Dọc theo bên hồ, Thất Thất mặc dù tận lực đi phía sau Y Phương, nhưng hai người phía trước rõ ràng mang theo thứ quyền sinh sát làm cho Thất
Thất sợ từ trong lòng, đi đến cái kia mới kêu là thật cẩn thận, như trên miếng băng mỏng.
Đi đến một đình giữa hồ, đại công chúa kêu nàng lớn tuổi, đi mệt,
muốn nghỉ một lúc, vì thế Y Phương chỉ huy một đám người lấy quạt đưa
khăn dâng trà, bận một hồi lâu, đại công chúa mới ngồi xuống, Thất Thất
thực tự giác tận lực đứng ở bên cạnh đình, đại công chúa kia cũng không
phân phó cho Thiên Hương ngồi, nhận trà hơi có hứng thú nói:“Thiên
Hương, hồ này cùng hồ phía nam các ngươi so sánh cái nào đẹp hơn?”
Thất Thất từ trong lòng ca ngợi đại công chúa, thật sự là vấn đề tốt, Thiên Hương nghe xong cười nhẹ nói:“Hồi bẩm tỷ tỷ, mỗi cái đều có vẻ
đẹp!”
Đại công chúa cũng có hứng thú “Ah” một tiếng nói:“Đều có vẻ đẹp?”
Thất Thất không biết Thiên Hương có bao nhiêu phần không tình nguyện, nhưng còn phải nhất nhất nói tiếp:“Hồ phương bắc nước trong vắt, làm
cho người ta lưu luyến quên về; Hồ phía nam khói sóng mênh mông, làm cho người ta mơ màng không ngừng…”
Thất Thất không quá thích nghe cái miệng anh đào nhỏ nhắn như trí
thức uyên bác của Thiên Hương kia, giòn giã nhảy ra lại là một cái từ dễ nghe, nàng nghe ghen tị, oán hận, phát cuồng, vì sao mấy thứ này mình
nói đến liền lắp bắp, nửa ngày cũng nhảy không ra được một chữ, càng
không thể giống như Thiên Hương người ta vậy cả thanh âm kia như châu
ngọc rơi trên mâm phỉ thúy, nghe thế nào đều giống như chim hoàng oanh
đang ca hát. Thất Thất trừ bỏ mình không thích nghe cũng hy vọng đại
công chúa kia cũng không thích nghe, nhưng đại công chúa lại có tính
nhẫn nại nghe Thiên Hương nói xong, sau đó vỗ tay nói:“Thiên Hương thật
sự là một tài nữ nha, thật sự là một tài nữ nha, vương phủ nhờ ngươi mà
sáng rọi nha, Vương gia cũng chỉ bằng người như Thiên Hương vậy làm bạn
bên cạnh mới càng tôn lên thân phận nha!”
Thiên Hương nghe xong khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ một chút, Thất Thất
cho rằng cùng màu đỏ vừa rồi kia có một chút không giống, đỏ này có phần bộ dáng dương dương tự đắc, trong lòng không khỏi cảm thấy Thiên Hương cũng quá non đi, lâu như vậy chẳng lẽ còn không thấy ra đại công chúa
là cái dạng người gì, nhưng Thất Thất rất nhanh liền cải biến ý tưởng
của mình: Thiên Hương ngươi không phải thích giả ngây thơ mê hoặc đàn
ông sao, thời điểm ở hoàng cung Đồng thành, ngươi hay dùng bộ dáng này
mê hoặc anh trai ngươi; Đến Thượng Dần này, ngươi lúc đó chẳng phải dùng bộ dáng này mê hoặc Doãn Trường Ninh sao? Chẳng lẽ bây giờ còn muốn
dùng một chiêu này đến mê hoặc đại công chúa, ngươi chẳng lẽ còn nhìn
không ra đại công chúa hận nhất con gái trẻ tuổi xinh đẹp hơn so với
nàng sao, ngươi càng mê người nàng lại càng oán hận!
Đại công chúa lại nói:“Thiên Hương có tài như vậy, vậy làm thơ hoặc
viết từ để cho bản cung nhìn xem ngươi có đúng danh bất phù thực hay
không!”
Thất Thất rất cao hứng, Thiên Hương lại hùa theo đại công chúa, không bao lâu liền có người bố trí bút mực giấy lớn, Thiên Hương múa bút vẩy
mực trong chốc lát liền viết hai bài thơ, đại công chúa cầm ở trong tay
chậc chậc khen ngợi không ngừng nói:“Ngươi xem chữ này viết thật là đẹp
mắt nha, bản cung xem cái này so với đàn ông đánh giặc tuy là kém chút,
nhưng chữ nhỏ này viết một chữ so với một chữ đẹp!”
Thiên Hương nghe xong sắc mặt thoáng thay đổi, Thất Thất đang hưng
phấn chờ tai họa tới mà nhìn thì, lại nghe đại công chúa nói:“Y Phương,
bảo người gọi Phán Hề tới đây!”
Y Phương vội phân phó đi xuống, đại công chúa lại tiếp tục khen con
người Thiên Hương, chữ Thiên Hương, sau đó tiếp theo khen tơ lụa phía
nam, cây lúa, khí hậu, thời tiết…, Thiên Hương rốt cuộc là một người
thông minh, trước kia bị Doãn Trường Ninh mê hoặc có chút chẳng phân
biệt được đông tây nam bắc, lần đó khiêu vũ qua đi ước chừng cũng biết
Doãn Trường Ninh này không mê người như bề ngoài vậy, lại ăn qua vài lần mệt của đại công chúa, lúc này đem tính nết công chúa bỏ qua một bên,
coi ra có vẻ khôn khéo vài phần.
Không bao lâu Phán Hề kia khẩn trương bước chân đi tới, đại công chúa hòa ái nhìn Phán Hề liếc mắt một cái nói:“Y Phương, Tôn Tiểu Lăng, Phán Hề, các ngươi nhìn xem Thiên Hương viết chữ, các ngươi có ai viết ra
được không?”
Thất Thất là người đầu tiên lắc đầu, nàng biết mình cầm bút nghẹn
mười ngày nửa tháng nhất định cũng không viết ra được, vì thế dứt khoát
lắc đầu có vẻ tốt, Phán Hề cũng lắc đầu theo, Y Phương là người cuối
cùng lắc đầu, đại công chúa nhân tiện nói:“Vương gia chính vụ bận rộn,
ba người các ngươi cả ngày dạo chơi khắp nơi, kết bạn thân mật là một ít người nhà trong sạch cũng tàm tạm, nếu không cẩn thận kết bạn với mấy
người có dụng tâm kín đáo với Vương gia, vậy thực là tối kỵ của vương
phủ, cho nên từ ngày mai, buổi sáng buổi chiều mỗi ngày đều cùng Thiên
Hương học luyện chữ một canh giờ, cũng trút bỏ thứ thô tục này!”
Thất Thất nghe xong hôn mê, bảo nàng đọc sách viết chữ, còn không
bằng giết nàng cho thống khoái, Phán Hề, Y Phương ước chừng chịu qua cao nhân chỉ điểm, có hai phần khinh thường, Thiên Hương so với Thất Thất
còn muốn choáng váng, cực khổ cả nửa ngày, đại công chúa bảo nàng bắt
đầu từ ngày hôm sau làm thầy giáo tư thục, Thiên Hương nàng lớn như vậy
đều là người khác nuông chiều thương yêu, vì anh trai Tô Tử Nho đến nơi
này, cư nhiên bị người ta dùng làm thấy giáo tư thục.
Đại công chúa thấy Thiên Hương không trả lời lại, liền cười meo meo
nhìn Thiên Hương nói:“Ngươi xem, tỷ tỷ chỉ lo nói cao hứng, Thiên Hương
không muốn sao?” Nói xong lại nửa trêu chọc nói:“Chẳng lẽ Thiên Hương là sợ dạy cho đồ đệ, bản thân mình không còn cơm ăn?”
Thất Thất cảm thấy mình thực nên tìm cái điện thờ đem đại công chúa
này tôn thành thần phật cúng bái lên, cam đoan một năm bốn mùa hương
khói không ngừng.
Thiên Hương vẫn không trả lời, đại công chúa có vài phần cười lạnh
nói:“Còn tưởng rằng Thiên Hương là người biết thời thế biết đạo lý,
nguyên lai cũng thứ người lên không được mặt bàn như vậy, có hai phần
tài văn chương, liền sợ người khác học đi lấy lòng Vương gia!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Hương đỏ bừng, rất muốn đem đại công
chúa kia phản bác ra trò một trận, nhưng Lí thượng nghi không ngừng nháy mắt, nàng chỉ có thể nhịn lại nhẫn!
Thất Thất trong lòng nghĩ: Đây là chuyện nào cùng chuyện nào nha,
cũng chỉ có đại công chúa này mới có thể đông kéo tây kéo kéo đến một
đống rành rành chụp lên đầu Thiên Hương.
Đang ở thời điểm đại công chúa với Thiên Hương giằng co, Thích Nam
Bắc khoác khăn tang kia cầm trong tay một cuộn thánh chỉ vội vội vàng
vàng đi tới nói:“Đại công chúa, thái tử qua đời!”
Đại công chúa nghe xong bỗng chốc hôn mê bất tỉnh, Y Phương vội dùng
thân thể chống đỡ đại công chúa, Thất Thất căn bản không tin đại công
chúa lúc này mới biết được, nhưng mặc kệ đại công chúa là thật hay là
giả, mọi người ba chân bốn cẳng đem đại công chúa đỡ đến băng ghế ngồi, vừa ấn huyệt nhân trung vừa bôi thuốc lên trán, một hồi lâu đại công
chúa mới từ từ tỉnh lại, lập tức vỗ ngực khóc lớn lên nói:“Thái tử ca
ca, làm thế nào lại qua đời, như thế nào đã qua đời, ngài không còn,
kêu muội muội sau này phải như thế nào cho phải đây!”
Thất Thất nghe cứ cảm thấy thanh âm kia nhiều thành phần gào thét,
thái tử qua đời là chuyện đại sự, vì thế chuyện nói Thiên Hương làm tư
thục bị gác qua một bên, mọi người ở trong một trận lại một trận đại
công chúa kêu la thay áo tang, đại công chúa kia còn càng không ngừng
gào:“Bản cung muốn vào cung gặp Thánh Thượng, nhất định phải điều tra rõ thái tử huynh trưởng qua đời như thế nào, thái tử huynh trưởng thân thể luôn luôn không có việc gì, nói như thế nào qua đời liền qua đời!”
Sau khi đại công chúa mang theo Y Phương ngồi trên xe nghênh ngang mà đi, Thất Thất mới một lần nữa vì vận mệnh của Thanh Thường lo lắng lên, thời điểm Phán Hề kia đi qua Thất Thất nhỏ giọng nói:“Đêm nay có một
người ngươi muốn gặp cũng muốn trông thấy ngươi!”
Thất Thất sửng sốt một chút, Phán Hề liền thần bí nói:“Có gặp hay
không tùy ngươi, tuy nhiên bỏ lỡ cơ hội, ngươi hối hận cũng không kịp
a!”
Thất Thất hừ một tiếng nói:“Phán cơ sẽ không muốn làm cái quỷ gì đi, nô tỳ có cái gì không dám gặp?”
Phán Hề nhân tiện nói:“Vậy giờ tý gặp ở ‘Bán vân đình’!”
Thất Thất hừ một tiếng phi thường mạnh miệng kêu:“Gặp thì gặp, ai sợ ai nha? Nô tỳ thật đúng là chưa sợ qua ai!”
Phán Hề chỉ là có phần không quá tin tưởng nở nụ cười một chút, không nói thêm cái gì vô nghĩa nữa, lâng lâng đi rồi.