Cảnh Hi Miểu đứng trong thung lũng yên tĩnh, lúc này đang là sáng sớm, không khí mát mẻ mang theo mùi hương dễ chịu của cỏ cây mùa hạ, có điều Cảnh Hi Miểu không để ý tới. Y nhíu mày nhìn vầng sáng rực rỡ màu vàng óng trên sườn núi, giống như cái tên Nhược Mộc trong truyền thuyết Thượng Cổ hàm nghĩa cây thần đại biểu cho vầng thái dương, theo truyền thuyết nó lớn lên cành lá đều mang màu vàng kim sắc, huy hoàng mà tráng lệ.
Tương Lý Nhược Mộc chính là dáng vẻ ấy đúng không? Chỉ cần nhìn thấy hắn, trong lòng liền mê luyến không ngừng, muốn ở bên cạnh hắn, ảo tưởng có được hắn bởi hào quang của hắn có thể chiếu sáng lòng mình, âm thầm sống tạm bợ qua ngày lúc trước cũng vì hắn mà biến mất. Hoặc sở dĩ dù thế nào y cũng muốn gặp hắn một lần, có thể chỉ là bởi xưa nay chưa từng có người nào đặt hết hy vọng vào mình như hắn.
Thị vệ ghé vào tai Cảnh Hi Miểu nói khẽ, tàn quân của Đàn Tâm quả nhiên đi về phía thung lũng này, nhưng Cảnh Hi Miểu chỉ khẽ gật đầu. Thị vệ không thể làm gì hơn đành lui ra, nhìn Hoàng thượng ngơ ngác nhìn khung trời nhỏ bé phía trên thung lũng, không biết tâm tư đang phiêu đãng đến nơi nào. Dường như y đã rất lâu không đổi tư thế rồi. Ở phía xa dần truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm. Quân mai phục trong sơn cốc lập tức ẩn đi. Cảnh Hi Miểu thu hồi tầm mắt, dẫn đầu là một chiếc chiến xa. Nét mặt Cảnh Hi Miểu không hề thay đổi nhìn, cho dù ở khoảng cách xa như vậy y vẫn có thể xác định người ngồi trong đó là ai, từ sâu trong đáy lòng thấy nôn nóng vô cùng.
Trên xe ngựa của Đàn Tâm chỉ có ba người tính cả tên lính làm phu xe. Cho dù xe ngựa vô cùng xóc nảy, nam nhân cao lớn ngồi bên trong vẫn giữ nguyên vẻ mặt an nhàn, dường như hắn vẫn là tướng lĩnh trận điều khiển trận chiến, mà không phải con tin. Và dường như chủy thủ trên tay Đàn Tâm kề ở yết hầu hắn lúc nào cũng có thể theo thân thể lung lay Đàn Tâm mà cắt đứt mạch máu hắn cũng không thể uy hiếp đến người này.
Lý Duẫn Chi ngồi trên lưng ngựa, theo sát phía sau. Ban đầu đội ngũ này có gần mười vạn người, sau trận chiến chỉ còn mấy ngàn. Hắn ta không nghĩ tới tiểu Hoàng đế trước tình huống hiểm nguy lại bình tĩnh như thế, cho nên lần đầu tiên hắn ta chỉ huy quân đội thất bại lại là bại bởi một tiểu Hoàng đế. Tốc độ điều binh của Hoàng đế nhanh như vậy, có thể chứng minh rằng y đã sớm dùng tên Cảnh Dụ ngu ngốc kia đề phòng mình. Nhưng nếu Cảnh Dụ không có vị tướng quân dũng mãnh thiện chiến kia thì y cũng có thể lệnh cho Tương Lý Nhất Bình điều đại quân trở về tiêu diệt bọn họ. Vẫn nói Đàn Tâm am hiểu lòng người, vậy Cảnh Hi Miểu mới là chân chính nắm rõ lòng người, hơn nữa còn có thể sử dụng thủ đoạn quang minh chính đại mà lợi dụng. Có lẽ tất cả những điều này khiến Đàn Tâm từ khi vừa mới bắt đầu đã thất bại.
Lý Duẫn Chi đứng bên cạnh quan sát thung lũng này, địa thế hiểm ác vô cùng. Dựa theo suy nghĩ của hắn, tuyệt đối không nên tiến vào, nhưng Đàn Tâm… “Dừng lại.” Hắn ra hiệu cho quân đội.
“Làm sao vậy?” Đàn Tâm vừa quay đầu hỏi Lý Duẫn Chi, hai bên sườn núi đột nhiên nổi dậy tiếng la ó như sấm rền, cờ hiệu bay phấp phới. Hắn kinh hoàng ngẩng đầu, vô số mũi tên lạnh lẽo nhắm thẳng vào quân đội phía dưới. Hắn quay đầu lại, kinh ngạc thấy ngoài hai mươi bước vô số người hỗn chiến. Hắn còn tưởng rằng nơi này không có người.
“Lập tức đầu hàng, nếu không trẫm liền bắn chết Tương Lý Nhược Mộc.” Cảnh Hi Miểu lạnh lùng nói. Đàn Tâm há hốc miệng, lời này vốn là của hắn lại bị Cảnh Hi Miểu đoạt mất. Hắn sững sờ tại chỗ không thể nói được lời nào, ngây ngốc nhìn Cảnh Hi Miểu kéo căng cây cung, nhắm thẳng vào ***g ngực Tương Lý Nhược Mộc.
Tương Lý Nhược Mộc ngồi trên chiến xa, tay chống cằm, bộ dạng ung dung lười biếng giống như hắn đang trong hoàng cung chờ Cảnh Hi Miểu mà không phải đang ở trên chiến trường trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Mặt hắn không lộ chút biểu tình, nhìn Cảnh Hi Miểu biến hóa trong chớp mắt, lông mày nhướn lên, trong ánh mắt không tự chủ mang ý cười, dường như không thấy Cảnh Hi Miểu chĩa mũi tên vào mình.
Hắn tham lam mà nhìn đứa trẻ trước mắt, rất gầy. Vốn không dễ dàng vỗ béo y cuối cùng sau mấy tháng liền gầy trở lại. Quầng mắt có chút thâm đen, không biết đã bao lâu không ngủ, lại vẫn có thể chịu đựng kéo căng cung tên chĩa vào mình, quả nhiên sức chịu đựng rất tốt. Thật khiến mình nhìn y không chuyển mắt nổi, yêu thương đến tận xương tủy.
“Ngươi nói cái gì?” Đàn Tâm nghẹn lời hỏi Cảnh Hi Miểu.
Cánh tay kéo cung của Cảnh Hi Miểu vững như bàn thạch, không hề run rẩy chút nào. “Trẫm lặp lại một lần nữa, nếu các ngươi không chịu đầu hàng, trẫm sẽ bắn chết Tương Lý Nhược Mộc. Đừng nghĩ dùng cái mưu kế sứt sẹo lừa gạt trẫm. Tương Lý Nhược Mộc sống đối với các ngươi còn được nhiều lợi ích hơn so với trẫm.” cảnh Hi Miểu từ mười mấy ngày trước đã bắt đầu nghĩ, phương pháp duy nhất để giải quyết nhược điểm trí mạng của bản thân là đem nó biến thành nhược điểm của đối phương. “Lập tức đầu hàng đi, nếu không trẫm giết chủ tử các ngươi. Thực ra, chịu nhục nhiều năm như thế, trẫm đã muốn tự tay giết hắn từ lâu rồi.” Y lạnh lùng đến mức chán ghét nhìn nam nhân đã từng yêu. Lúc Tương Lý Nhược Mộc nghe đến câu này của y ánh mắt khẽ động, nhưng không nói gì.
Đàn Tâm sững sờ trừng mắt nhìn Cảnh Hi Miểu. Y cùng mười mấy tên thị vệ tuổi tác tương đương ở phía sau đồng thời cầm cung nhắm thẳng vào ***g ngực Tương Lý Nhược Mộc. Vậy mà Cảnh Hi Miểu lại cho rằng tất cả những thứ này là do Tương Lý Nhược Mộc bày ra, sao có thể? Không thể như vậy được! Không phải y yêu nhất nam nhân kia sao? Nhưng… trong cõi lòng đang hỗn loạn Đàn Tâm cũng tự hỏi chính mình, trên đời này thực sự có tình yêu sao? Ngươi vậy mà lại vọng tưởng dùng kẻ địch lớn nhất của Cảnh Hi Miểu để uy hiếp y, đổi lại chính mình xưa nay cũng chưa từng tin vào tình yêu đấy thôi? Nhưng, nhưng mà Cảnh Hi Miểu không phải hắn, không đúng sao?
“Cảnh Hi Miểu ngươi đừng phô trương thanh thế nữa, cho dù hắn phản bội ngươi, ngươi có thể ra tay giết hắn sao?” Đàn Tâm nói, nhưng thực chất hắn ta đã bắt đầu hoảng loạn, nếu là mình, nhất định sẽ nhân cơ hội này giết Tương Lý Nhược Mộc, sau đó nắm hết quyền hành, ít nhất cũng không để kẻ có thể triệu tập quân đảo chính này chạy thoát.
“Chỉ cần trẫm buông dây cung, Cảnh Đàn Tâm, cơ hội triệu tập quân đội thứ hai của ngươi sẽ lập tức biến mất. Đầu hàng đi, ngươi không còn lựa chọn nào khác đâu.” Cảnh Hi Miểu nói, y nhìn Tương Lý Nhược Mộc, trên đùi hắn đỏ sẫm một mảng. Hắn bị thương, hay… què rồi? Cảnh Hi Miểu khẽ dịch mũi tên nhắm ngay tim Tương Lý Nhược Mộc. Hắn thấy đôi mắt đen láy quen thuộc đang nhìn thẳng mình, âm thầm hướng về Cảnh Hi Miểu khẽ gật đầu. Cuối cùng dũng khí trong lòng Cảnh Hi Miểu dâng lên, y buông dây cung, mũi tên bay ra ngoài.
Đàn Tâm dường như không thể tin nổi mà rít lên một tiếng. Mũi tên của Cảnh Hi Miểu so với trái tim lệch một chút, cắm vào cánh tay trái của Tương Lý Nhược Mộc. Cảnh Hi Miểu lại rút ra một mũi tên. Đàn Tâm không tin nổi nhìn máu từ cánh tay Tương Lý Nhược Mộc chảy ra, trong lúc bối rối chủy thủ trong tay khẽ nới lỏng, Cảnh Hi Miểu căn bản không hề quan tâm đến Tương Lý Nhược Mộc, tất cả mưu tính của hắn ta đều mất tác dụng.
Ngay lúc chủy thủ trong tay Đàn Tâm rời khỏi yết hầu Tương Lý Nhược Mộc, nháy mắt từ bên cạnh xuất hiện một nhát kiếm đâm xuyên qua đánh rơi chủy thủ của Đàn Tâm. Lý Duẫn Chi bắt lấy cánh tay Đàn Tâm dẫn hắn rời khỏi chiến xa, “Đàn Tâm, đã kết thúc rồi.”
Đàn Tâm điên cuồng gào lên, Lý Duẫn Chi một tay cầm kiếm, một tay ôm chặt hắn ta, “Đàn Tâm, đáng lý ta phải sớm ngăn cản ngươi. Ngươi đã đi quá xa. Ta yêu ngươi, nhưng đây không thể là lý do để ta phản bội bằng hữu.”
Thị vệ của Cảnh Hi Miểu sớm đã buông cung tên xuống, dứt khoát đem Tương Lý Nhược Mộc và những kẻ khác tách ra. Cảnh Hi Miểu buông lỏng cung tên trong tay. Y khẽ sờ lòng bàn tay ướt đầy mồ hôi, vậy mà mình lại không hề cảm thấy gì. Đúng vậy, tất cả kết thúc rồi. Hắn nhìn Tương Lý Nhược Mộc ở phía xa, xuyên qua đám người mà nhìn mình. Ánh mắt vẫn như trước quyến luyến vô cùng, giống như hắn chỉ nhìn một mình mình, giống như mình vẫn được hắn yêu, từ trước đến nay vẫn được hắn yêu.
Cảnh Hi Miểu đứng tại chỗ, không tiến lên cũng không rời đi. Ngự y của hoàng cung đã đến, sau một hồi rối loạn cuối cùng có một người vội vàng đi tới nói cho Cảnh Hi Miểu, đùi và cánh tay bị thương của Thái úy không có gì nghiêm trọng, tuy Thái úy bị giam giữ không được trị thương ngay lập tức nhưng vài canh giờ nữa sẽ khôi phục. Cảnh Hi Miểu vô thức khẽ thở phào một tiếng, liếm đôi môi khô khốc.
Toàn bộ quân đảo chính đã bị tước hết vũ khí đem trói lại. Đàn Tâm nhìn thấy thái y lập tức hiểu ra, “Cảnh Hi Miểu…” Hắn điên cuồng hô lớn. Cảnh Hi Miểu ngẩng đầu. Đàn Tâm như phát điên hét lên, “Ta nguyền rủa ngươi…”
Cảnh Hi Miểu mệt mỏi vung tay, gọi một thị vệ bên người, “Tìm nơi không người nghe thấy rồi bắt hắn nhốt vào cho trẫm.” Nói xong xoay mình lên ngựa chuẩn bị rời đi. Tương Lý Nhược Mộc đẩy thái y đang băng bó vết thương che trước mặt mình ra, “Hi Miểu.”
Cảnh Hi Miểu không quay đầu lại. Bàn tay nắm lấy dây cương bắt đầu run lên, không hiểu là tức giận hay ủy khuất. Đúng lúc Đàn Tâm bị quân lính kéo qua trước ngựa y, nhìn y sửng sốt một hồi thì hiểu hết toàn bộ. Hắn không tức giận nữa, dương dương tự đắc nhìn Cảnh Hi Miểu, không có ý tốt mỉm cười, “Cảnh Hi Miểu, tất cả Cảnh thị chúng ta đều bị nguyền rủa, không ai được hạnh phúc.”
“Cút cho ta.” Cảnh Hi Miểu căm hận gằn giọng nói với Đàn Tâm, lửa giận vượt khỏi ủy khuất, hai chân kẹp chặt, tuấn mã đem hắn như tên rời cung chạy đi, đám thị vệ dồn dập đuổi theo.
“Hi Miểu.” Tương Lý Nhược Mộc lo lắng muốn đứng dậy nhưng toàn thân không có sức lực, căn bản không thể lên nổi ngựa.