Xuân, Hạ, Thu, Đông bốn người họ không ai nói gì nữa, thật là không biết chiếc hộp này phức tạp đến như vậy.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, dù sao cũng có những bí mật về tuổi thọ có trong đó, và không dễ để người khác giải được.
Người phụ nữ trong trang phục sau đó hỏi: "Hộp Trường Sinh trước đây là của ai?"
"Trong tay của một sinh viên.
Sinh viên này cũng không đơn giản, cũng là một người học võ, cũng có thể đánh nhau với Hắc Sát mà không bị rơi vào thế bất lợi chút nào."
"Một sinh viên..."
“Đúng vậy, cậu sinh viên này tên là Ninh Vũ Phi, đang học tại đại học Long Diệu, là một đứa bé từ quê lên." Xuân Phong nói.
Người phụ nữ mặc đồ cổ trang không nghe những lời sau đó nữa, mà chỉ lẩm bẩm từ Ninh Vũ Phi.
Đã từng có một gia tộc họ Ninh bị hủy diệt vì Hộp Trường Sinh, không biết Ninh Vũ Phi này có liên quan gì đến nhà họ Ninh đã bị hủy diệt này không?
"Thôi được rồi, các người lui xuống trước đi."
“Vâng!” Bốn người Xuân Hạ Thu Đông lui ra.
...
Một đêm sau, Ninh Vũ Phi sáng sớm đã bị Lăng Bảo Châu kéo dậy.
Mở chăn bông ra, thấy Ninh Vũ Phi chỉ mặc một chiếc quần ngủ, Lăng Bảo Châu đột nhiên hét to: "Lưu manh!"
Ninh Vũ Phi nhanh chóng kéo chăn bông che cơ thể lại, nói: "Chị Bảo Châu, tôi nghi ngờ rằng chị đang thèm muốn vẻ đẹp khi đi ngủ của tôi."
"Lượn đi, cho cậu 5 phút đồng hồ để tắm rửa."
“Để làm gì vậy, hôm nay là cuối tuần, chị không phải đi làm sao?” Ninh Vũ Phi muốn ngủ nướng, tối hôm qua muộn như vậy mới được nghỉ ngơi.
"Mau đứng dậy, bớt lằng nhằng lại."
Lăng Bảo Châu bước ra ngoài, nhưng Ninh Vũ Phi thở dài, chỉ có thể đứng dậy đi tắm rửa.
5 phút sau, Ninh Vũ Phi xoa xoa mái tóc vừa gội, kinh ngạc hỏi: "Chị Bảo Châu, có chuyện gì vậy?"
"Hãy kể cho tôi nghe về người võ cổ, làm thế nào tôi có thể trở nên mạnh hơn?"
Ninh Vũ Phi sờ mũi, nhìn quầng thâm của Lăng Bảo Châu, nhất định là tối hôm qua cô ta không ngủ.
Không phải là vì cô ta đã suy nghĩ về cách trở thành một người võ cổ đấy nhé?
"Chị Bảo Châu, quên nó đi, những va chạm bằng sắt trên cơ thể chị có thể làm tổn thương các người võ cổ.
Không dễ để trở thành một người võ cổ đâu.
Đừng nhìn tôi như thế này.
Từ nhỏ, luyện võ chỉ là ngưỡng cửa ban đầu để bước trở thành người võ cổ..."
“Tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn trở nên mạnh mẽ hơn và giết tất cả những tên khốn làm điều xấu.” Lăng Bảo Châu tức giận nói.
Chuyện cô ta dễ dàng bị Hắc Sát hạ gục vào tối hôm qua, Lăng Bảo Châu rất không muốn, vì vậy cô ta có ý muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng việc luyện võ này không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai.
Lăng Bảo Châu nhìn chằm chằm thẳng vào Ninh Vũ Phi, điều đó có nghĩa là nếu cậu không dạy tôi, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cậu!
"Chị Bảo Châu, chị hãy tha thứ cho tôi.
Đây thực sự không phải chuyện một sớm một chiều, nhưng chỉ cần chị không ngừng rèn luyện sức khỏe, nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn hiện tại." Ninh Vũ Phi cười toe toét.
"Cậu có phải đang qua loa với tôi."
"Không, mọi thứ đều phải bắt đầu từ khi còn nhỏ."
Lăng Bảo Châu nói: "Được rồi, tôi phải làm sao bây giờ?"
“Theo cách này, hãy tập luyện từ từ và kết thúc vào mỗi buổi sáng, để sau một tháng chị có thể cảm nhận được sự cải thiện đáng kể”.
"Thật sao? Dám lừa tôi thì cậu chết chắc!"
“Không có đâu, tin tôi đi.” Ninh Vũ Phi nhìn đồng hồ nói: “Chị Bảo Châu, vậy tôi đi ngủ tiếp đây, chị cũng nên ngủ đi, quầng thâm cũng rõ lắm rồi.”
"Thôi khỏi, tôi đến tổng cục một chuyến.
Ngày mai nhất định phải dắt tôi đi huấn luyện."
"A...cái này..." Ninh Vũ Phi muốn khóc, bản thân không muốn mỗi ngày phải dậy sớm như vậy.
Sau khi Lăng Bảo Châu rời đi, Ninh Vũ Phi mới nhớ ra điều gì đó liền hỏi: "Chị Bảo Châu, chị phải đi làm, vậy sao chị bắt tôi tắm rửa?"
“Dậy sớm một chút không được sao?” Lăng Bảo Châu đi ra ngoài..