Đại công chúa ước chừng cũng đi mệt, tìm một cái đình phong cảnh
không tệ ngồi xuống, lập tức một đống người lại đưa khăn lau mồ hôi, rồi đưa nước trà giải khát, Thất Thất lại nổi cơn tức, nàng lớn như vậy
chỉ từng ghen tị một người con gái, là cùng Thiên Hương cùng chung một
người cha, có cha mẹ huynh trưởng yêu thương, lại bề ngoài xinh đẹp như
tiên, tươi sáng như ánh bình minh, hơn nữa có tri thức hiểu lễ nghĩa, cử chỉ tao nhã, mình vừa so với nàng liền thấy kém cỏi; Nhưng lúc này Thất Thất tự dung bắt đầu ghen tị đại công chúa, dựa vào cái gì mình đói
bụng chạy theo cả nửa ngày, đồng dạng vất vả, đại công chúa có ngồi có
uống có nghỉ, còn một đống lớn người hầu hạ.
Đại công chúa giảng cứu xong rồi, mới nhẹ giọng nói:“Tiểu hắc nô, qua một hồi này, có thể tưởng tượng rõ ràng vì sao Vương gia gần đây không
quan tâm ngươi chưa!”
Thất Thất không nghĩ tới đại công chúa đối với vấn đề này lại không
buông tay như vậy, đi cả nửa ngày vẫn còn nhớ, nghĩ rằng: Không quan tâm ta, vừa vặn lỗ tai thanh tĩnh!
Đại công chúa buông chén trà chuyển hướng sang Thất Thất, Thất Thất
vội vàng nói:“Hồi bẩm công chúa, nô tỳ ngu dốt, thật sự không biết Vương gia gần đây vì sao không quá vừa ý nô tỳ!”
Đại công chúa bảo Y Phương cho lui mọi người mới nói:“Bởi vì vài ngày trước, ngươi đi ‘Bán vân đình’ gặp qua huynh trưởng của bản cung làm
cho Vương gia mất hứng!”
Thất Thất vừa nghe thật sự là chuyện đó làm cho Doãn Trường Ninh mất
hứng, còn không có đáp lời, đại công chúa lại nói:“Bản cung xem ngươi là người cơ trí, cho nên mới nhắc nhở ngươi, Vương gia mới là chủ tử thực
tại của ngươi, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, lòng mình cần phải
rõ ràng!”
Thất Thất trong lòng oán thầm, miệng liên tục nói:“Ở trong cảm nhận
của nô tỳ Hâm vương gia là chủ tử, Vận vương gia cũng là chủ tử, nô tỳ
gặp Vận vương gia, cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy, đa tạ công chúa
chỉ giáo, nô tỳ ghi nhớ!”
Đại công chúa liền phân phó người truyền chút đồ ăn đơn giản dùng tạm một chút, Thất Thất vừa thấy trong phút chốc bảy tám món ăn đủ mọi màu
sắc được bưng lên, đây cũng kêu là dùng tạm một chút, cũng không biết
trong ngày thường đại công chúa này còn chú trọng như thế nào, trong
lòng lại sinh ra bất bình, đồng dạng đều là công chúa, như thế nào số
mệnh lại bất đồng như vậy, mình là thường xuyên chịu đói bỗng nhiên mới
ăn no một bữa, mà người ta ăn bảy tám món ăn lại kêu dùng tạm một chút,
đại công chúa thưởng đồ đạc cho nàng đều là sơn trân hải vị, vào trong
miệng lại giống như ăn sáp!
Thất Thất đang ăn sáp, chợt nghe Y Phương cười nói:“Công chúa, tỳ nữ
xem Tôn Tiểu Lăng này ăn đồ công chúa thưởng không có ăn vui vẻ bằng ăn
đồ Vương gia thưởng!”
Mặc dù sự thật là như thế, nhưng Thất Thất vẫn là biết Y Phương kia ở trong ngực hận mình, không ngừng tìm cách bỏ đá xuống giếng, cũng không phải là bản tính của nàng ta, đại công chúa nghe xong nhìn về phía Thất Thất hỏi:“Tôn Tiểu Lăng, đừng nói bản cung cũng hiểu được Vương gia
thưởng này nọ cho ngươi, ngươi ăn dường như ngon hơn chút!”
Thất Thất vừa nghe trong lòng mắng Y Phương, miệng lại nói:“Công
chúa, có lẽ Phương tiểu chủ thích nói giỡn, công chúa ban đồ cho nô tỳ,
đều là thứ nô tỳ cực kỳ thích, cho nên mỗi lần đều luyến tiếc, muốn ăn
lâu một hồi!”
Đại công chúa “Phi” một tiếng nói:“Nói năng ngọt xớt.” Nói xong lại
nói:“Tôn Tiểu Lăng, kiểu xấu đó của ngươi không phải thấy là đồ Vương
gia ăn qua mới ngon đi!” Nói xong đại công chúa tự mình cũng cảm thấy
buồn cười, nhịn không được nở nụ cười, Thất Thất cũng ngượng ngùng
nói:“Đại công chúa lại… Lại giễu cợt nô tỳ, cho dù mấy thứ Vương gia ăn qua mới ngon, vậy cũng không tới phiên nô tỳ đến….”
Đại công chúa cảm thấy bộ dáng kia của Thất Thất càng phát ra buồn
cười, Thất Thất chỉ có thể giả ngu giả tới cùng, nếu không chính nàng
cũng vô pháp vẹn toàn cách ăn như nhai sáp của mình, trong ngực vừa hận
mình thực sự có nô tính, trong lòng lại càng không ngừng nghĩ, nữ quỷ
trong “Bán vân đình” kia sẽ là ai? Nàng hiện tại nhìn ai đều giống như
nữ quỷ kia, rõ ràng là Bạch Viện hẹn mình, vì sao hội đột nhiên lại ra
một nữ quỷ, chẳng lẽ chính là Phán Hề hẹn mình cố ý hù dọa mình, kia
Phán Hề thế mà là cao thủ, nghĩ không ra nguyên cớ, Thất Thất lại sợ đại công chúa tìm ra chuyện khác, vội thu hồi tinh thần, cẩn thận ứng phó!
Đại công chúa rốt cục đã tra tấn xong Thất Thất, Thất Thất cung đưa
đại công chúa cùng tất cả những người liên đi rồi, mới từ dưới đất đứng
lên, nơi này là đá cuội trải thành, cấn đầu gối nàng đau nhức, Thất Thất ở bên bồn hoa ngồi xuống, một bên xoa đầu gối một bên mắng đại công
chúa, chợt nghe có người nói:“Ước chừng trong bụng lại đang chửi người
đi!”
Thất Thất vừa nghe vội quỳ xuống nói:“Nô tỳ thỉnh an Vương gia!”
Doãn Trường Ninh nghe xong hừ một tiếng, ở đối diện Thất Thất ngồi xuống hỏi:“Bạch Viện kia muốn ngươi giúp hắn làm cái gì?”
Thất Thất ở trong lòng lại bội phục đại công chúa nhiều thêm mấy
phần, thì ra mới vừa rồi biểu diễn không thể nói bậy bạ về chủ tử cũng
là vì diễn cho Doãn Trường Ninh xem, chớp mắt nói:“Tướng quân gia, Vận
vương gia cùng nô tỳ nói chuyện phiếm vài câu, trong lời nói ra, nô tỳ
có chút không rõ!”
Doãn Trường Ninh nghe xong khẩu khí hơi hòa hoãn liền hỏi:“Nói đi bổn vương giúp ngươi nghe một chút, xem có nghe hiểu được hay không?”
Thất Thất liền thêm mắm thêm muối nói:“Vận vương gia kia nói Hâm
vương phủ này hắn như giẫm trên đất bằng, qua lại tự nhiên, vương phủ
phòng vệ thùng rỗng kêu to, có như không….”
Doãn Trường Ninh hừ một tiếng nói:“Một khi đã như vậy, bổn vương làm
thế nào biết hắn cùng với ngươi gặp mặt ở ‘Bán vân đình’, đừng nói lời
vô nghĩa, Bạch Viện vào phủ đệ bổn vương chỉ vì khoe thứ này với ngươi
sao!”
Thất Thất chỉ cảm thấy đầu gối bị cấn thật sự là khó chịu, Doãn
Trường Ninh thằng nhãi này chưa cho mình trọng hình, thật sự lại không
kém với tự mình trọng hình, vì thế vội nói:“Hắn còn bảo nô tỳ đem nhất
cử nhất động của tướng quân gia nói cho hắn, nói nô tỳ báo cáo cho hắn
những chuyện trọng yếu, xác định cho nô tỳ một số vàng!”
Doãn Trường Ninh nhếch miệng một chút nói:“Tô Thất Thất, ngươi là
muốn tiền muốn đến điên rồi có phải hay không, trước kia đều là cho bạc, hiện tại biến thành vàng, giá trị con người nhân lên nha!”
Thất Thất nghe ra ngữ khí của Doãn Trường Ninh trở nên nhẹ nhàng chậm chạp, vì thế thấy bậc thang liền hướng đi lên trên nói:“Vậy nô tỳ đem
lời Vận vương triệu kiến nô tỳ nói một chữ không sót kể lại cho tướng
quân gia, tướng quân gia có thể cũng thưởng cho nô tỳ chút vàng hay
không đây!”
Doãn Trường Ninh nghe xong vươn ngón tay bắn lên trán Thất Thất hai
cái nói:“Xem thật sự là muốn vàng muốn đến điên rồi, vàng không có búng
tính ra rất nhiều, ngươi muốn hay không?”
Thất Thất việc vươn tay ôm cái trán kêu lên:“Tướng quân gia tha mạng, tướng quân gia tha mạng!”
Doãn Trường Ninh quậy đủ mới nói:“Sáng mai thay bổn vương chăm sóc Dì Thanh mấy ngày!”
Thất Thất vừa nghe có chút lo lắng sợ gặp Vương Quốc Khánh hoặc Tôn
Thiếu Bạch, do dự một chút hỏi:“Tướng quân gia, mấy người đưa hôn kia
đều trở về hay chưa vậy?”
Doãn Trường Ninh nghe xong hừ một tiếng nói:“Đưa Thiên Hương à, không quay về, chẳng lẽ bổn vương còn phải nuôi dưỡng hay sao, làm thế nào
nơi đó có người trong lòng của ngươi sao?”
Thất Thất nghe xong nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói:“Không có, không
có, nô tỳ làm thế nào leo lên được người có thân phận như vậy!”
Doãn Trường Ninh vừa nghe sẽ không cao hứng nói:“Liền bọn người đó
cũng coi như là có thân phận, một ngày nào đó, Ninh gia ngươi sẽ đem bọn họ bắt về giẫm dưới chân tùy ý sử dụng!”
Thất Thất lập tức hiểu được lại nói ra chuyện làm người ta mất hứng
vội tiếp lời:“Tướng quân gia, ngài nói cũng thật đúng, những người đó
làm sao là đối thủ của tướng quân gia, tướng quân gia hiện tại không
động thủ là không thèm để ý đến bọn họ, tướng quân gia chỉ cần nâng ngón tay…,”
Doãn Trường Ninh nghe xong lông mày hất lên nói:“Thật sự là dài
dòng!” Nói xong liền phải đi, Thất Thất vội khom lưng đi lên trước
nói:“Nô tỳ có hồi lâu chưa thấy qua huynh trưởng, có thể cho phép nô tỳ gặp huynh trưởng một mặt hay không!”
Doãn Trường Ninh hừ một tiếng nói:“Tôn Thiếu Bạch đã sớm trở về Đồng
thành, đừng quên hắn ở Đồng thành nhậm chức, hắn trước khi đi từng yêu
cầu gặp ngươi, chính là bổn vương chưa từng đồng ý với hắn!” Nói xong
Doãn Trường Ninh nhìn Thất Thất liếc mắt một cái hừ một tiếng liền giơ
chân đi.