Ninh Vũ Phi rời khỏi khách sạn, để lại nữ trợ lý muốn nói cũng không biết nói cái gì.
Chỉ có thể gọi cho Hàn Bách Vạn, nói: “Chủ tịch, không được rồi, thằng nhóc này dầu muối đều không vào, tôi đã nâng giá hợp đồng lên sáu tỷ nhưng thằng nhóc này quá tham lam.”
“Được rồi, cô trở về đi, nếu tôi không thể sử dụng vậy thì chỉ có thể trở thành kẻ thù.”
“Vâng, tôi hiểu rồi!”
Nữ trợ lý đã hiểu nên làm thế nào, hơn nữa Ninh Vũ Phi lại lừa một bữa cơm của cô ta! Cô ta tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Nữ trợ lý lập tức bảo hai vệ sĩ đi theo đi ra ngoài chuẩn bị thu thập Ninh Vũ Phi, dù sao phía sau còn có Hàn Bách Vạn chống đỡ.
Ninh Vũ Phi ngồi trên ghế lái phụ, thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy người của Hàn Bách Vạn đi theo.
“Bác tài, lái xe trước đi, đợi lát nữa rồi nói sau.”
“Có tiền là được!” Người lái xe đương nhiên là thích loại người tùy tiện đi dạo như Ninh Vũ Phi, tính phí mà.
Xe taxi chạy tiến về phía trước như bình thường, phía sau xe của nữ trợ lý đi theo, vẫn đi theo Ninh Vũ Phi đến khu phố cổ.
Khoảng 10 phút sau, Ninh Vũ Phi nói: “Dừng lại ở ngã tư phía trước là được.”
“Được!”
Sau khi xe taxi dừng lại, BMW cũng đã đuổi kịp, nữ trợ lý nói: “Chủ tịch Hàn bảo các anh lát nữa phế một chân thằng nhóc đó, biết chưa?”
“Biết!”
“Đi thôi!”
Hai vệ sĩ vẫn đi theo Ninh Vũ Phi đến một ngõ cụt, nhìn thấy phía trước không có đường thì cực kỳ kinh ngạc.
Khi hai người chuẩn bị xoay người, Ninh Vũ Phi xuất hiện phía sau hai người mỉm cười nói: “Này, hai người đang tìm tôi sao?”
“Cái gì?”
Hai vệ sĩ theo bản năng xoay người nhưng phải đối mặt với hai nắm đấm cứng rắn của Ninh Vũ Phi.
Bùm bùm!
Theo hai tiếng động vang lên, hai vệ sĩ lập tức ngã xuống đất ngất xỉu.
Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ vẫy tay, miệng lẩm bẩm: “Thật đúng là phiền toái mà.”
Cùng lúc đó, nữ trợ lý đang ở trong xe chờ đợi, cô ta không cảm thấy Ninh Vũ Phi có thể đánh lại hai vệ sĩ mình phái đi, nhàn nhã chờ đợi tin tốt.
Đột nhiên cửa xe mở ra, Ninh Vũ Phi trực tiếp ngồi vào.
Ánh mắt nữ trợ lý nhất thời mở to, trong lòng trăm triệu lần không thể tin được, Ninh Vũ Phi không phải...
“Ồ, có phải rất kinh ngạc hay không?” Ninh Vũ Phi nhếch miệng cười.
“Cậu, làm sao có thể, người của tôi đâu?” Nữ trợ lý nhìn ra ngoài không thấy hai vệ sĩ mình phái đi trở về.
Ninh Vũ Phi nói: “Đừng nhìn nữa, hai vệ sĩ của chị không ngủ đến ngày mai sẽ không tỉnh dậy đâu.”
“Người anh em, cậu nhất định là hiểu lầm rồi.” Nữ trợ lý mỉm cười nói, giả vờ không biết gì cả.
“Chị đừng giả vờ, câu nói không phải bạn thì chính là kẻ thù tôi hiểu, nói đi, có phải Hàn Bách Vạn để các chị đến phế bỏ tôi hay không?”
Nghe thấy điều này, nữ trợ lý mỉm cười nói: “Người anh em thật biết đùa, sao có thể có chuyện này được, nhất định là cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Chị còn cảm thấy tôi đang đùa giỡn sao, tôi đối với người khác luôn tương đối hiền lành, nhưng đối phó với kẻ thù tôi sẽ không nương tay.”
Không khí trên xe vốn rất ngột ngạt nhưng sau khi Ninh Vũ Phi nói xong câu này nhiệt độ trong nháy mắt giảm xuống vài độ, nữ trợ lý không khỏi rùng mình một cái, không dám nhìn ánh mắt Ninh Vũ Phi.
Bởi vì rất đáng sợ, phảng phất người cô ta gặp lúc trước cực kỳ bình thường gần gũi hiện tại lập tức biến thành một con rắn độc ác đáng sợ.
Nữ trợ lý nuốt nước bọt nói: “Cậu hoàn toàn hiểu lầm rồi người anh em, không có chuyện đó đâu.”
“Hự!”
Nữ trợ lý kinh ngạc vì bị bàn tay to lớn nhưng lạnh lẽo của Ninh Vũ Phi bóp cổ cô ta.
Bàn tay anh cực kỳ lạnh lẽo, dường như thứ bóp cổ cô ta không phải bàn tay mà là một khối sắt lạnh như băng.
Cái lạnh này làm cho nữ trợ lý sắc mặt tái nhợt, cả người không dám nhúc nhích, ngồi cứng ngắc ở trên ghế.
Khóe miệng Ninh Vũ Phi nhếch lên, lạnh lùng nói: “Nói hay không nói, nơi này không có người, giết chị rất dễ dàng.”
“Đừng.
Tôi nói.”
Nữ trợ lý đã sợ tới mức không dám ngụy biện nữa, cô ta không thể tin được một thằng nhóc nông thôn nghèo sẽ lập tức biến thành tử thần, tùy tiện có thể lấy mạng của cô ta.
“Chủ tịch Hàn nói rằng nếu cậu không phải là người của mình thì chính là kẻ thù, vì vậy anh ấy muốn loại bỏ tương lai của cậu trên sân bóng rổ.”
“Hóa ra là như vậy, tôi đã nói tôi đối với bóng rổ không có hứng thú, tại sao các người không tin chứ.” Ninh Vũ Phi đau đầu.
“Người anh em, cậu đừng tức giận, tôi lập tức trở về giải thích rõ ràng với chủ tịch Hàn, anh ấy sẽ không nhắm vào cậu nữa.”
Ninh Vũ Phi nói: “Trở về nói với Hàn Bách Vạn, anh ta làm cái gì cũng không được nhưng đừng động đến người bên cạnh tôi.”
“Được được được, tôi nhất định sẽ chuyển lời.”
“Được rồi, chị có thể đi.”
Ninh Vũ Phi sau khi xuống xe rời đi suy nghĩ Hàn Bách Vạn này thật đúng là bá đạo, nếu có lần sau Ninh Vũ Phi sẽ không cho cơ hội.
Nữ trợ lý kia vội vàng lái xe rời đi, kết quả quá sợ hãi lúc rẽ đâm vào cột điện ven đường, vội vàng lùi lại một lần nữa.
“Tài xế nữ đúng là tài xế nữ.” Ninh Vũ Phi lẩm bẩm sau đó lại bắt xe trở về nhà nghỉ ngơi.
Hàn Bách Vạn sau khi biết được tin tức cũng cực kỳ không vui, Ninh Vũ Phi nếu là cao thủ thì không có gì đáng trách, trách không được đại nhân vật thành phố Ngọc Trai đều muốn thằng nhóc này làm con rể.
Nơi này dù sao cũng là thành phố Ngọc Trai không phải địa bàn của mình, không thích hợp dạy dỗ Ninh Vũ Phi, đồng thời bị mấy dòng họ lớn thành phố Ngọc Trai chèn ép thì không hay chút nào.
“Quên đi, tạm thời tha thằng nhóc này một lần.” Hàn Bách Vạn có chút đau đầu.
Vệ sĩ bên cạnh cực kỳ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên thấy Hàn Bách Vạn nghẹn khuất như vậy, thật sự là hiếm thấy.
Nhưng cường long áp không lại địa đầu xà, trừ khi Hàn Bách Vạn thật sự giàu có phú khả địch quốc, nếu không lời nói vẫn có chút kiêng kỵ.
Buổi tối, mấy người Ninh Vũ Phi đang ăn cơm, Đường Tố Nga sau khi nhận được điện thoại do dự trở về, không mở miệng nói câu nào.
Ninh Vũ Phi nhìn ra được cô ấy có chuyện muốn nói với mình, chủ động hỏi: “Tố Nga, làm sao vậy, có phải bác trai bên kia gặp phải chuyện khó giải quyết hay không?”
“Ừm!”
Lăng Bảo Châu ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi: “Có cần giúp đỡ không?”
“Chị Bảo Châu, không có chuyện gì đâu, chính là bệnh nan y của ba em, em muốn nhờ anh Vũ Phi cùng em đi xem.” Đường Tố Nga nói.
“Ừm, Ninh Vũ Phi, nếu cậu không có việc gì thì đi một chuyến đi, để lát chúng ta dọn dẹp.”
“Được rồi!”
Ninh Vũ Phi tự nhiên là không có ý kiến, Đường Cảnh Trung nói như thế nào cũng là một trong những người bạn còn lại của ba mình, có chuyện nhất định phải giúp.
“Tố Nga, ăn cơm trước đi, lát nữa chúng ta đi xem một chút.”
“Vâng!”
Sự việc dường như có chút gấp gáp, Đường Tố Nga không có khẩu vị tiếp tục ăn, Ninh Vũ Phi vội vàng ăn vài miếng, lau miệng sau đó mang theo Đường Tố Nga rời đi.
Trên đường đi, Ninh Vũ Phi kinh ngạc hỏi: “Tố Nga, có phải gặp phải chuyện khó giải quyết hay không?”
“Vâng, ba em vừa nói có một người đàn ông bí ẩn lẻn vào phòng khám, trong lúc giao đấu với nhau bác Lục Hùng Bảo và ba bị thương, toàn bộ cơ thể lạnh như băng.”
Ninh Vũ Phi nghe vậy nhíu mày….