Họ tính ra cũng hơn năm người mà đánh không lại một thằng thanh niên.
Vài người nằm lăn lóc, không ôm bụng thì cũng ôm mặt khóc nấc.
Lúc này, phục vụ ở phía ngoài mới hay rằng tại đây xuất hiện vụ đánh nhau.
Lại còn có chuyện ba ông lớn bị đánh, quản lý quán karaoke vội vội vàng vàng chạy đến.
Bà ta đỡ ba ông lớn dậy nói: "Thưa ba vị, ở đây xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
"Cút đi, các người ở đây làm phục vụ cái kiểu gì vậy?" Một người đàn ông trung niên xăm trổ đầy mình quát to.
Một người đàn ông trung niên khác bị Ninh Vũ Phi đánh hai lần nói: "Phục vụ chỗ các người tốt gớm, phục vụ không phải chỉ là gái tiếp rượu thôi sao, hôm nay tôi đặc biệt có nhã hứng muốn tiếp cô phục vụ này uống 2 chén rượu, thì có làm sao hả?”
Đối mặt với sự phẫn nộ của ba ông lớn, bà quản lý xin lỗi rối rít, rồi tiến đến trước mặt Tô Điềm nói: "Cô phản ứng kiểu gì vậy hả, họ muốn cô uống hai chén rượu thì sao, rồi ngủ với họ một đêm chứ mấy, cô cũng không cần phải để cho cậu này đánh họ như thế chứ"
Đốp!
Ninh Vũ Phi giơ tay lên giáng một phát tát, trong nháy mắt làm cho bà quản lý bị đánh ngã xuống.
Ngay sau đó, bà ta như một người phụ nữ điên, lao mình về phía trước, toan dùng móng tay sắc nhọn của mình cào Ninh Vũ Phi.
Bịch!
Ninh Vũ Phi làm sao để bà ta lại gần mình dễ dàng như vậy được, anh đưa chân đạp cho bà ta một phát.
"Á, cái tên đáng ghét này, mày muốn chết à, có tin là tao báo cảnh sát bắt mày không?" Bà quản lý như bị điên, gào lên dọa.
Nghe đến đây, Ninh Vũ Phi cười lạnh lùng: "Tôi không quan tâm phía sau bà là thế lực to lớn như thế nào, Tô Điềm chỉ là một phục vụ ở đây, kiếm những đồng tiền chân chính, chứ không phải là gái tiếp rượu hay thứ con gái rẻ tiền ngủ với người ta bà hiểu không?"
"Hừ, cậu hãy nhớ đấy, tôi không quan tâm nội quy của mấy chỗ khác, ở chỗ của tôi ông trùm là to nhất, đánh tôi còn đánh cả ba ông lớn này nữa, tối nay không giải quyết xong chuyện này thì đừng mơ ra khỏi đây.”
Bà quản lý nói xong ra lệnh cho người của mình: "Đi mau, gọi người ở ngoài vào đây, mau!"
Ba ông lớn kia cười mỉa mai, liền ngồi xuống, đợi bà quản lý xử lý xong thì sẽ đến lượt họ.
Trong mắt họ, Ninh Vũ Phi và Tô Điềm chỉ là mấy đứa nhãi học sinh mà thôi.
Tối nay họ muốn thử xem một học sinh nữ có mùi vị như thế nào.
Không ngờ Ninh Vũ Phi đột nhiên đến đánh họ, hai đứa nhóc học sinh này chống lại sao nổi.
Nhìn thấy cửa bị chặn, Tô Điềm sợ hãi vô cùng, túm chặt quần áo của Ninh Vũ Phi.
Không ngờ tối nay xảy ra cơ sự này, hơn nữa, nếu như không có Ninh Vũ Phi cô đã bị làm nhục rồi.
Điều khiến Tô Điềm tuyệt vọng nhất đó là bà chủ của mình không những không giúp mình mà còn kêu cô ấy tiếp rượu và ngủ với họ.
Như vậy thì khác gì mấy quán karaoke bất hợp pháp chứ.
"Bà chủ, tôi… muốn xin lỗi, tiền lương tôi cũng không cần đâu, có thể…"
"Tô Điềm, cậu không cần phải cầu xin loại người này, chỗ này có vẻ hợp pháp gớm nhỉ, để tôi gọi cảnh sát đến điều tra thử xem"
Khi Ninh Vũ Phi lôi điện thoại ra, bà quản lý hoảng hốt nói: "Cướp cái điện thoại của cậu ta lại"
Hai bảo vệ bước vào, toan giành cái điện thoại của Ninh Vũ Phi, họ vốn không một chút sợ hãi gì bởi dù có chuyện gì xảy ra, bà quản lý cũng sẽ có cách giúp họ.
"Nhóc con, mày nên biết điều một chút, còn muốn để bọn tao phải ra tay nữa hả?"
"Còn phải xem mấy người lợi hại đến đâu, Tô Điềm, cậu lui về sau chút đi"
"Cậu cẩn thận đó Vũ Phi!"
Tô Điềm chầm chậm lùi về phía sau.
“Còn chần chờ gì nữa, có chuyện gì bà đây sẽ lo, lấy điện thoại của hai đứa nhóc đó lại đây!” Bà quản lý hét lên, chỉ cần không có chứng cứ thì chuyện gì cũng dễ giải quyết.
Ninh Vũ Phi thực sự không muốn động tay động chân với hai tên trước mặt, nhưng xem tình hình này có vẻ không được rồi.
Môt tên bảo vệ thấy Ninh Vũ Phi cứng đầu nên muốn túm lấy cổ áo anh.
Nhưng bị Ninh Vũ Phi trực tiếp nắm lấy cổ tay, vặn ngược lại.
Cậc cậc!
Tên bảo vệ hét lên, và cánh tay của hắn bị Ninh Vũ Phi vặn đến mức bị trẹo và trật khớp.
“A…”
Hai tên bảo vệ này không nhìn thấy cảnh Ninh Vũ Phi giải quyết ba ông lớn và hai tên vệ sĩ trước đó, dẫn đến chúng không biết trời cao đất dày là gì.
Tên bảo vệ còn lại cầm dùi cui cài phía sau và đánh về phía Ninh Vũ Phi..