Chương 6
Là Cừu Bùi Tâm? Đúng là Cừu Bùi Tâm! Mà không phải… người trong dự đoán? Ta siết chặt áo choàng trước ngực, cảm thấy hỗn loạn. Cảm giác bị lừa dối nảy lên, như sóng dữ tràn vào lòng ta, khiến lý trí còn sót lại trong ta sụp đổ. Ta không để ý đến lễ nghĩa nữa, tức giận xoay người muốn rời đi. Minh chủ võ lâm thì sao? Chủ nhân nơi này thì thế nào? Trải qua chuyện nhục nhã đến mức này, điều ta không muốn nhất chính là công khai với mọi người, nhận lấy sự thương hại và đồng cảm. Càng nhiều người biết chuyện chỉ càng khiến danh tiếng của Đỗ gia bảo bị tổn hại, ác nghiệt hơn nữa là chà đạp lên tôn nghiêm không còn dư dả là bao của ta. Huống hồ Cừu Bùi Tâm cũng không có tư cách phái người theo dõi ta! Đấu Tiêu vốn đang dẫn đầu phía trước lúc này lại kì dị hiện thân cản đường ta, vẻ mặt vẫn mang ý cười như cũ, chắp tay một cách đúng mực. “Công tử, mời sang bên này” “Ngươi ép buộc ta ư?”. Ta cắn răng. Đấu Tiêu lộ ra vẻ mặt khó hiểu khi thấy ta đổi ý. “Tiểu nhân không dám, nhưng như vậy sẽ không dễ bàn giao với chủ tử…” “Cừu Bùi Tâm là chủ tử của ngươi, không phải của ta! Không ngờ người đứng đầu Võ Lâm Minh lại làm ra chuyện bỉ ổi này!” Ta nhận ra nơi đây là khu vực cấm của Võ Lâm Minh mà tứ ca từng đề cập tới. Cho dù hiện tại diễn ra đại hội võ lâm, bên trong Phong Thanh thành đã chật chỗ nhưng nơi này vẫn được bảo vệ nghiêm ngặt, nếu không có lệnh bài của Cừu Bùi Tâm thì tuyệt đối không được vào! Đấu Tiêu dẫn ta tới đây gặp Cừu Bùi Tâm một mình là có ý gì? Liên tiếp nhiều chuyện xảy ra khiến ta buộc lòng phải nghĩ theo hướng đó. “Ha ha”. Đấu Tiêu nghe vậy bật cười, suýt chút nữa hụt hơi. “Công tử hiểu lầm rồi, Cừu Bùi Tâm không phải… Ngươi chờ một chút”. Đấu Tiêu tùy ý hướng ra xa vẫy tay về phía Cừu Bùi Tâm, dáng vẻ vô lễ, thái độ càn rỡ, giống như gọi một con chó. Ngoài sức tưởng tượng của ta, Cừu Bùi Tâm quả thật bước nhanh tới, trái lại với vẻ oai vệ hôm qua mà cúi đầu chào Đấu Tiêu. “Đấu tổng quản”. Sau đó hắn lại chuyển sang chỗ ta mà chắp tay, cười nói. “Đỗ ngũ thiếu khỏe không? Không ngờ tại hạ có vinh hạnh được nhìn thấy dung nhan ngài” Ta nhíu mày không đáp, hoặc có thể nói cơ bản không biết đáp lại thế nào. Ta kinh ngạc, nhưng cũng không muốn hỏi địa vị hiện tại của Cừu Bùi Tâm, tại sao hắn lại lộ ra vẻ khúm núm trước mặt Đấu Tiêu. Những thứ này không liên quan tới ta, ta chỉ muốn đảm bảo danh dự của Đỗ gia trên giang hồ, chỉ cần bảo mật chuyện của ta mà thôi. Đấu Tiêu nhìn bộ dạng không được tự nhiên của ta, suy ngẫm rồi mở miệng. “Chẳng lẽ… công tử không muốn nhìn thấy hắn?” Ta ngoảnh mặt sang bên. Nói thừa! Nếu ngươi bị nam nhân đặt dưới thân, ta không tin ngươi muốn làm ầm lên cho cả thành đều biết. Thấy vẻ cam chịu của ta, Đấu Tiêu giơ tay một cái. “A, là Đấu Tiêu không tỉ mỉ, nếu công tử vẫn còn để ý, vậy ta sẽ khiến hắn chịu chết, được không?” Ta mạnh mẽ xoay đầu lại nhìn chằm chằm vào Đấu Tiêu, thấy hắn vẫn điềm tĩnh, giống như lúc nãy chỉ đang tán gẫu vui vẻ. Rõ ràng là lời lẽ cực kì tàn nhẫn, thế nhưng hắn lại nói ra nhẹ nhàng như vậy! Bên kia, Cừu Bùi Tâm lúc đầu cũng ngây ra, một lát sau lại lộ vẻ mặt cam chịu, không nói lời nào giơ tay lên đâm về phía đôi mắt. May mà Cừu Bùi Tâm đứng gần ta, trong lúc hoảng loạn ta vẫn kịp thời giữ lấy tay hắn, ngăn cản hành động tự hại vô nghĩa này. Mồ hôi ròng ròng chảy ra, gió từ trong rừng thổi tới khiến ta cảm thấy lạnh cả người. Ta có thể nhìn thấy trong mắt Cừu Bùi Tâm lóe ra cảm kích, nhưng trước khi hắn kịp mở miệng thì đã bị Đấu Tiêu cho lui xuống. Đấu Tiêu cũng không để ta nói gì, cúi người thỉnh cầu. “Công tử xin đừng chậm trễ, tính tình chủ tử quả thật vui buồn bất định!” Nói xong, hắn nửa thúc nửa đẩy ta vào trong viện. Ta muốn nhờ Cừu Bùi Tâm liên lạc với đại ca, ít nhất đừng để bọn họ lo lắng, nhưng khi nhìn thấy bên bàn đá dưới gốc đào, nam nhân tà mị như sương pha trộn với khí thế khiến người ta nghẹt thở kia, ta đã không thể nói nên lời. Nói mà buồn cười, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn vào ban ngày. Dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đen lạnh lùng, khí phách tà mị trời sinh, vừa vô tình vừa tôn quý như thần tiên. Có bao nhiêu lần trong bóng tối ta nhìn thấy bóng dáng chính mình trầm luân trong đôi mắt sáng rọi của hắn? Có bao nhiêu lần ta nghĩ sự lăng nhục của hắn đã là cực hạn mà ta có thể tiếp nhận? Bỗng nhiên, tâm trạng căng thẳng từ sau khi gặp những kẻ áo đen bịt mặt kia phút chốc tan rã. Đám người kia cũng vậy, Tả Đường Chi cũng vậy, vì sao cứ phải tìm ta mà gây chuyện? Hết lần này đến lần khác, ngay cả đối mặt với cha mẹ anh em, ta cũng không thể mở miệng kể ra những chuyện bê bối này. Rõ ràng… rõ ràng ta đã không còn chịu đựng nổi, vì sao lại có thêm nhiều người đến giậu đổ bìm leo? Ta nhìn người kia, những ngôn từ nhục nhã mà lúc nãy không nghĩ kĩ, lúc này từng câu từng chữ lại đâm vào trái tim ta đến thấu xương, khiến ta toàn thân đều tổn thương. Uất ức tràn ngập trong lòng, nước mắt cũng không kiềm được rơi xuống như chuỗi hạt. Trong đôi mắt ngập nước của ta, hình bóng người nọ cũng trở nên không chân thật. Có vài tiếng thở dài kín đáo vang lên. Lúc ta nghi ngờ có phải bản thân mình nghe lầm hay không thì thân thể đã rơi vào một vòng tay ấm áp. Cánh tay hắn mạnh mẽ siết chặt lấy vai ta, nhiệt độ cơ thể quen thuộc, tiếng tim đập đều đặn… Ta nắm lấy vạt áo hắn, giống như chìm xuống hồ sâu không đáy mà tìm thấy phao cứu sinh. Người nọ là kẻ đầu sỏ, nhưng buồn cười là hắn lại trở thành chỗ dựa duy nhất của ta trong chuyện này. Hắn nắm lấy gáy ta, cúi đầu hôn lên môi ta, cái lưỡi như thiêu đốt men theo bờ môi mà nhẹ nhàng liếm mút. Hơi thở ấm áp hắt vào mặt, cắt ngang tiếng khóc của ta, nhiễu loạn nhịp tim của ta. Đôi mắt lạnh lẽo mị hoặc của hắn hé ra nhìn ta, lộ ra một chút thương tiếc. Lúc ta mở miệng thở dốc, hắn xâm nhập thật sâu vào miệng ta, kịch liệt quấn lấy chiếc lưỡi bị động của ta, dường như thưởng thức một thứ mùi vị trân quý. Hắn hôn lên mắt, gò má ta, lúc di chuyển xuống cổ thì ngừng lại. Hàn khí trên người hắn hiện ra mà không báo trước, đánh thức ta khỏi ý thức hỗn loạn. Một khắc sau, áo choàng trên người ta biến thành hàng vạn mảnh vụn màu đen, lộ ra cơ thể trần truồng yếu ớt của ta, lộ ra dấu vết xanh tím mà Tả Đường Chi thô bạo lưu lại, giống như từng giọt mực trên giấy trắng, rõ rệt đến mức khiến người ta giật mình. Ta nhận thấy hắn đang cật lực kiềm nén cơn giận của mình, trừng mắt nhìn ta, từng câu chữ lạnh lẽo phun ra khỏi hàm răng cắn chặt của hắn. “Vì sao không cho Đấu Tiêu giết hắn?” Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, không phân rõ ý nghĩ của hắn. Giết Tả Đường Chi? Vì Tả Đường Chi đụng đến người hắn từng ngủ qua, hay vì Tả Đường Chi đụng vào ta? Ta bị kẹt ở nút thắt này, thân phận của ta đa phần là một món đồ chơi, hay đa phần là Đỗ Yểm Nguyệt? Cắn môi, ta cười nhạo chính mình vì sao còn nghi vấn những thứ này, rũ xuống hàng mi rậm mà lẩm bẩm. “Bởi vì… không đáng”. Cho dù trong lòng ta hắn không giống với Tả Đường Chi, nhưng nói một cách nghiêm túc thì những gì bọn họ làm với ta là giống nhau! Ta sống ti tiện như vậy, cần gì Tả Đường Chi phải dùng tánh mạng đền tội cho ta? Tay hắn mạnh mẽ nâng cằm ta lên, trong mắt lóe lên tức giận, lãnh khốc, phức tạp, lại có một tia sáng lưu chuyển giữa con ngươi đen thẳm, sắc bén đến mức cắt vỡ không khí xung quanh, đông cứng tất cả độ ấm. Cuối cùng, ánh mắt hắn lại quay về vẻ lãnh ngạo dửng dưng thường lệ. “Đừng khiến ta tức giận” Ta ngoảng mặt đi, giận cái gì? Nếu những người chạm vào ta đều phải chết thì ngươi phải là người đầu tiên! Thấy ta không đáp lại, hắn buông tay, thấp giọng nói. “Tiến vào!” Mệnh lệnh không rõ ràng, lúc ta còn không biết đường nào mà lần thì hắn đã quay lưng lại, giống như ta không hề đứng đó. “Công tử, xin mời sang bên này”. Gương mặt đầy ý cười của Đấu Tiêu dọa ta giật mình. Ta xoay người qua, phát hiện hắn đang đứng sau lưng ta, tỏ vẻ muốn ta vào trong lầu các. Ta nhìn hắn và Đấu Tiêu, mấy lần muốn nói nhưng không biết nói gì, cuối cùng đành phải nghe theo. Đấu Tiêu dẫn ta vào trong nhã lâu, tới một bể tắm hơi nước lượn lờ bằng đá, hai bên có đầu rồng chạm khắc phun ra nước nóng. Hơi nước bắn lên tứ tán, mùi lưu huỳnh đặc trưng của suối nước nóng tràn ngập trong không khí, xung quanh là hàng trúc xanh biếc, che kín bầu trời tươi đẹp, chỉ chừa lại một chút ánh vàng xuyên qua kẽ lá, có vẻ kín đáo và tĩnh mịch. “Xin mời công tử tắm rửa trước” Dừng một chút. Đấu Tiêu do dự nhìn ta, lần đầu tiên bày ra gương mặt không mang theo ý cười, chậm rãi nói. “Đỗ công tử… là người đặc biệt nhất Đấu Tiêu từng gặp” Ta nhìn vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của Đấu Tiêu, không hiểu lắm. “Đặc biệt?” “Tiểu nhân thất trách mà tới chậm, khiến Tả Đường Chi có cơ hội lăng nhục công tử, lúc đó tiểu nhân đã ý thức được rằng tính mạng mình khó giữ, ít nhất cũng không giữ được cánh tay này. Công tử cũng biết chủ tử không phải loại người nhân hậu, thế nhưng bây giờ không chỉ là ta, mà ngay cả Tả Đường Chi cũng còn sống” “… Liên quan gì đến chuyện ta đặc biệt?” Câu trả lời của ta khiến Đấu Tiêu sửng sốt, lộ ra vẻ mặt ngẩn ngơ. Cuối cùng hắn chỉ khẽ cười mà lắc đầu, hồi phục bộ dạng vui vẻ. “Tiểu nhân lắm miệng rồi, mời công tử tắm rửa, chủ tử không thích trên người công tử có mùi của người khác!”. Nói xong, hắn rời khỏi trong nháy mắt. Đấu Tiêu nhắc ta mới nhớ trên người trừ cát bụi còn có nước bọt của Tả Đường Chi. Trong lòng ta không thoải mái, vội cởi ra quần áo còn sót lại, sau khi dùng nước nóng cọ rửa một trận mới ngâm thân thể ửng đỏ vào hồ. Dòng nước róc rách chậm rãi vờn quanh, sự yên bình xung quanh khiến cho những chuyện hôm nay dường như chỉ là trò hề. Ta dùng mu bàn tay vén lên những sợi tóc nổi trên mặt nước, rồi lại nhìn chúng nó rơi xuống, không muốn suy nghĩ nhiều. Không lâu sau, đôi chân trần của người kia xuất hiện, không để ý đến một thân áo đen mà bước xuống nước, trên tay cầm một cái bình bằng ngọc chạm trổ tinh xảo, đến gần ta. Mặc dù hắn đã thấy hết từng tấc da thịt trên người ta, nhưng bảo ta không biết xấu hổ mà trần truồng gặp nhau thì không có khả năng. Ta muốn né tránh, nhưng lại bị hắn ôm vào lòng, ngồi xuống chỗ nước cạn. Ta phản kháng, nhưng vẫn giống như mọi khi mà không có tác dụng! Ta xấu hổ và tức tối ngồi trên người hắn, cúi đầu, tránh đi ánh mắt tà mị đoạt hồn người của hắn. Thế nhưng như vậy, đập vào mắt chính là cơ thể không còn che đậy gì của ta, lúc này ta thật muốn đập đầu mà chết cho xong. Hắn nắm lấy khuỷu tay ta, mở nắp bình, nhỏ ra vài giọt chất lỏng màu ngọc lên dấu vết xanh tím trên người ta. Mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi, ta quên mất sự ngượng ngùng, mở to mắt nhìn nước thuốc thấm vào da, mát mẻ thấu đến tận xương. Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn, chỉ chốc lát sau, dấu vết đáng sợ dưới đầu ngón tay phai đi, chỉ để lại vài vệt nhạt màu không thể nhìn ra. Ngón tay dính nước thuốc của hắn di chuyển từ trên cổ ta xuống xương quai xanh, rõ ràng cố ý khiêu khích. Ta co quắp né tránh, chỉ cảm thấy một trận nóng rực lan tỏa từ nơi hắn sờ qua, đốt sạch lí trí của ta. Đôi mắt trầm luân bắt đầu mờ sương, thân thể tuyết trắng ửng hồng. Ta vẫn còn kinh ngạc với sự thần thông quảng đại của nước thuốc này, nhưng vuốt ve của hắn rất tình sắc, chuyên chọn những chỗ mẫn cảm của ta mà lưu luyến. Vài lần muốn rên rỉ ra miệng nhưng ta gắng gượng nuốt xuống, thế mà hắn cứ vuốt ve liên tục… Dần dần, ngón tay thon dài nhúng xuống nước, đụng tới nơi khiến người ta thấy thẹn kia. Ta hoảng hốt đè lại tay hắn, vội vàng nói. “Tả Đường Chi… chỗ đó… không có… không có…”. Không có sờ tới! Hắn cười khẽ. “Đương nhiên, đây là lý do duy nhất mà hắn còn sống sót” Hắn cố ý!