nhiên họ tới xem Ninh Vũ Phi.
Hai người vừa xuất hiện, đám fans girl lập tức không còn nhiệt tình, hai cô gái này quá chói mắt.
“Woa, họ cũng tới kìa! Đại ca phải biểu hiện nổi trội vào.” Lý Hoa Đông hưng phấn nói.
Dương Tân Thiệp biết Giang Vị Noãn tới giám sát mình, nhưng Tư Đồ Y Nhạn thì chắc chắn là tới xem mình chơi bóng.
“Không ngờ kỹ thuật chơi bóng xuất sắc của tao đã bất giác thu hút nữ thần âm nhạc.
Lát nữa phải biểu hiện thật tốt.”
Mọi người đều đã trình diện, nhưng mãi không thấy Ninh Vũ Phi xuất hện.
Có người đã chờ không kịp.
“Chẳng lẽ Ninh Vũ Phi sợ rồi?” Lý Hoa Đông hỏi.
“Còn không mau đi nhìn xem!”
“Vâng vâng vâng!” Lý Hoa Đông lập tức chạy vào tòa nhà dạy học, vừa lúc chạm mặt Ninh Vũ Phi.
“Ninh Vũ Phi, sao cậu còn chưa đi hả? Dương Tân Thiệp đã chờ cậu rất lâu!”
“Tôi không có hứng thú.
Mấy cậu tự chơi đi.” Ninh Vũ Phi nói.
“Đừng, thư thách đấu đã gửi đi rồi, sinh viên cả trường đều biết chuyện này, cậu không đi thì chẳng phải là không có thể diện sao?”
Trần Thành Hạo nói: “Không đi tức là không đi, làm gì mà lắm chuyện thế?”
“Ninh Vũ Phi, đừng bảo tôi khinh thường cậu, là đàn ông thì tới đi!” Lý Hoa Đông đe dọa.
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ: “Đi thôi, xem thử Dương Tân Thiệp có mấy cân mấy lượng.”
“Ninh Vũ Phi, cậu còn biết chơi bóng rổ hả?”
“Cũng không am hiểu lắm.”
Hai người đã tới sân bóng.
Ninh Vũ Phi xuất hiện thu hút ánh mắt của không ít người.
“Woa, đó chính là Ninh Vũ Phi à? Bảnh quá!”
“Đẹp trai ghê!” Đám nữ sinh trong đội cổ vũ đều mê trai.
Sắc mặt Dương Tân Thiệp đen sì, thầm nghĩ ông mời mấy người tới là để cổ vũ cho ông, không phải là để thèm thuồng Ninh Vũ Phi.
Không chỉ là thành viên đội cổ vũ mà ngay cả sinh viên chung quanh cũng đều nhìn Ninh Vũ Phi.
Thế này thì sao ổn? Rõ ràng là sân nhà của mình! Dương Tân Thiệp không chịu nổi, nói: “Ninh Vũ Phi, cuối cùng mày cũng tới, mau thay quần áo đi, chúng ta quyết đấu công bằng!”
“Không cần.”.