Đại công chúa mới nhớ tới Thất Thất còn đang quỳ, nhân tiện nói:“Cũng không phải cái gì, để cho nàng tới hỏi vài câu, làm thế nào cũng nói
không rõ ràng, Vương gia nha, tiểu hắc nô này vừa đen lại vừa xấu, nhìn
bẩn bẩn, về sau ngài vẫn là ít để cho nàng làm mấy chuyện tình này,
không bằng bản cung để cho Y Phương đi hầu hạ ngài!”
Doãn Trường Ninh nghe xong liền cười nói:“Y Phương ngươi đều sai sử
quen, giữ ở bên người là được, tiểu hắc nô này, bổn vương sai sử quen, đánh chửi cũng tùy ý, người gầy nhỏ, không nóng tính, bổn vương thích
dùng!”
Đại công chúa nghe xong nhân tiện nói:“Tiểu hắc nô, ngươi đứng lên đi, về sau đừng hỏi một câu cũng trả lời không rõ, đi đi!”
Thất Thất như được đại xá, vội đứng lên muốn chuồn, lại nghe có người báo:“Hương phi đến!”
Thất Thất chỉ phải nhịn xuống, không bao lâu Thiên Hương kia trang
điểm như tiên tử đi đến, Thất Thất luôn luôn có cảm giác Thiên Hương là
bay vào, Thiên Hương thấy Doãn Trường Ninh cùng đại công chúa tay nắm
cùng một chỗ, sắc mặt không tốt lắm, nhưng vẫn hành lễ nói:“Thiên Hương
thỉnh an Vương gia, đại công chúa!”
Ước chừng đêm hôm qua Doãn Trường Ninh không nghỉ ở chỗ Thiên Hương,
đại công chúa tâm tình coi như không tệ, nhân tiện nói:“Vương gia, đừng
nói Thiên Hương tuy là công chúa vương triều suy tàn, nhưng cũng coi
như là một người yểu điệu hiểu biết lễ tiết, rốt cuộc cũng không phải là con gái từ chỗ không đứng đắn đi ra!”
Thất Thất thấy sắc mặt Thiên Hương tuyệt đối không tính là tốt, cũng
không biết những lời này của đại công chúa xem như là khen Thiên Hương
hay là chê Thiên Hương, mà trong lời nói rõ ràng là chỉ trích Phán Hề,
lại đem Thiên Hương cùng Phán Hề loại con gái yên hoa này đánh đồng, đối với Thiên Hương mà nói như thế nào cũng không tính là lời khen, Thất
Thất có chút đắc ý, khi mình đem Thiên Hương cùng Thanh Thường đánh đồng, Doãn Trường Ninh còn nói nàng làm bẩn tên tuổi Thiên Hương, xem ra
còn có khối người cùng mình có cái nhìn giống nhau nha.
Đại công chúa nói xong liền cùng Doãn Trường Ninh dắt tay mà đi, bỏ
Thiên Hương lẻ loi quỳ gối nơi đó, Thất Thất nghĩ đến mình đã được xá
tội, vội vàng đứng lên, có vài phần đắc ý từ bên người Thiên Hương đi
qua, Thiên Hương oán hận nhìn về phía nàng, Thất Thất nghĩ mình cùng
Thiên Hương ước chừng thật sự là kiếp trước có thù hận, nếu không Thiên
Hương căn bản nhận không ra mình sao còn mãi hận mình.
Trở lại phòng mình, nghĩ đến tình cảnh Thiên Hương lẻ loi quỳ gối ở
“Thấu tẩm điện”, Thất Thất cảm thấy trên mặt dường như cũng không đau
như vậy, tìm khăn đến nhúng chút nước lạnh đem vết máu trên khóe miệng
lau, lại đắp ở trên mặt có chút sưng, trong lòng tính toán, ước chừng là ông trời thấy nàng ăn nhiều khổ, xem không nổi đi, thả đại công chúa
đến tra tấn Thiên Hương, xem ra đối phó với Thiên Hương này, mình không
cần động tâm tư gì đều có người đến thu thập nàng, Thất Thất nghĩ đến
đây nhịn không được nở nụ cười, chỉ là hả miệng cười chạm đến vết đau
trên miệng, Thất Thất mới ngậm miệng lại.
Ban đêm không ngủ ngon, Thất Thất thấy không có việc gì, liền lần nữa tiến vào trong ổ chăn, tâm tình tốt, cho nên đi vào giấc ngủ cũng
nhanh, nhưng cứ cảm thấy có cái gì đó bò ở trên mặt, Thất Thất không
kiên nhẫn vung tay lên mở mắt, đập vào mắt là gương mặt mê chết người
của Doãn Trường Ninh kia, Thất Thất có chút giật mình, lại nghe Doãn
Trường Ninh nói:“Ta không thể đem tất cả người của nàng đều móc ra, nàng sẽ sinh nghi!”
Thất Thất nghĩ việc này cùng mình có cái quan hệ gì đâu, lúc này đây
mới thấy trong mộng cảm giác có cái cứ bò ở trên mặt, thứ kia cư nhiên
là tay Doãn Trường Ninh, vì thế liền ăn vạ nói:“Vậy về sau nô tỳ cũng
không ủ ổ chăn cho Vương gia nữa!”
Doãn Trường Ninh nghe xong nở nụ cười một chút nói:“Ái phi kia của
bổn vương nghe nói bổn vương sợ hàn sợ lạnh, lại thích tiểu hắc nô ủ ổ
chăn, liền đặc biệt ra chủ ý cho bổn vương, để cho tiểu hắc nô chuyển
sang trong phòng bổn vương hầu hạ, khi nào trời lạnh, tiểu hắc nô liền
lập tức tới ủ, bổn vương có ái phi như vậy, thật sự là may mắn ba đời
nha, tiểu hắc nô, bắt đầu từ hôm nay liền chuyển vào trong phòng bổn
vương đi!”
Thất Thất nghe xong chỉ hận không thể từ trên trời rớt xuống đạo sấm
sét đem Doãn Trường Ninh nổ chết, sau đó nghe Doãn Trường Ninh nói:“Ta
đã nhiều ngày rút không ra thời gian rảnh, ngươi giúp ta đi hiếu thuận
dì Thanh 5 ngày, nhớ kỹ nói ta lại đi ra ngoài nhập hàng!”
Thất Thất vừa nghe liền vui vẻ, nàng cũng không muốn sống ở trong
vương phủ không khí trầm lặng này, nhưng nghĩ đến hơn một trăm lượng bạc kia, lại mất hứng trong bụng nói:“Nô tỳ không đi!”
Doãn Trường Ninh hừ một tiếng nói:“Khi nào thì tùy vào ngươi định đoạt?”
Thất Thất lại nghĩ đến mình nếu như đi, vậy không phải làm lợi cho
Thiên Hương kia sao, nhưng ngẫm lại lại nhớ đến thủ đoạn của đại công
chúa, dường như thật sự không cần mình phải suy nghĩ cái phương pháp gì
đến đối phó, nhưng vì tương lai có nơi tốt để đi về, vì thế lại
nói:“Tướng quân gia là người nói chuyện không giữ lời!”
Doãn Trường Ninh nhìn Thất Thất được một tấc lại muốn tiến thêm một
thước hừ một tiếng nói:“Không muốn đi thì thôi, vậy bắt đầu từ hôm nay
chuyển qua phòng bổn vương bắt đầu làm nô tài bên người ủ ổ chăn!”
Thất Thất vội nói:“Tướng quân gia, dì Thanh một mình nhiều đáng
thương nha, không có người cùng không có người quan tâm không có người
thăm hỏi!”
Doãn Trường Ninh lấy ngón tay đè nặng cái mũi Thất Thất nói:“Đều là mấy lời vô dụng vô nghĩa!”
Thất Thất vội vàng nắm chặt thời cơ nói:“Tướng quân gia, vậy bạc kia có thể cho nô tỳ một phần hay không?”
Doãn Trường Ninh nghe xong bóp mũi Thất Thất mắng:“Thực chưa thấy qua tham tài giống như ngươi vậy, ngươi nói ngươi cả ngày đi theo ta, muốn
nhiều bạc như vậy làm cái gì, chẳng lẽ muốn chạy trốn hay sao!”
Thất Thất vội nói:“Nô tỳ mới không trốn đâu, nô tỳ sống là người của
tướng quân gia chết là quỷ của tướng quân gia, mỗi ngày quấn quít lấy
tướng quân gia, chỗ nào cũng không đi!”
Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Mau đi đi, đến chỗ Quản Phong lấy
chút bạc, đặt mua chút nhu yếu phẩm cho dì Thanh, đừng để cho người khác thấy được, tới cửa có xe đón ngươi!”
Thất Thất vừa nghe lấy chút bạc, vội vàng xoay người đứng lên, đem áo khoác mặc vào liền đi xuống giường, Doãn Trường Ninh nhìn một hồi mới
xoay người đi rồi, Thất Thất rửa sạch mặt vấn tóc, cầm cây quạt của mình bước đi thong thả ra ngoài.
Vừa đi thong thả ra khỏi gian phòng, Thất Thất liền nhìn đến Thiên
Hương hướng đi về phía phòng Doãn Trường Ninh, nàng thoáng cái gấp lên,
sợ Thiên Hương nghĩ tính tiếp cận thượng Doãn Trường Ninh, vừa nghĩ đến
Thiên Hương sẽ tiếp cận để thượng Doãn Trường Ninh, Thất Thất cũng bất
chấp dì Thanh gì đấy, vội vàng đi theo phía sau, đã thấy Thiên Hương bị
thị vệ của Doãn Trường Ninh ngăn ở bên ngoài, Lí thượng nghi nói van xin hơn nửa ngày, mới có một người đi vào thông báo, không bao lâu mới được phân phó, để cho Thiên Hương đi vào.
Thất Thất vội vàng sửa sang lại áo quần một chút, phe phẩy cây quạt
cũng hướng đi vào trong, hộ vệ kia ngược lại không ngăn đón nàng, Thất
Thất trong lòng nhảy nhót, mình đi vào cũng chưa có người ngăn đón,
Thiên Hương công chúa cao quý vừa đi vào đã có người ngăn đón, Thất Thất bỗng chốc cảm thấy mình cao hơn Thiên Hương một bậc, bình thường đi
đứng một chút đã yếu ốt chợt trở nên có khí lực.
Thất Thất lẩn vào trong, chợt nghe đến Thiên Hương nói:“Vương gia chẳng lẽ đã quên chuyện năm đó ở Ngô thành sao?”
Sau đó Thất Thất nghe được thanh âm có chút kinh ngạc của Doãn Trường Ninh truyền đến:“Chuyên ở Ngô thành, Ngô thành có chuyện gì, cùng bổn
vương có liên quan sao?”
Thất Thất âm thầm mắng một tiếng: Lão hồ li! Ngươi năm đó làm chuyện
trộm hương thiết ngọc, hiện tại lại ở trong này giả bộ hồ đồ!
Thiên Hương quả nhiên nói:“Nguyên lai Vương gia quả nhiên đã quên,
nhưng mà Thiên Hương vẫn đều mang theo khối ngọc bài Vương gia đưa kia!”
Thất Thất vừa nghe trong lòng liền hận lên, Thiên Hương không phải
cùng Tô Tử Nho kia có gian tình sao, làm thế nào lại đến nơi này dụ dỗ
Doãn Trường Ninh, nghe Doãn Trường Ninh kia dường như ừ một tiếng, ước
chừng đang nhìn khối ngọc bài.