Ninh Vũ Phi chỉ nhìn Dương Tân Thiệp, không nói câu nào, xoay người rời đi.
Đám nữ sinh đều ùa tới, Ninh Vũ Phi không khỏi cạn lời, mình lại không phải là ngôi sao gì đó.
“Bạn Ninh Vũ Phi, bạn có bạn gái chưa?”
“Cần học bổ túc không?”
“Ninh Vũ Phi, em muốn sinh con cho anh!”
Không biết ai kêu câu này, Ninh Vũ Phi run lên, thầm nghĩ chạy trốn mau thì tốt hơn.
Lúc này, Dương Tân Thiệp cảm thấy bầu trời Long Diệu có mày đen, sống không còn gì luyến tiếc.
Hắn chẳng những thua trận đấu mà còn thua cả cuộc đời.
Lý Hoa Đông nói: “Cậu Dương, đừng uể oải, anh còn có bọn tôi mà.”
“Ừ, dù anh thế nào thì bọn tôi cũng sẽ đi theo anh tới cùng.”
“Hu hu hu…” Dương Tân Thiệp ôm hai người khóc rống lên.
Một trận quyết đấu bóng rổ khép lại, Ninh Vũ Phi giành chiến thắng.
Đồng thời danh tiếng của Ninh Vũ Phi lại truyền vào tai mỗi người, càng cảm thấy Ninh Vũ Phi sắp quật khởi.
Trên đường về nhà, Trần Thành Hạo kích động như cắt tiết gà, nói về chuyện vừa rồi.
“Ninh Vũ Phi?”
Maserati màu hồng đỗ bên cạnh, đó chính là xe của Tư Đồ Y Nhạn.
“Ninh Vũ Phi, tớ không quấy rầy hai cậu nữa, mai gặp.” Trần Thành Hạo chạy.
Tư Đồ Y Nhạn nói: “Ninh Vũ Phi, lên xe đi, tôi đưa cậu về nhà.”
“Không cần, tôi tự về là được, không thì cậu sẽ về nhà trễ.”
“Không sao đây, bây giờ còn sớm mà.
Đối mặt với lời mời của mỹ nữ, Ninh Vũ Phi không thể từ chối, lên xe của Tư Đồ Y Nhạn.
Hai người vừa rời đi thì Giang Vị Noãn cũng vừa thấy Ninh Vũ Phi lên xe của Tư Đồ Y Nhạn.
“Sao Ninh Vũ Phi lại quen biết với Y Nhạn nhỉ?” Giang Vị Noãn vốn định đi đón Ninh Vũ Phi, nhưng có người nhanh chân đến trước nên chỉ có thể bỏ cuộc.
Chiếc Maserati bắt mắt chậm rãi chạy.
Ninh Vũ Phi hỏi: “Đây không phải là đường về nhà à?”
“Hi hi, không phải tới nhà cậu đâu, là nhà tôi đấy.”
“Hả? Tới nhà cậu làm gì?” Ninh Vũ Phi hơi kinh ngạc.
“Ôi dào, thì là…” Tư Đồ Y Nhạn đỏ mặt, nói: “Lần trước cậu cứu tôi, ba tôi bảo dù gì đi nữa cũng nên mới cậu tới nhà ăn cơm.” Nói xong, Tư Đồ Y Nhạn còn nhìn lén Ninh Vũ Phi.
Ninh Vũ Phi ngượng ngùng nói: “Không ổn lắm đâu.
Dù sao cũng phải để tôi mua thứ gì đó chứ.”
“Không cần!”
Đây là lần đầu Tư Đồ Y Nhạn dẫn bạn nam cùng tuổi về nhà, trong lòng hơi e thẹn, hơn nữa ba mình còn rất thích Ninh Vũ Phi.
Hai người tiến vào khu biệt thự xa hoa, chậm rãi đến trước trang viên biệt thự.
Tư Đồ Y Nhạn bấm còi ô tô, lập tức có người mở cửa.
Quản gia mỉm cười nói: “Cô chủ, cuối cùng cô đã về nhà, cậu này chắc là cậu Ninh Vũ Phi đã từng cứu cô đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Được rồi, ông bà chủ đang chờ cô cậu, mau vào đi.
Tôi sẽ kêu người lái xe vào gara.” Quan gia nói.
Tư Đồ Y Nhạn đáp: “Vậy thì làm phiền bác.
Ninh Vũ Phi, chúng ta đi thôi..