Sau khi Thất Thất bị Quản Phong kiểm tra, nhiệt tình cũng không bởi
vì Quản Phong kiểm tra mà bị chút ảnh hưởng, trước sau như một hầu hạ
Doãn Trường Ninh, mấy thân binh này đều hoài nghi Tô Thất Thất có phải
hay không si tâm vọng tưởng yêu say đắm đại tướng quân của bọn họ, nếu
không trách không được nhìn có chút quá đê tiện, nhưng có người làm
việc, mặc dù làm không được tốt lắm, người bộ dạng xấu chút, suốt ngày ở trước mặt đại tướng quân của bọn họ lắc lư, khó chịu là đại tướng quân
của bọn họ, vì thế mọi người cũng vui vẻ vụng trộm lười biếng, người
người đều khoanh tay đứng nhìn.
Quản Phong cũng không có bởi vì tìm không ra chỗ hở của Tô Thất Thất
mà bỏ qua nàng, lén đem nghi ngờ của mình bẩm báo cho Doãn Trường Ninh,
Doãn Trường Ninh cũng hiểu được Tô Thất Thất là có chút không giống
người thường, nhưng lấy ánh mắt nhìn người của hắn, cư nhiên lại nói
không ra Tô Thất Thất ân cần như vậy là vì thứ gì.
Doãn Trường Ninh nghe xong nghi ngờ của Quản Phong cũng nói:“Lời
ngươi nói, ta cũng không phải không từng lo lắng, Tôn Tiểu Lăng người
này làm việc cẩu thả, hờ hững qua quýt, làm gian tế tính ra không quá
thích hợp, tuy nhiên nàng liều mạng tiếp cận ta, không phải là gian tế
Đại Kỳ quốc thì là vì cái gì?”
Quản Phong gật gật đầu nói:“Mạt tướng đang có ý này, cho nên mạt tướng muốn thử nàng một phen!”
Doãn Trường Ninh nhìn Quản Phong liếc mắt một cái nói:“Ngươi có thể thử, nhưng mà ta sợ ngươi sẽ uổng phí khí lực!”
Thất Thất cũng không biết Quản Phong đề ra nghi vấn nàng sau, sự tình không có chấm dứt, một lần, nàng bưng bữa sáng đi vào trướng bồng của
Doãn Trường Ninh, chỉ nghe Quản Phong đang bẩm báo với Doãn Trường
Ninh:“Đại soái, thần cho rằng hôm nay đã chuyển lạnh, cung cấp khó khăn, không phải thời cơ tốt để tiến công, hẳn là sớm rút quân, ban lệnh hồi
triều!”
Thất Thất vừa nghe liền nóng nảy: Nghe những người đó nói, không phải đợi lệnh sao, như thế nào Quản Phong này không muốn đánh, trời lạnh
chẳng lẽ chính là lấy cớ, Quản Phong này xem ra cũng không giống như mặt ngoài có dũng có mưu như vậy, rõ ràng là cỏ rác, nếu thật sự về triều
mình đây làm sao bây giờ? Khi nào thì mới có thể báo thù?
Doãn Trường Ninh cùng Quản Phong vừa thấy mặt Thất Thất gấp gáp, cảm
thấy Thất Thất đối với tin tức này là cực kỳ để ý, Doãn Trường Ninh híp
mắt nghĩ những hành động của Thất Thất ở chuồng ngựa sau khi cứu mình,
chẳng lẽ đúng như Quản Phong nói nàng thật là gian tế, là gian tế nghĩ
hết phương pháp tiếp cận mình là có thể lý giải, nhưng mình cùng nàng
không oán không thù, nàng dường như hết sức oán hận mình, vậy lại là
cái duyên cớ gì?
Thất Thất vừa đi khỏi trướng bồng, Quản Phong vội an bài người âm
thầm đi theo, những người đó theo Thất Thất bốn năm ngày, Thất Thất trừ
bỏ mỗi ngày như cũ bận rộn mấy chuyện tình vụn vặt, hấp tấp sinh hoạt,
không thấy nàng cùng bất luận kẻ nào tiếp cận qua, càng miễn bàn sẽ đem
tin tức “Tình báo trân quý” không dễ gì có được này mang về cho Đại Kỳ
quốc.
Ám vệ theo mười ngày, Thất Thất vẫn không có hành động gì, Quản Phong cũng buồn bực, Thất Thất nhìn tuyệt đối không phải cái loại người tâm
tư thâm trầm, làm sao ổn định được như vậy, chẳng lẽ mình nhìn nhầm,
nàng là một gian tế phi thường khôn khéo? Vì thế kiềm chế không được,
tung cái tin tình báo trân quý thứ hai với Tô Thất Thất: Đại quân Nam hạ trang phục mùa đông phân phối thiếu thốn, chuẩn bị để cho Lôi Nhân tổ
chức người đến phụ cận Đồng thành tìm mua trang phục mùa đông, đồng thời để lộ ra tỉ mỉ số người, thời gian, lộ tuyến hành động!
Sau đó lại phái người đi theo Thất Thất, theo vài ngày, vẫn không
thấy Thất Thất có hành động gì, đem Quản Phong tức giận đến nhảy đùng
như sấm, nói với Doãn Trường Ninh:“Này nọ nàng đều thờ ơ, chẳng lẽ nàng
có thể phán đoán tình báo thật giả của mạt tướng?”
Doãn Trường Ninh trong lòng buồn cười, miệng lại nói:“Tôn Tiểu Lăng
hoặc là không phải gian tế, hoặc chính là cái gian tế ngốc đến không thể ngốc hơn nữa!”
Quản Phong nghe xong lại nói:“Đại soái, hạ quan đoán rằng nàng là một gian tế quá khôn khéo! Tóm lại đại soái nhất định phải cẩn thận chút,
đừng để ý đến lời của nàng!”
Doãn Trường Ninh gật gật đầu nói:“Nàng nếu có nhiệm vụ khác, như ám
sát linh tinh, lần trước nàng cũng không tất phải cứu ta, nếu là dụ dỗ,
nàng cũng không có thứ tiền vốn này, cho nên Quản Phong ngươi động não ở chỗ khác, đừng cứ bó chân trong trong cái khung gian tế!”
Quản Phong chỉ phải trả lời:“Vâng!” Trong lòng lại vẫn không yên.
Thất Thất nghe được đại quân ngay cả trang phục mùa đông đều thiếu,
ngực càng sốt ruột, mặc dù Quản Phong nói là tìm, trên thực tế khẳng
định là cướp, Thất Thất trong lòng hy vọng quân đội Đại Chu nhanh chóng
cướp được trang phục mùa đông, đem Đồng thành cướp trống không cũng
không sao, chính là trăm ngàn đừng rút đi.
Cho nên Thất Thất so với ai khác đều quan tâm chuyện đi ra ngoài tìm
trang phục mùa đông này, nhưng trong quân doanh nàng lại không người
quen biết, chỉ có Lôi Nhân kia từng phân phó nàng làm việc vài lần, lại
là thủ lĩnh chấp hành nhiệm vụ lần này, Thất Thất liền một lòng một dạ
dựa vào bên người Lôi Nhân, thầm nghĩ nói bóng nói gió hỏi thăm, nhưng
Lôi Nhân là đại tướng có chiến công, Thất Thất khúm núm nịnh bợ cũng
tốt, tận dụng mọi thứ cũng thế, Lôi Nhân kia cũng chưa để ý tới nàng.
Quản Phong vừa thấy Tô Thất Thất rốt cục có động tác, mừng rỡ, gặp
Lôi Nhân không thèm nhìn Thất Thất, vội bảo người ta đem Lôi Nhân gọi
tới, phân phó Lôi Nhân cung cấp thêm chút tin tức giả cho Thất Thất.
Lôi Nhân tiếp cái nhiệm vụ như vậy, thật sự là chả hiểu ra làm sao,
hắn cùng với Quản Phong đứng ở góc độ bất đồng, cho nên Lôi Nhân cũng
không đặc biệt chán ghét Tô Thất Thất, chỉ là ngại thân phận mình mới
không quan tâm tới nữ nô xấu xí này, nghe Quản Phong vừa nói hoài nghi
Tô Thất Thất là gian tế, Lôi Nhân thật đúng là không tin tưởng lắm,
nhưng Tô Thất Thất lại khúm núm nịnh bợ đến tìm hiểu tin tức, Lôi Nhân
biết gì đều nói hết cho Thất Thất.