“Là tôi đánh.” Ninh Vũ Phi dứt khoát thừa nhận.
“Thừa nhận thì tốt, nếu đã đánh người của bang Hắc Long bọn tao thì tự đánh gãy một tay đi.” Anh ta nói.
Nghe vậy, Ninh Vũ Phi ra hiệu cho hai cha con Đường Cảnh Trung đừng lên tiếng, còn mình thì tiến lên cười nói: “Nếu đã là người trong bang phái thì giải quyết bằng quy tắc giang hồ đi.
Nhưng nếu làm vậy thì đại ca của mấy người cả đời cũng đừng hòng tỉnh táo lại.”
Trước khi ăn sáng, Ninh Vũ Phi đã hỏi thân phận của người trúng độc, đó chính là đại ca của bang Hắc Long, Lý Gia Long.
“Thằng nhóc, chuyện này là do phòng khám chúng mày làm hại đại ca của tao biến thành kẻ ngốc.
Nếu là lúc trước thì tao đã sớm giết chúng mày rồi.”
Ninh Vũ Phi cười nói: “Đại ca của mấy người bị trúng độc nên tới phòng khám nhờ chữa giùm, nếu bác Đường không cứu thì sẽ làm trái với ước nguyện của người làm nghề y.
Bác ấy đã cứu, bảo vệ tính mạng của đại ca các người, thế mà các người lại chẳng thèm điều tra xem tại sao lại xảy ra chuyện trúng độc, ngược lại chỉ lo gây khó dễ cho hai cha con họ, các người còn xứng làm đàn ông sao?”
“Gây khó dễ? Bọn tao gây khó dễ cho họ hồi nào?” Lý Lục Hổ cau mày.
Gã tối qua bị ăn đòn nhỏ giọng nói: “Anh hai, đừng nghe thằng này nói bậy, tối qua các anh em chỉ tới hỏi thăm xem có cách nào chữa khỏi cho đại ca không, không ngờ còn bị đánh một trận.”
Ninh Vũ Phi nhăn mày, sau đó nở nụ cười, chất vấn: “Vậy à? Anh bảo là tới hỏi cách chữa bệnh, nhưng tại sao lại đe dọa hai cha con họ cho các anh 300 triệu?”
“Mày nói bậy!” Gã gây chuyện tối qua là Hồ Minh lập tức ngụy biện.
Đường Cảnh Trung đứng ra nói: “Nửa tháng trước tôi đã bồi thường cho các cậu 3 tỷ, tối qua còn đòi thêm 300 triệu, còn bảo không phải là cậu sao?”
Lý Lục Hổ là nhị đương gia của bang Hắc Long nên đương nhiên luôn làm việc quang minh lỗi lạc.
Cho dù đại ca xảy ra vấn đề ở phòng khám này, nhưng dù sao cũng giữ được tính mạng, huống chi trước kia anh em trong bang bị thương đều tới phòng khám này.
Chính vì lý do đó nên Lý Lục Hổ mới không gây khó dễ cho hai cha con Đường Cảnh Trung.
Lý Lục Hổ không so đo, nhưng 3 tỷ, 300 triệu vừa rồi là có ý gì?
“Anh hai đừng nghe ông ta! Các anh xem, xông lên cho tao!” Thấy sự tình bại lộ, Hồ Minh muốn quấy rầy suy nghĩa của Lý Lục Hổ.
Nhưng Lý Lục Hổ là ai? Lăn lộn trong thế giới ngầm bao nhiêu năm, còn không biết rõ chút mưu mẹo của gã ta sao?
Thấy các anh em thờ ơ, Hồ Minh hoảng sợ, quỳ xuống đất nói: “Anh hai, em sai rồi, lần sau em không dám nữa.
“Bửu, lôi nó về xử lý theo bang quy.” Lý Lục Hổ thất vọng nói.
Một đại hán tên Bửu kéo Hồ Minh ra ngoài, mặc cho tên này luôn mồm kêu gào.
Sau đó Lý Lục Hổ nhìn Ninh Vũ Phi: “Người anh em, xin lỗi vì đã mạo phạm, tạm biệt.”
“Hãy khoan.”
“Hửm? Cậu có việc à?” Lý Lục Hổ xoay người lại.
Ninh Vũ Phi nói: “Các anh hãy tự điều tra lý do trúng độc của đại ca các anh đi.
Nhưng bây giờ cả con phố đều đồn rằng bác Đường là lang băm, tôi không thể không làm sáng tỏ chuyện này.
“Cậu to gan lắm.
Tên cậu là gì?” Lý Lục Hổ híp mắt hỏi.
“Ninh Vũ Phi.”
“Ừ.
Cậu muốn làm gì?”
Ninh Vũ Phi sờ mũi nói: “Dẫn tôi đi gặp đại ca các anh đi, tôi xem thử còn có hy vọng không.”
“Không cần.” Lý Lục Hổ xoay người rời đi, Đường Cảnh Trung đã bảo vệ mạng sống của đại ca, nhưng cũng chính ông ta dùng thuốc bậy bạ mới khiến đại ca Lý Gia Long thành một tên ngốc, cũng trở thành trò cười của toàn bộ thế giới ngầm thành phố Ngọc Trai.
“Đánh cược đi.
Chữa khỏi cho đại ca anh, trả lại trong sạch cho phòng khám, không chữa được, tôi sẽ mặc cho anh xử lý.” Ninh Vũ Phi nói.
Cuối cùng Lý Lục Hổ dừng bước, lạnh lùng nói: “Không chữa khỏi, tôi sẽ tự tay giết cậu, chữa khỏi, cậu chính là phó thủ chỉ dưới đại ca tôi.”.