“Tư Đồ Y Nhạn! Cậu làm sao vậy?”
“Hai người không gặp nguy hiểm gì chứ?”
Giang Vị Noãn và Đường Tố Nga đều không ngủ được, cô ấy đang chờ hai người họ quay về.
“Không sao, chỉ là dạy cho bọn ranh con một bài học, chuyện này không thành vấn đề.” Ninh Vũ Phi xua tay để bọn họ không phải lo lắng.
“Không việc gì là tốt rồi.
Hai người đều chưa ăn phải không? Để tôi đi nấu mì cho hai người.” Đường Tố Nga nói.
Tư Đồ Y Nhạn dường như rất mệt, cô ấy nói: “Tố Nga, cậu nấu cho Vũ Phi đi, tớ lên phòng nghỉ ngơi trước.”
“Được!”
Sau khi Tư Đồ Y Nhạn lên lầu, Vũ Phi nói với Giang Vị Noãn rằng đêm nay hãy ngủ cùng Y Nhạn để cô ấy đỡ sợ.
“Ừm.
Thế tôi lên với cô ấy đây!”
“Ừ.
Nhớ ngủ sớm!”
Ăn mì xong, Ninh Vũ Phi chuẩn bị đi ngủ thì bên ngoài lại có người về.
Anh mở rèm cửa ra xem, hoá ra là Lăng Bảo Châu, cô ta đã xử lý xong một vụ án.
Trong phòng khách, Lăng Bảo Châu uống một ly nước và chuẩn bị nghỉ ngơi vì cả ngày hôm nay cô ta đã rất mệt rồi.
“Đội trưởng Lăng ngủ sớm đi!”
“Vũ Phi! Cậu làm gì ở đó vậy? Dọa tôi giật hết cả mình.”
Vì không muốn làm phiền giấc ngủ của mọi người nên Lăng Bảo Châu mới bước đi hết sức nhẹ nhàng, không ngờ lại bị Ninh Vũ Phi làm cho giật mình.
“Thật xin lỗi! Tôi cũng không muốn quấy rầy mọi người đâu, đi ngủ thôi.”
“Vết thương của cậu không sao chứ? Nếu cần, tôi có thể giúp cậu xem vết thương một lần nữa.” Lăng Bảo Châu nói, cô ta tận mắt nhìn thấy vai Ninh Vũ Phi bị đâm.
Ninh Vũ Phi nói: "Không sao đâu.
Tôi đã thoa một ít thuốc đỏ trong bệnh viện.
Sáng mai sẽ ổn thôi.
Chúc ngủ ngon."
“Ừm.
Cậu đi ngủ đi.
Sáng mai nói chuyện tiếp.”
...!
Nhà họ Âu Dương đêm nay khó mà ngủ được.
Âu Dương Minh Khánh xảy ra chuyện như thế ngủ được mới lạ ấy.
“Ông chủ không đi ngủ sao?” Quản gia nói.
“Làm sao tôi có thể ngủ được chứ.
Từ lúc gặp Ninh Vũ Phi trong bệnh viện, tôi luôn cảm thấy bồn chồn, lo lắng.”
Âu Dương Chấn Hùng liên tục xoa bóp thái dương, có vẻ ông ta đã kiệt sức.
“Ông chủ đừng quá lo lắng, cũng chỉ là một tên nhóc con thôi, ông suy nghĩ nhiều rồi.”
Lúc này, một người đàn ông trung niên bước vào nói: “Chủ tịch, đã có thông tin về Ninh Vũ Phi.
Cậu ta chỉ là một đứa trẻ vừa xuống núi đến thành phố học tập, không có lai lịch gì cả.
Nhưng lạ là cậu ta có thể sống trong một khu biệt thự cùng các con gái lớn của nhà họ Giang và gia đình của Tư Đồ Y Nhạn.”
“Đơn giản thế thôi sao? Thật sự không có lai lịch gì ư?”
“Đúng vậy! Thông tin về cậu ta không có nhiều, chỉ biết là cậu ta đến từ Bắc Xuyên và hiện đang là sinh viên trường Đại học Long Đằng.”
Nghe xong, Âu Dương Chấn Hùng có chút rối não.
Ninh Vũ Phi không có lai lịch gì nhưng lại khiến ông ta có cảm giác lo lắng, nói thẳng ra là sợ hãi.
“Ông chủ, tôi nghĩ tên Ninh Vũ Phi này thật sự không có lai lịch gì to tát cả, nếu không thì làm sao không thể phát hiện ra được.
Tuy nhiên, cậu ta cũng thuộc dạng có trình độ cao, chính vì vậy mà cậu ta mới tự tin như thế.” Quản gia nói.
“Đúng vậy, chủ tịch, cậu ta chỉ là một tên nhóc không biết trời cao đất dày.
Ông chủ không việc gì phải sợ hết.
Ngày mai tôi sẽ phái người tới giúp ông chủ tống khứ cái gai trong mắt này.”
Đây là lần đầu tiên Âu Dương Chấn Hùng nhìn thấy Ninh Vũ Phi, ông ta không hề hay biết mâu thuẫn giữa đứa con trai yêu quý của mình với Ninh Vũ Phi..