“Người đâu!”
Ông Kameda mặc trang phục kimono đứng dậy, tức giận mắng mỏ ba người, sau đó để bọn họ tránh sang một bên để đừng làm mình mất mặt.
Bấy giờ ông ta mới đi đến trước mặt Ninh Vũ Phi: “Mời cậu Ninh Vũ Phi!”
Ninh Vũ Phi trực tiếp làm lơ ba tên kia, đi vào đặt mông ngồi xuống.
“Cậu Ninh Vũ Phi, tôi mạo muội mời cậu đến đây.
Thật ngại khi phải nói điều này, nhưng có một vài việc tôi muốn nói rõ với cậu.
”
Ông Kameda nói tiếng Long Việt rất lưu loát, sau khi rót cho Ninh Vũ Phi một chén trà thì nói: “Mời!”
Thấy đối phương khách sáo như vậy, Ninh Vũ Phi cũng không muốn gây khó dễ, chờ xem tình hình thế nào rồi lại tính tiếp, anh cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, hương vị cũng khá, nhưng so ra vẫn kém trà anh uống ở chỗ Vân Liên.
“Cậu Ninh Vũ Phi thấy vị trà này thế nào, đây chính là lá trà tốt nhất tôi mang từ Nhật Bản đến.
”
“Ông nói vậy mà không biết xấu hổ à.
Đây rõ ràng là trà Thiết Quan Âm của Long Việt chúng tôi, từ khi nào trở thành trà của Nhật Bản các người, đừng có mặt dày tự dát vàng lên mặt mình như thế.
” Ninh Vũ Phi cất giọng bình đạm.
Chẳng lẽ đối phương cho rằng Ninh Vũ Phi thật sự chỉ là một đứa học sinh thôi sao? Nhớ năm đó khi anh đi khắp năm châu bốn bể với sư phụ, trà anh đã uống qua còn nhiều hơn số lần anh tiểu tiện, sao có thể không nhận ra mình đang uống trà gì chứ?
Ông Kameda lập tức cảm thấy rất xấu hổ, đất nước bọn họ làm sao có được loại trà tốt như vậy, trà ngon đều được mua từ Long Việt mang về, bèn nói: “Không ngờ rằng cậu lại là người biết thưởng trà, tôi đã xem thường cậu rồi.
”
“Ông Kameda, tôi cũng không phải là người không biết đạo lý, nói đi, tìm tôi có chuyện gì, nếu muốn tôi hợp tác với ông thì không cần, tôi chỉ là một học sinh, không dám làm xấu mặt mũi nước nhà.
”
“Người anh em, xin cậu đừng từ chối sớm như vậy, sau khi cậu nghe xong thù lao của chúng tôi thì suy nghĩ cũng không muộn.
”
Ý của Kameda rất rõ ràng, chính là muốn dùng tiền tài mua chuộc Ninh Vũ Phi, để anh dốc sức làm việc cho mình.
Tức thì sau đó có mấy người bê vài cái hộp ra, khi được mở ra, bên trong toàn bộ đều là tờ tiền đô la, nếu đổi thành tiền Long Việt ước chừng cũng hơn mười lăm tỷ.
Nhưng vấn đề là, Ninh Vũ Phi thiếu tiền đến vậy sao? Phía trên anh còn có một nhị sư tỷ cho mấy ngàn tỷ tiêu xài, tiêu còn không hết, làm sao lại để mắt đến mười lăm tỷ của tên hèn hạ này.
Rõ ràng đối phương coi thường Ninh Vũ Phi là học sinh, chắc chắn đã nghĩ rằng anh sẽ chưa từng nhìn thấy số tiền lớn như vậy, cho rằng mười lăm tỷ đã đủ để mua chuộc Ninh Vũ Phi.
Lý do chủ yếu cũng là vì bọn họ đã điều tra gốc gác của Ninh Vũ Phi, anh chỉ là một đứa trẻ từ nông thôn lên mà thôi.
Ông Kameda mỉm cười, nói: “Đây chỉ là chút thù lao, chỉ cần cậu thay tôi xử lý vài việc, sau khi xong việc sẽ còn một phần nửa, đương nhiên, nếu cậu ngại tiền mặt phiền phức, tôi có thể gửi thẳng vào trong thẻ ngân hàng cùa cậu.
”
“Đừng, làm ơn làm phước xin đừng, số tiền này của ông tôi không có ham, ông tỉnh lại đi.
” Ninh Vũ Phi xua tay.
Anh hy vọng đối phương không biết số tài khoản ngân hàng của mình, nếu không số tiền này được chuyển thẳng vào ngân hàng, đến lúc đó bọn họ lại tung thông tin này ra ngoài, vậy thì anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
“Người anh em, hay là cậu chê chút tiền này không đủ, chỉ cần cậu ra một cái giá, mọi thứ đều dễ thương lượng.
” Trong mắt Kameda đã hiện vẻ không vui.
Ninh Vũ Phi sờ cái mũi, nói: “Tiền này của ông đủ nhiều, nhưng tôi cũng không thiếu chút tiền này, đây là ý của tôi.
”
“Vậy cậu phải nghĩ cho kỹ, từ chối nhà Kameda không phải một lựa chọn sáng suốt đâu.
” Ông Kameda nói.
“Nếu ông đã nói vậy, thì tôi cũng nói thẳng, tôi không sợ hãi dòng họ Kameda đâu, các người cứ thử xem, tôi có thể diệt sạch cả gia tộc của ông trong một đêm.
”
Ninh Vũ Phi cười nhạt, đứng dậy đi ra ngoài, trong mắt ông Kameda chỉ còn độc một vẻ bất mãn, ra hiệu cho người của mình.
Ba tên ngốc kia lập tức thấy mình được thả xích, vì thế vội vàng nhào về phía Ninh Vũ Phi.
“Đúng là phiền phức mà.
”
Ninh Vũ Phi bất lực, nắm tay trái siết chặt rồi vung mạnh một quyền lên ngực người đàn ông đứng bên trái.
A!
Đối phương giống như vừa bị một chiếc xe đụng trúng, bay ngược ra sau vài mét rồi xỉu ngay tại chỗ.
.