Thái y lui xuống, Cảnh Hi Miểu cuối cùng cũng dám ngẩng mặt lên, Tương Lý Nhược Mộc luôn ở bên cạnh y nhìn y, nhìn y da thịt bị xé rách mở ra lại lần nữa được thái y khép lại, nghiêm túc giống như vị Tương Lý Nhược Mộc Thái úy ngày đầu tiên đem y xách lên ngôi vị hoàng đế. Y muốn vươn tay ra kéo tay Tương Lý Nhược Mộc, ngón tay giật giật cuối cùng vẫn không dám.
“Thái úy, tuy rằng miệng vết thương lại bị rách, nhưng là…Hiện tại xem ra không thể tiếp tục chậm trễ, vẫn là lập tức trở về kinh thành là tốt nhất. Không biết kinh thành có biết gì hay không, trước tiên nhất định phải hồi kinh.” Cần phải làm trước tiên là hồi kinh, Thái úy phải lập tức trở lại quân đội mới có thể bảo đảm không gặp nguy hiểm, trận ám sát này còn không biết là một hành động ngẫu nhiên hay không, vẫn là tín hiệu của một cuộc đảo chính.
Từ lúc Cảnh Tường thời điểm có ý định muốn giết chết hoàng đế, thời điểm Tương Lý Nhược Mộc xác định mình sống sót lập tức trở lại kinh thành, chính mình không nên ngang ngạnh ngăn cản hắn lâu như thế.
“Hoàng thượng.” Tương Lý Nhược Mộc nhìn Cảnh Hi Miểu ánh mắt âm thầm chồng chất đau buồn, “Không có việc gì. Ngươi phải tin tưởng ta, không người nào trong kinh thành có thể gây sóng gió.”
Chuyến này hồi kinh trước khi xuất phát vội vã, sắc trời còn chưa tối, Cảnh Hi Miểu đã ngồi lên trên giường trong tẩm cung, Tương Lý Nhược Mộc liền không thấy bóng dáng.
Cảnh Hi Miểu một đêm không chợp mắt, trong cung cũng một đêm trời yên biển lặng, tới hừng đông, Cảnh Hi Miểu mới ngủ một lát. Lần nữa tỉnh lại, vẫn như cũ không ai đến bẩm báo tình hình ngoài cung. Sau khi Cảnh Hi Miểu tỉnh lại lần thứ sáu liền triệu Lưu công công hỏi tình hình bên ngoài.
“Hoàng thượng,” Lưu công công nhìn Cảnh Hi Miểu không che dấu được thất vọng, nhịn không được nói, “Cần gì, nô tài đến Thái úy phủ hỏi thăm?”
“Không cần.” Cảnh Hi Miểu lắc đầu, hoàng thượng không thể nghe không thể nhìn cũng không thể biết những chuyện tình trong phủ Thái úy. Nếu trẫm hỏi, khiến cho Thái úy sau này khó xử.”
Nói đến cùng thuộc hạ của Thái úy nhất định phải giết hoàng thượng, ủng lập Thái úy làm tân đế. Nhất định là như vậy, thuộc hạ của hắn mới có thể trở thành công thần khai quốc, nếu không những người đó chính là loạn thế tặc tử của vương triều Cảnh thị, nếu có một ngày Thái úy thế bại thì bọn họ sẽ liên lụy tới chính họ. Cho nên bọn họ, so với Thái úy còn muốn nóng vội hơn, nếu Thái úy lộ ra ý tứ không thể xuống tay, thuộc hạ của hắn liền vì sống sót cùng thăng quan tiến chức vùn vụt mà chính mình tìm cơ hội lấy cớ giết hoàng thượng, nói vậy, cho dù Thái úy muốn bảo vệ y cũng sẽ khiến nhiều người tức giận.
Lưu công công rất minh bạch ý tứ này, bất quá trong cung có thói quen không nói nhiều không hỏi nhiều, cho nên hắn cũng sẽ không có nói nữa. Chỉ nhìn Cảnh Hi Miểu một người ngơ ngác ngồi trên nhuyễn tháp cả một ngày.
“Hoàng thượng, trên nhuyễn tháp (giường nhỏ dài, hẹp) này vẫn là lạnh, hoàng thượng hãy cứ lên trên giường, đi ngủ đi.” Đã qua thời điểm đốt đèn, Lưu công công tiến vào khuyên y, lại có một chút muốn nói lại thôi.
Cảnh Hi Miểu nhìn vào trong mắt, “Lưu công công, chẳng lẽ là có tin tức gì sao? Cứ nói đừng ngại.”
“Hoàng thượng, theo lý mà nói…lão nô thực sự không nên nói.” Lưu công công chần chờ một chút, “Chính là lão nô trên đường về kinh nghe Đàn Tâm của Thái úy nói, Vũ Lâm có người nói thời điểm thích khách ám sát, hoàng thượng túm theo Thái úy không buông, khiến cho Thái úy thiếu chút nữa thành bia.”
“Cái gì?” Cảnh Hi Miểu kinh ngạc hỏi một câu, rồi mới lại bừng tỉnh hiểu ra, sắc mặt có chút trầm xuống.
“Lão nô thấy rõ ràng, hoàng thượng lúc ấy là vì đem Thái úy yếu hại che ở sau đầu. Có thể đó là chuyện phát sinh trong phút chốc, nhóm Vũ Lâm lúc ấy lại chỉ lo tìm thích khách, làm sao phân định được rõ ràng. Chính là…Không biết Thái úy hắn…Lúc hắn thỉnh không rõ ràng lắm rốt cuộc xảy ra cái gì.” Lưu công công biết không nên chuyển mấy lời nói trong cung, chính là dù sao hầu hạ Cảnh Hi Miểu lâu ngày, khó tránh khỏi trìu mến vị thiên tử thiếu niên này.
“Hoàng thượng, Thái úy sớm tại thời gian thú uyển phân phó lão nô, nếu hoàng thượng buồn bực mà hoảng, mời hoàng thượng đến Thái úy phủ dạo chơi.” Lưu công công nhìn ra được Thái úy này đối với hoàng thượng thật là có chút tình cảm. “Nếu cần, hoàng thượng phải đi Thái úy phủ giải thích vài câu. Lại có, có lẽ Thái úy thấy hoàng thượng, sẽ đem chuyện này làm cho rõ?”
Cảnh Hi Miểu ngây người sau một lúc lâu, lắc đầu, cắn môi xoay người, “Không cần.” Lưu công công lại muốn nói, lại biết tiểu hoàng đế này tính khí cô lập cứng ngắc, khuyên bảo cũng không được gì.
Cảnh Hi Miểu trong lòng bất ổn, liền kêu Lưu công công lui xuống trước, chính mình cần yên tĩnh. Nhưng là không đợi y khổ sở thời gian bao lâu, chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân quen thuộc ở bên ngoài, tiếng bước chân dừng lại ở cửa, y nghe thấy Thái úy đè xuống giọng nói hỏi Lưu công công, “Hoàng thượng ngày hôm nay uống thuốc mấy lần? Cơm ăn có ngon không?”
Cảnh Hi Miểu nhịn không được cười lên, cuống quít che dấu, vội vội vàng vàng thay đổi vị trí chân bị thương ở trên giường nằm xuống, làm bộ như đang ngủ. Lại nghe Tương Lý Nhược Mộc hỏi, “Ngủ có ngon không?”
“Hoàng thượng tối hôm qua cũng chưa từng chợp mắt, buổi sáng hôm nay mới ngủ một canh giờ, bây giờ vẫn không chịu ngủ đâu.” Lưu công công hồi hắn. Cảnh Hi Miểu nghe xong lại vội vàng ngồi xuống.
Tương Lý Nhược Mộc sải bước đạp cửa tiến vào, cũng không nhìn ra sắc mặt Cảnh Hi Miểu đỏ ửng thật là không được tự nhiên, Tương Lý Nhược Mộc một đường đi nóng lên, tẩm cung của Cảnh Hi Miểu hiện giờ lại so với phòng khác ấm áp hơn nhiều, hắn một bên hung hăng đi tới, một bên cởi bỏ áo ngoài của mình ném cho thái giám hầu hạ theo vào, chính mình đặt mông ngồi vào bên cạnh Cảnh Hi Miểu. Cảnh Hi Miểu ngó hắn, “Thái úy…Ngươi…Thật có khí thế a.”
“Lưu công công, mau mang trà đến đây, một ngày này khiến ta mệt đến miệng đắng lưỡi khô.” Tương Lý Nhược Mộc một bên vừa nói một bên đem tay áo xắn lên, cũng không để ý hài tử kia cười nhạo hắn, bộ dạng kia, cơ hồ có thể nói là hưng trí bừng bừng, “Hoàng thượng, ngươi có biết tên thích khách kia là ai?”
Cảnh Hi Miểu trợn mắt nhìn Tương Lý Nhược Mộc giống như nhìn quái vật, chậm chạp nói, “Thái úy, sao ta có thể biết thích khách là ai?”
Tương Lý Nhược Mộc lại hưng trí không giảm, “Hắn chính là kỳ tài đương thời Ngô Minh Vũ a, nhớ năm đó, ta phái bao nhiêu người đi mời hắn đối ta chỉ gặp mặt một lần, hắn nói hắn vốn là bình dân nhỏ bé, không muốn cầu tài nhún nhường quyền quý,lúc ấy ta nhất thời căm tức, phái binh đi mời hắn, không nghĩ tới hắn sớm đã chạy trốn. Nhưng không ngờ, hôm nay ta còn có duyên gặp lại hắn.”
“Tương Lý Nhược Mộc, hắn nhưng là muốn giết ngươi a.” Cảnh Hi Miểu chân mày nhướn lên, kinh ngạc nhìn Thái úy tiếp nhận uống chén trà tố ngưu. “Hắn đúng là bản chất kiên cường, ngươi trước kia còn phái binh đi mời hắn?”
Tương Lý Nhược Mộc cười ha ha, tâm tình rất tốt hiếm thấy, “Ta khi đó càn rở đó, Hi Miểu nói rất đúng, hôm nay thời gian thẩm vấn hắn, hắn còn nói ta chuyên quyền đoạt chính, đắc ý đem ta mắng chửi đến mất mặt.”
Cảnh Hi Miểu thu liễm lại vẻ mặt tươi cười, “Vậy sao ngươi lại không sinh khí chứ?” Thân thể không tự giác hướng tới gần phía Tương Lý Nhược Mộc, Tương Lý Nhược Mộc đặt tay ở vết thương trên đùi Cảnh Hi Miểu, nhẹ nhàng vuốt ve, “Hi Miểu, Bắc Cương man tộc thật sự là tai họa ngầm lớn nhất, thần cả đời này cơ hồ đều hao tổn tâm cơ cho Bắc Cương, đối với họ thật sự là hiểu rất rõ, nông canh cùng du mục không thể sống yên ổn với nhau, ta muốn hướng người dân đến nghề nông để yên ổn cuộc sống, hắn hướng dân theo kiểu du mục vì muốn cướp bóc. Tháng ngày chúng ta cùng Bắc Cương quyết chiến sẽ không còn xa nữa. Hi Miểu, chúng ta cùng Bắc Cương đại chiến như vậy Tây Nguyên nơi này tất là nơi cất trữ lương thực. Có thể hiện nay Tây Nguyên châu (châu là đơn vị hành chính ngày xưa) thỉnh thoảng bị Bắc cương gây rối, ta phái tướng quân đến trấn thủ biên cương, thế nhưng phòng tuyến của Tây Nguyên châu quá dài, tướng quân trấn thủ biên cương phụng mệnh bôn tẩu mệt mỏi không nói, lại đều không hiểu việc chính trị, quan viên địa phương không ngừng đàn áp dân chúng, kết quả mỗi khi thu thập đều kêu ca ầm ĩ, đất vườn hoang vu, dân chúng lầm than. Cho nên ta luôn cân nhắc một người biết cách dụng binh, lại có cốt khí làm quan phụ mẫu ở Tây Nguyên. Bất quá tiểu tử này, chết cũng không chịu cho ta sở dụng, luôn mồm nguyện trung thành với hoàng đế, trung thần bất nhị, ta đối hắn cũng không có cách nào khác cho nên Hi Miểu ngươi ngày mai…Nga không, khi nào thương thế tốt lên, cũng không muộn, Hi Miểu thấy Ngô Minh Vũ này hắn không phải hướng hoàng đế nguyện trung thành sao, thì cho hắn cơ hội này, ngươi tự mình hạ chỉ cho hắn.”
Cảnh Hi Miểu nghe được vốn ngây người, lúc này nghe thấy Tương Lý Nhược Mộc giao mình làm việc công đạo, mới hồi phục lại tinh thần, “A” một tiếng, phát ngốc nhìn cái mũi cao thẳng của Tương Lý Nhược Mộc, ánh mắt thần thái sáng láng, biết hắn đã nhìn được rất xa, Tương Lý Nhược Mộc là thần tử của tiên đế, nếu tiên đế là một minh quân, cho Tương Lý Nhược Mộc một cơ hội Tương Lý Nhược Mộc nhất định có thể được xem là một nhân tài của quốc gia.
Kiến thức cùng lòng dạ của Tương Lý Nhược Mộc không phải người bình thường có thể đụng đến, từ xưa đến nay tình cảnh đại thần đối hoàng thượng không có kiêng kị băn khoăn như vậy, hắn lại tha cho tính mạng thích khách không truy cứu, còn muốn cho hắn làm quan, huống chi thích khách vẫn là trung với hoàng đế.
Người như Tương Lý Nhược Mộc, Cảnh Hi Miểu sống ở trong cung, tổng quan chưa thấy qua người nào như vậy, nghĩ đến rất có thể là người quân tử thẳng thắn vô tư.
Tương Lý Nhược Mộc đang tiếp nhận canh hạt sen Lưu công công đưa tới, muốn đưa cho Cảnh Hi Miểu, quay đầu lại thấy Cảnh Hi Miểu mơ hồ có ý thở dài, bộ dạng này xuất hiện trên mặt tiểu hài tử kia, giống như y đang ra vẻ thâm trầm, “Hi Miểu ngươi thở dài cái gì?”
Cảnh Hi Miểu không đón bát trong tay Tương Lý Nhược Mộc, “Ôi, ngày hôm qua cánh tay của ta cũng bị trật.” Tương Lý Nhược Mộc tin là thật, lập tức tự mình cầm thìa đút cho Cảnh Hi Miểu, động tác gọn gàng linh hoạt, Cảnh Hi Miểu còn nhăn mặt, vẻ mặt đích các là bộ dạng rất đau.
Uống hai ngụm, Cảnh Hi Miểu nói, “Kì thật ta vừa rồi là nghĩ, ta cùng Thái úy đại nhân thực tình tâm đầu ý hợp.” Tương Lý Nhược Mộc tay hơi run, không đưa một ngụm canh hạt sen vào trong miệng Cảnh Hi Miểu, Cảnh Hi Miểu không giả bộ đau nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thần thái nhẹ tựa gió mây, “A… Sách ta đọc không được tốt, cố gắng hình dung vua tôi hiểu nhau, hiền thần lương chủ không phải là câu này sao?
Tương Lý Nhược Mộc bị ngôn ngữ lộn xộn của Cảnh Hi Miểu làm cho mờ mịt, vẫn tiếp tục uy Cảnh Hi Miểu ăn canh hạt sen, Cảnh Hi Miểu lại uống một ngụm, “Không bằng vua tôi chúng ta cũng làm theo cổ nhân kết nghĩa kim lan.”
“Bậy bạ, ngươi chính là hoàng thượng chào đời trong cung, ngươi nói hoàng thượng kết nghĩa kim lan, kia đều là xuất thân thường dân, từ nhỏ đã phiêu bạt giang hồ, cho nên mới có những hảo bằng hữu trên giang hồ mà kết nghĩa huynh đệ.” Tương Lý Nhược Mộc cười, tiểu hoàng đế này trong đầu ý tưởng cũng thật nhiều.
Cảnh Hi Miểu hướng bên cạnh hắn dịch chuyển, “kia…nếu chúng ta nguyên là gặp gỡ ở giang hồ, ngươi muốn hay không cùng ta kết nghĩa kim lan?”
Tương Lý Nhược Mộc liếc mắt nhìn Cảnh Hi Miểu, bởi vì trong phòng rất nóng, y chỉ mặc áo ngắn ngồi ở trên giường gỗ, vì lo lắng nghe đáp án, một chân không bị thương còn lắc a lắc. Tương Lý Nhược Mộc hết thảy tâm tư đều mơ hồ phập phồng, có chút không rõ ràng, buông bát, nắm lấy Cảnh Hi Miểu, bất tri bất giác ở trên trán khẽ hôn một cái, “Đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường, giang hồ trời đất rộng lớn không phải ở trong hoàng cung có thể tưởng tượng, chờ thêm trận này, thương thế của ngươi cũng tốt, ta đem ngươi đi ra bên ngoài một chút.”
Trong nháy mắt trong mắt Cảnh Hi Miểu trào lên hưng phấn, “Thật sự a, Thái úy ngươi thật sự là quá tốt, kia…Ta nên đáp ứng ngươi đi gặp nói chuyện với tên Ngô gì đó đi, nói không chừng chính là vì bộ dạng đẹp mà thôi.”
Tương Lý Nhược Mộc thoải mái cười to, “Cảnh Hi Miểu ngươi có phải thuận tiện bán ngoan có phải hay không?”
Lưu công công bên ngoài nghe được rõ ràng, muốn nói lão thái giám như hắn nhờ vả vào cái cây đại thụ Thái úy này đã không phải một ngày, thấy Thái úy nhiều thời gian, có thể trừ bỏ khi cùng hoàng thượng nói chuyện, còn chưa từng thấy qua Thái úy cười thoải mái như thế. Tiếp tục lắng nghe Cảnh Hi Miểu đáp lời, nhưng y nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy, không biết là nói cái gì.